Từ nhỏ, cô chưa từng vào bếp nấu ăn, hai tay cầm dao, đối mặt với củ khoai tây tròn trịa trước mặt, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô nhìn những người xung quanh đanh bận rộn với vẻ lo lắng và cảm thấy thực sự xấu hổ.
Bếp trưởng cầm xẻng nấu ăn nghiêng đầu nói với mọi người trong bếp: "Này, lát nữa tôi muốn khoai tây om phải chính nhanh hơn."
Mộ Tư Đồng nở một nụ cười xấu hổ và gật đầu đồng ý.
Cô giơ con dao lên định gọt vỏ nhưng lại làm rơi củ khoai tây khiến nó lăn đi mất.
* * *
Giữa trưa, đoàn người ồn ào và chen chúc đi vào căn tin, cầm khay của mình rồi lần lượt đi tới từng cửa đồ ăn.
Mộ Tư Đồng chống tay lên mép bàn, háo hức nhìn về phía cửa. Vừa nhìn cô đã thấy một bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào.
Đôi mặt cô sáng lên, giơ tay vẫy chào Phó Chính. (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)
Nhìn thấy nét mặt hưng phấn của cô, Phó Chính cũng không vội đi lấy thức ăn mà bình tĩnh tiến về phía cô.
Mộ Tư Đồng đẩy khay thức ăn trước mặt về phía anh, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Cô nói đầy hưng phấn: "Phó lão đại, tôi đã chuẩn bị sẵn khay cơm cho anh rồi."
Phó Chính nhướng mày nhìn khay cơm trước mặt. Thịt lợn xé sốt Bắc Kinh và ba món nhìn có vẻ giống nhau, đều là khoai tây hầm.
Anh ngồi xuống, lấy đũa một cách tự nhiên.
Những người khác cũng lần lượt mang khay tới.
Lâm Nghị ngồi bên cạnh Phó Chính, Triệu Thần khoanh tay, nhìn cẩn thận vào đĩa thức ăn trước mặt.
Anh ta nhìn những khối khoai tây om trên đĩa và suy nghĩ.
Cuối cùng cũng không khỏi thở dài: "Đầu bếp cũng thật có tâm, chế biến hẳn ba món từ khoai tây. Chẳng lẽ chúng ta chỉ xứng đáng được ăn khoai tây thôi sao?"
Lý Diên ở phía đối diện nói: "Không, đây là món mới do đầu bếp mới sáng chế ra, gọi là" Không miếng nào giống miếng nào đâu." "
Những miếng khoai tây được cắt thành nhiều hình dạng khác nhau, cuộn dây, vón cục và thái lát.
Phó Chính ngước mắt nhìn Mộ Tư Đồng đang trầm mặc ở phía đối diện sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người đang lẩm bẩm.
Giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc vang lên:" Ngay cả ăn cơm cũng không thể ngăn miệng của các cậu lại sao? "
Ngay lập tức, mọi người đều im bặt, cúi đầu vào khay cơm.
Mộ Tư Đồng mím môi, tay cầm đôi đũa duỗi sang phía đối diện, gắp hết khoai tây mà không nói một lời.
Phó Chính dùng tay nắm lấy cổ tay cô và kéo lại.
Anh lạnh lùng nhìn cô:" Cậu có ý gì? "
Mộ Tư Đồng không nhịn được mỉm cười.
Trong giọng nói có chút hờn dỗi:" Không có ý gì. Tôi tích ăn món này, chắc đội trưởng Phó không để ý chứ? "
Để ý cái rắm, nhất định là trong lòng anh đang cười nhạo cô.
Phó Chính hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô nhưng ánh mắt lại rơi vào bàn tay còn lại đang nắm mép bàn của cô.
Rõ ràng có một chiếc băng cứu thương quấn quanh ngón trỏ của bàn tay trái và vết máu đã thấm ướt cả miếng băng.
Vô cùng chói mắt.
Anh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của Mộ Tư Đồng, anh chợt hiểu ra.
Phó Chính cúi đầu ăn thật nhanh, cho tới khi trên đĩa không còn một chút thức ăn nào.
Anh lại cầm bình nước trên bàn uống một ngụm sau đó lạnh lùng hỏi Lâm Nghị:" Hôm nay ai tới phụ bếp? "
Lâm Nghị ngẩng đầu suy nghĩ một chút sau đó đáp:" Trần Nhiên thuộc tổ hai. "
" Bộp! "
Lâm Nghị nhìn chai nước đã biến dạng trong tay Phó Chính, kinh ngạc tới nỗi khoai tây vừa gắp lên lại rơi xuống khay.
Lão đại làm sao vậy?
Vẻ mặt này trông thật đáng sợ.
Có thể đã bị cấm dục quá lâu nên sóng ngầm đang cuộn trào chưa biết chừng.
Phó Chính đứng dậy, bưng khay đi.
