Mọi người:??? Lúc nãy là ai bảo nơi này không phải khách sạn, không cho ngủ qua đêm, nhỉ?
Nhìn quanh căn phòng một lượt, hầu như không có quá nhiều vật dụng, ngược lại tương đối rộng rãi, dễ chiến đấu khi Zombie tấn công. Dây điện lắp bao quanh nhà, nếu Zombie phá nhà vào sẽ bị điện giật. Mà khoan...điện, chẳng lẽ người này cũng là dị năng hệ lôi?
Lúc ai nấy im lặng quan sát mọi thứ, Richard vẫn vui vẻ lấy nước mời mọi người uống, rồi sau đó tiếp tục ngồi xuống cạnh Thiên Kỳ, lải nhải các kiểu, nào là gặp Thiên Kỳ lần đầu ở đâu, ngưỡng mộ cái gì, vân vân và mây mây.
Thiên Kỳ đành phải nói thẳng: “Thật xin lỗi, nhưng mà hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ.”
Đáy lòng Richard có chút mất mát, lại rất nhanh tươi cười trở lại: “Không sao, anh vốn dĩ là người nổi tiếng, không biết em cũng là chuyện bình thường. Thần tượng, nam thần, à không, lão đại, sau này em có thể gọi anh là lão đại không.”
Thiên Kỳ khóe miệng giật giật, miễn cưỡng nói: “Được.” làm Richard nghe xong thiếu điều muốn vẫy đuôi ăn mừng, đáng tiếc cậu ta không có đuôi để vẫy.
“Cậu ở đây một mình sao?” Hoài Nam lên tiếng hỏi, nếu không người này sẽ nói về sự ngưỡng mộ thần tượng của mình nữa cho mà xem.
Richard có hơi sững sờ, sau đó bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy. Tôi ở đây một mình đã nhiều năm rồi.”
“Vậy...người nhà của cậu đâu?” Như Ý cảm thấy người này giống cô, nên bật ra câu hỏi mà không suy nghĩ kỹ.
Richard lắc đầu: “Đây là nhà của gia tộc, cha mẹ tôi mất sớm, tôi ở đây thay gia tộc trấn giữ nơi này, những người trong gia tộc thì chia nhau sinh sống ở những thành phố khác. Từ lúc mạt thế đến nay, tôi...chưa bao giờ nghe tin tức về bất kỳ người nào trong tộc.”
An Diệu: “Vậy tại sao cậu không đến căn cứ Z?” An Diệu cho rằng căn cứ Z cho người di chuyển khắp nơi thông báo bằng loa. Tuy nơi này hơi vắng vẻ, nhưng dù sao cũng có người sinh sống, lại cách căn cứ Z không quá xa, chắc hẳn Richard đã biết những điều này.
“À haha” Richard cất lên tiếng cười, thái độ không quan tâm, có chút bất cần, có chút lơ là, có lẽ đây mới là con người thật của cậu ấy đi. “Không giấu gì mọi người, tôi dự định sống luôn ở đây, không đi đâu cả.”
“Vậy...vậy nếu lỡ cậu hết thức ăn, nước uống, hoặc bị nhiều Zombie tấn công thì làm thế nào?” Như Ý rụt rè hỏi.
Richard nhìn Như Ý, bỗng cảm thấy buồn cười, cô gái này trông có vẻ ngốc ngốc, nhưng hình như rất quan tâm người xung quanh, nên mới hỏi câu này.
Richard nhún nhún vai, thản nhiên trả lời: “Nếu thế thì chờ chết thôi. Dù sao ở bên ngoài cũng không an toàn gì. Thay vì chiến đấu, giành giật sự sống, không biết sẽ chết lúc nào thì chi bằng tôi ở yên trong nhà.”
Câu trả lời này nghe ra rất hợp lý, nhưng nhìn vẻ thản nhiên của Richard khiến mọi người không biết thế nào, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đấy.
Uyển Lâm mắt lóe sáng, nhìn về phía anh trai. Hoài Nam hiểu ý, ho nhẹ một tiếng: “Quên không giới thiệu, tôi là Hoài Nam, dị năng hệ băng biến dị. Còn đây là...”
Lần lượt từng người giới thiệu tên và dị năng của mình, đến lượt Richard, anh có chút kinh ngạc, không ngờ nhóm người này lại mạnh như vậy, dị năng biến dị có không ít. Mặc dù ít ra khỏi nhà nhưng anh vẫn biết tình hình bên ngoài, về những dị năng giả. Anh tự nhiên giới thiệu bản thân mình, nói rằng anh là dị năng hệ thủy biến dị.
