• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tư Đồng không thể nói ra được cảm giác đó là như thế nào.

Cô biết Phó Chính vốn là người xuất chúng. Từ khi còn đi học, anh đã luôn được các cô gái chạy theo.

Bây giờ cô đang cố gắng để có thể đuổi kịp được anh, nhưng có vẻ như mỗi đối thủ của cô càng ngày càng mạnh hơn.

Mà cô trong mắt anh vẫn chỉ là một cô đại tiểu thư chẳng có gì nổi bật.

Lâm Nghị vẫn còn lang thang trong câu chuyện của chính mình, không cách nào thoát ra được. Anh ta nhìn Mộ Tư Đồng bằng ánh mắt ranh mãnh: "Cậu có muốn cược một chút không?"

Khi thấy Mộ Tư Đồng ngẩng đầu lên, anh nhanh chóng hào hứng giới thiệu.

"Chúng ta cược một ván xem Tống Tri Diên hay Hàn Hiểu Mai, ai sẽ là người theo đuổi được lão đại trước. Tiểu Mộ Tư, cậu thấy thế nào?"

Trong lòng Mộ Tư Đồng thầm cười nhạo anh ta.

Cô sẽ không bỏ phiếu cho một trong hai bọn họ, vì cô phải bỏ phiếu cho chính bản thân mình.

Lâm Nghị không biết Mộ Tư Đồng đang nghĩ gì nhưng hai nghìn tệ mà cô chuyển cho anh sáng nay đã làm anh ta thực sự bị sốc.

Anh ta nghĩ muốn giúp cô đưa ra lựa chọn.

Dù sao anh ta cũng cho rằng Hàn Hiểu Mai có nhiều khả năng thắng hơn.

"Tôi cá là sẽ không ai có thể thành công." Giọng nói lạnh lùng của Phó Chính vang lên sau lưng hai người bọn họ.

Lâm Nghị cảm thấy chột dạ, lập tức đứng nghiêm: "Đội trưởng!"

Phó Chính cau mày nhìn Lâm Nghị, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta thật chướng mắt.

Tại sao cậu ta luôn có mặt mỗi khi anh tới tìm Mộ Tư Đồng?

Phó Chính giơ tay đẩy Lâm Nghị đang chặn trước Mộ Tư Đồng sang một bên.

Lâm Nghị vẫn rất kiên trì, dù sao anh ta cũng đang muốn giới thiệu Mộ Tư tốt bụng này cho một người khác.

Thấy sếp sắp khiển trách, anh ta lại nhanh chóng xen vào giữa.

"Đội trưởng! Là lỗi của tôi, đừng phạt tiểu Mộ Tư."

Đương nhiên, Lâm Nghị không biết rằng tâm tình sếp mình không tốt không phải vì bị bàn tán sau lưng.

Trong khi không ngừng giải thích, anh ta còn liên tục đẩy Mộ Tư Đồng ra phía sau che chắn.

Phó Chính tức giận: "Lâm Nghị!"

Lâm Nghị lập tức đứng nghiêm: "Có!"

Phó Chính hít sâu một hơi, hất cằm sang bên cạnh, gằn giọng nói: "Tránh ra!"

Lâm Nghị còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn ánh mắt áp bức của Phó Chính đành chọn ngậm miệng, lặng lẽ bước sang một bên, lập tức lộ ra Mộ Tư Đồng nhỏ nhắn ở phía sau.

Mộ Tư Đồng cong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, tâm trạng của cô rõ ràng đã tốt hơn vì câu nói kia của anh.

Nếu Phó Chính đã nói như vậy, chứng tỏ anh không hề để tâm tới hai cô gái đó.

Cô vẫn còn cơ hội! (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Mộ Tư Đồng mỉm cười nhìn Phó Chính: "Đội trưởng, tôi không tham gia cá cược, tôi cũng nghĩ không ai có thể theo đuổi được anh." Đương nhiên ngoại trừ cô.

Khi Lâm Nghị nhìn thấy vẻ mặt thức thời lấy lòng của cô, anh ta không khỏi khen ngợi, cô thật thông minh.

Phó Chính nhướng mày, sự nghiêm túc giảm dần, nhìn vẻ mặt láu cá của cô, theo bản năng muốn đưa tay lên xoa đầu cô.

Nhưng vừa giơ tay lên, anh chợt nhận ra như vậy không phù hợp cho lắm.

Bỗng nhiên, anh nhìn về phía Lâm Nghị đang đứng bên cạnh, khuôn mặt lập tức nghiêm khắc trở lại: "Sao cậu còn đứng ở đây? Đợi hình phạt sao?"

Lâm Nghị vội vàng phản ứng: "Không, không, tôi muốn chờ tiểu Mộ Tư cùng đi!"

Phó Chính: "Đi!"

Lâm Nghị: "Rõ!"

Lâm Nghị vừa định rời đi, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Mộ Tư Đồng, thì thầm nói: "Tiểu Mộ Tư, bữa trưa nay có món thịt chua ngọt mà cậu thích nhất, tôi đi lấy cho cậu!"

Anh ta đi được một đoạn còn quay người lại, làm một biểu tượng trái tim thật to bằng cả hai tay.

Mộ Tư Đồng bị hành động bộc phát thái quá này của anh ta làm cho rùng mình một cái.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, có thể đây là một phương thức giao tiếp giữa đàn ông chăng?