Toàn bộ quá trình Mộ Tư Đồng không phát ra chút tiếng động nào, chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm trong khay.
Trong ngực Phó Chính như có lửa đốt. Anh lập tức đi về phía ký túc xá, tìm thấy Trần Nhiên, vốn dĩ là phải tới phụ bếp lại đang ở trên ký túc xá trên tầng ba.
Thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện ở trước cửa phòng, anh nhìn một lượt những người không xuất hiện tại sân tập trong sáng nay.
Trần Nhiên cảm thấy chột dạ, đứng thẳng người:" Đội trưởng! "
Vẻ mặt Phó Chính lạnh tanh:" Không phải cậu có nhiệm vụ phụ bếp sao? "
Trần Nhiên gãi đầu:" Đội trưởng, hôm nay tôi bị tiêu chảy, lúc đến căn tin đã thấy có người phụ ở bếp rồi, tôi còn tưởng có người tới thay tôi, cho nên.. "
Phó Chính hắng một tiếng, ánh mắt có chút u ám:" Cho nên cậu không tới phụ bếp cũng không tới sân tập? "
Trần Nhiên đột nhiên không thể nói thành lời. Hắn bị khí thế của Phó Chính làm cho cổ họng như bị bóp nghẹn, chỉ đành cúi đầu nhìn chân.
Sự u ám trong đôi mắt của Phó Chính lại càng đáng sợ hơn.
" Cậu có hai sự lựa chọn. Hoặc là đi gọt khoai tây một tháng, hoặc là chương trình huấn luyện ngày mai sẽ tăng thêm cả của ngày hôm nay. "
Trần Nhiên ngẩng đầu, nhìn Phó Chính bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Gọt khoai tây?
Những một tháng?
Suy nghĩ một lát đành cắn răng nói:" Tôi chọn phương án thứ hai. "
Phó Chính trầm giọng nói:" Cậu hãy tìm tổ trưởng hỏi về chương trình huấn luyện ngày hôm nay. "
* * *
Buổi tối, Mộ Tư Đồng lê tấm thân mệt mỏi trở về ký túc xá. Hôm nay cô vốn định nghĩ cách để tiếp tục lẻn vào ký túc xá của Phó Chính.
Nhưng hiện tại cô thật sự không muốn tới đó chút nào.
Từ ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, Mộ Tư Đồng giơ ngón tay lên.
Cô tháo tấm băng ra, để vết thương trên ngón tay được lộ ra ngoài.
Vết thương không quá sâu, máu cũng đã ngừng chảy.
Lần đầu tiên làm bếp, cô thực sự còn rất vụng về.
Cũng may cô hiện tại là Mộ Tư, nếu không để Phó Chính biết được thì cô thật xấu hổ.
Mộ Tư Đồng vỗ nhẹ vào má, nhặt đồ lên và đi tới phòng tắm.
Hôm nay bận rộn cả ngày, cô thực sự mệt mỏi.
Khi ra khỏi phòng tắm, tình cờ thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường.
Phó Chính đút hai tay vào trong túi quần, không biết anh đã đợi ở đó bao lâu rồi. Vừa thấy Mộ Tư Đồng đi ra, anh đứng thẳng người dậy.
Ánh sáng phía trên đầu anh có chút mờ mịt làm cho cảm xúc trong mắt anh không rõ ràng.
Có vẻ như hôm nay anh không được vui.
Mộ Tư Đồng chớp mắt và ngập ngừng hỏi:" Đội trưởng Phó? "
Phó Chính cụp mắt như đáp lại, ánh mắt anh tự nhiên rơi vào ngón tay đang bưng chậu của cô.
Miếng băng y tế trên đó đã biến mất nên có vẻ như vết thương không quá sâu.
Phó Chính nhẹ nhàng thở phào.
Bàn tay của cô thon dài và rất mảnh mai. Anh vẫn có nhớ trong đầu, cảnh tượng những ngón tay đẹp đẽ của cô nhảy múa uyển chuyển trên các phím đàn.
Thấy anh không lên tiếng, Mộ Tư Đồng cũng nhìn anh một lượt.
Có phải cô lại phạm sai lầm rồi hay không?
Không phải chứ!
Ngay lúc cô đang không ngừng tự hỏi thì Phó Chính đã chịu mở lời:" Nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Mộ Tư Đồng nhìn theo bóng dáng anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc buồn bã khó nói.
Có cách nào để cô có thể quang minh chính đại ngủ trong phòng của anh hay không?
Dù lo lắng nhưng cô vẫn quyết định sẽ nhịn một đêm, ngày mai lại tính tiếp.
Tâm trạng của cô bởi vì chiếc chăn trên giường mà tốt hơn rất nhiều. Cô nhảy lên giường, chui vào trong chăn của Phó Chính.
Cô còn lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cảm giác như được bao vây bởi hơi thở của Phó Chính thực sự rất tuyệt!