Thiên Kỳ trong ánh mắt chờ mong của Uyển Lâm, Hoài Nam, Như Ý và An Diệu, hỏi một vấn đề mà bọn họ đều muốn biết, đó là việc gia tộc của Richard mang họ gì.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của Richard, Uyển Lâm nói: “Tôi và anh trai họ Phạm, Thiên Kỳ họ Ngô, An Diệu họ An, còn Như Ý họ Nguyễn.”
5 người Ngô gia đi cùng không hề tỏ ra bất ngờ gì, Ngô lão gia chưa từng giấu giếm việc nhóm người Uyển Lâm muốn tập hợp 5 đại gia tộc. Tuy nhiên, ông chỉ nói đó là lời dặn của tổ tiên để lại, còn để làm gì thì ông không biết. Bí mật của mỗi gia tộc chỉ có người đứng đầu mới có quyền được biết rõ, những người khác không tiện hỏi thêm gì nên chỉ im lặng theo dõi.
Sau khi tiêu thụ xong lời nói của Uyển Lâm, Richard nhảy dựng lên, chỉ về phía Uyển Lâm: “Các người...các người...”
Uyển Lâm cười cười: “Chúng ta có thể vào phòng nói chuyện không?” Hiển nhiên không muốn người Ngô gia nghe được.
“Không ngờ lời tổ tiên nói là thật. Tôi còn tưởng rằng việc này không có khả năng xảy ra, hoặc dù có đi chăng nữa thì cũng không có khả năng hoàn thành. Vậy mà giờ...” Richard lắc đầu, thở dài.
“Thật ra chúng tôi không hề có manh mối gì về Trịnh gia. Vô tình gặp được anh ở đây là điều quá sức tưởng tượng. Có thể nói một chút về gia tộc của anh được không? Còn có lời dặn mà tổ tiên anh để lại là gì?” An Diệu không chút chần chừ hỏi thẳng. Họ đã xác định được người của gia tộc thứ 5 - Trịnh gia, có nghĩa là họ sẽ cùng nhau hợp tác lâu dài, không cần phải quanh co lòng vòng làm gì.
Ánh mắt Richard nhìn về xa xăm, bắt đầu kể lại. Gia tộc anh sớm đã phân chia ra rất nhiều năm, cha mẹ mất sớm, anh được những người thân còn sót lại nhận nuôi. Từ nhỏ anh đã thường xuyên sống ở đây, ngôi nhà mà rất rất nhiều năm trước gia tộc xây dựng, dùng để tập hợp gia tộc, bảo quản những thứ tổ tiên để lại. Đáng tiếc những người trong gia tộc từ lâu đã không còn khái niệm gì về gia tộc, đa số họ đều giàu có nên cũng chẳng quan tâm làm gì một ngôi nhà này, nên họ quyết định để cho anh - đứa trẻ mồ côi sống ở đây, thay họ bảo quản mọi thứ trong nhà.
Nghe nói gia tộc anh họ Trịnh, nhưng đã trải qua nhiều lần đổi họ, cuối cùng họ Trịnh chỉ còn trong quá khứ, không ai biết đến Trịnh gia nữa. Mỗi người có cuộc sống của riêng mình, thậm chí anh còn không biết gia tộc mình còn bao nhiêu người.
Mạt thế kéo đến, anh không ôm hy vọng sẽ có ai đó đến cuối mình, chỉ muốn sống yên ổn tại đây. Anh thức tỉnh dị năng hệ thủy biến dị, trong lúc buồn chán thì xem xét đồ đạc tổ tiên để lại, vô tình phát hiện bí mật trong miếng ngọc, nó được cất giấu cẩn thận dưới đáy hộp, bên trên là miếng ngọc khác không đáng tiền, vậy nên nó mới có thể tồn tại đến bây giờ mà không bị lấy đi.
Tổ tiên anh đã từng dặn dò, phải tìm ra 4 gia tộc còn lại, cùng họ tìm con đường sinh tồn khác cho nhân loại. Không gian của anh chứa nước, có nhiều hồ nước lớn nhỏ khác nhau, trải qua mấy lần thử nghiệm, anh đại khái đã nắm được công dụng của từng loại nước.
Khi mọi người cho rằng anh sẽ nói tiếp thì Richard chốt lại một câu: “Tôi là người không có hoài bão lớn lao gì, tôi chỉ muốn ở lại đây, ăn, nằm rồi chờ chết mà thôi. Nên xin lỗi, trách nhiệm gia tộc gì gì đó tôi không có hứng thú thực hiện.”