Phó Chính thấy Mộ Tư Đồng nhìn Lâm Nghị một cách chăm chú, đột nhiên cảm giác đã hiểu chuyện gì đó.

Chẳng lẽ Lâm Nghị chính là người mà cô thích hay sao?

Cậu ta còn dám lợi dụng Mộ Tư Đồng ở ngay địa bàn của anh?

Được lắm!

Khi Mộ Tư Đồng thấy Lâm Nghị đã đi xa, cô quay đầu lại, nhìn Phó Chính và hỏi: "Đội trưởng Phó, còn chuyện gì nữa không?"

Nếu không có chuyện gì nữa, cô sẽ hẹn anh cùng đi ăn trưa.

Phó Chính trầm tư một chút, muốn tức giận nhưng lại không biết phải thể hiện ra như thế nào.

Sau khi đi vài bước, anh lại quay lại, bước tới gần Mộ Tư Đồng.

Đôi mắt anh đỏ bừng, nén tức giận trong lòng, nghiêm khắc nói với cô: "Cậu trở về phòng, thu dọn ngay lập tức!"

Mộ Tư Đồng: "?"

Phó Chính nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyển tới cạnh phòng của tôi!"

Còn có chuyện tốt như vậy sao!

Mộ Tư Đồng vui đến mức muốn lập tức nhảy lên người anh, cô gật đầu đồng ý mà không cần hỏi lý do.

Dù cho vì lý do gì đi chăng nữa, được gần anh ấy thêm một chút là tốt rồi!

Mộ Tư Đồng không muốn lãng phí thêm một giây phút nào, thậm chí cô còn không muốn ăn trưa, nhanh chóng quay trở về ký túc xá, sắp xếp đồ đạc vào vali.

Chưa tới mười phút, cô đã kéo tất cả đồ đạc của mình tới trước cửa phòng của Phó Chính.

Nhìn căn phòng chỉ còn cách mình một cánh cửa, cô cảm thấy cánh cửa này có chút vướng víu.

Phó Chính đang ở căn phòng bên cạnh nhìn ra. Tuy căn phòng này không có người ở nhưng vẫn thường xuyên được dọn dẹp sạch sẽ.

Nó thực sự tốt hơn nhiều so với tổ gián trên tầng bốn.

Phó Chính bước ra khỏi phòng, cầm lấy hành lý của cô rồi đẩy vào trong phòng.

Mộ Tư Đồng nhìn quanh phòng một lượt, đôi mắt sáng rực lên.

Cô bước tới trước mặt Phó Chính và hỏi: "Đội trưởng Phó, trong phòng này có còn con gián nào hay không?"

Đã từng sống trong tổ gián rồi mà bây giờ vẫn còn sợ gián?

Phó Chính cười cười nói đùa: "Có thể. Căn phòng này không có người ở, chỉ sợ không chỉ có gián mà còn thằn lằn, rệp, vân vân.. nữa."

"..."

Mộ Tư Đồng vô thức nuốt nước bọt, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền tưởng tượng ra một đàn sâu bọ đang bò lúc nhúc.

Phó Chính nhìn cô xoay người muốn chạy ra ngoài liền cầm tay cô: "Đi đâu?"

Sắc mặt Mộ Tư Đồng đã bị dọa cho trắng bệch, run rẩy nói: "Tôi.. Tôi muốn đi tìm đội phó Lâm để anh ấy giúp tôi khử trùng một chút."

Phó Chính lại nghe được cái tên Lâm Nghị, tâm tình đang tốt đẹp lập tức bị phá hủy.

Anh hung dữ nói: "Không được đi! Cậu và Lâm Nghị có quan hệ thân thiết như vậy từ khi nào?"

"Đội phó Lâm giúp đỡ tôi rất nhiều." Mộ Tư Đồng thật thà nói.

Phó Chính cười lạnh.

Giúp đỡ?

Giúp đỡ tới tận trên giường sao?

Anh kéo người lại, tức giận nói: "Sau này ít thân thiết với Lâm Nghị đi!"

Sau khi Phó Chính rời khỏi, Mộ Tư Đồng cảm thấy thật khó hiểu. Cô giơ tay lên gãi gãi bộ tóc giả.

Sao cô lại có cảm giác ngày hôm nay tâm tình của Phó Chính không được vui.

Nhưng hiện tại tâm trạng cô lại rất tốt.

Cô đứng ở trong phòng khoa chân múa tay, nhảy nhót loạn xạ, mừng rỡ còn muốn nhảy cẫng lên.

Cô vui vẻ dọn dẹp căn phòng, vừa làm vừa ngâm nga một bài hát. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định quay lại tầng bốn lấy lọ thuốc diệt côn trùng đang dùng dở lần trước.

Cô bịt miệng và mũi rồi xịt khắp căn phòng sau đó mới yên tâm đi tới phòng bên cạnh.

"Đội trưởng Phó?"

Cô gõ cửa hai lần nhưng không thấy ai trả lời nên đã tự mở cửa vào trong phòng.

Căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, không thấy bóng dáng Phó Chính.

Mộ Tư Đồng dẩu môi: "Gì chứ? Đi ăn cơm cũng không thèm gọi cô đi cùng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang