• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày hôm qua Nhan An không tham gia tập huấn dành cho nhân viên mới, nên có không ít người hay hóng chuyện đã nghe được tin đồn Nhan An bị Thiền Ngật đuổi ra khỏi phòng mô phỏng.

Đúng 9 giờ, một nhóm phi công mới đã tập trung trong phòng họp, Nhan An cũng kịp giờ bước vào, khiến mấy phi công mới đang tán chuyện đột nhiên im bặt.

Ngược lại, cậu bạn Trang Đống Lương thì vừa nhìn thấy Nhan An đã hét lên: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi, hôm qua cậu không đến mấy người khác còn nói là cậu bị đình chỉ bay rồi đấy."

Nhan An bước vào và ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu ta rồi nói: "Chưa đến mức bị đình chỉ đâu." Sau đó cô ấy xua tay nói tiếp, "Nhưng mà những lời này đừng nhắc nhiều, xui xẻo lắm."

Vương Ly An ngồi dãy đầu tiên quay đầu nhìn về phía cô một cái, khóe môi cô ta hơi nhếch lên rồi quay đi.

Sau khi hiểu rõ sự vô tình của Thiền Ngật, mấy ngày kế tiếp Nhan An vẫn luôn ngoan ngoãn cụp đuôi lại, đến mức mỗi lần đến lớp huấn luyện cô đều ngồi nghiêm túc, yên lặng và chăm chú ghi chép đầy đủ bài vở.

Trang Đống Lương ngồi cạnh một học bá nổi bật như thế, trong lòng hơi lo lắng mà học theo cô rồi cảm thán: "Đúng là không thể coi thường con gái được, cậu không thành công thì còn ai xứng đáng thành công đây."

Nhan An yên lặng lắc đầu, cậu không hiểu nổi đâu.

Lúc tiết tập huấn cuối cùng của phi công mới kết thúc, Nhan An xem như an toàn vượt qua một tuần này, những sợi dây thần kinh bị kéo căng của cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng chùng xuống.

Cả tuần này đến bóng lưng của Thiền Ngật cô cũng không gặp được, nên lúc này Nhan An đang nằm ườn trên sô pha ở nhà mà suy nghĩ, đối phương có phải đã nhớ lại những tình cảm lúc trước nên nảy sinh ra chút thương hại đối với cô không?

Nhan An lại gửi tin nhắn cho Á Mạn ở đầu dây bên kia: Một đêm vợ chồng nửa ngày ân nghĩa đúng là chân lý nhỉ?

Tin nhắn gửi đi không thấy trả lời, Nhan An mới nhớ ra Á Mạn tối qua đã dạt dào hứng thú bay đi Florida tắm suối, lúc này bên kia còn rất sớm nên chắc cô ấy vẫn chưa ngủ dậy.

Nhan An thiếu mất một quân sư nên chỉ đành tự mình tìm trò tiêu khiển.

Lúc này điện thoại vừa khéo hiện ra một dòng thông báo, chính là của cái app [mật hữu] ghép đôi tâm hồn đồng điệu gì đó đã bị cô quên mất từ đời nào, dòng tin nhắn của hệ thống đó đột nhiên hiện ra khiến hứng thú vừa mất đi của Nhan An lại được kéo về.

Cô hăm hở bấm vào xem.

[Tâm hồn đồng điệu thú vị thì xứng đáng được chờ đợi, Tiểu Mật vẫn luôn nỗ lực giúp bạn ghép đôi..]

"..."

Cái app này đúng là đồ dở hơi.

Nhan An bấm vào trang ghép đôi trên góc trái màn hình, hệ thống hỏi cô có chắc chắn muốn hủy bỏ ghép đôi không, giai đoạn hiện tại chỉ cách ghép đôi thành công có một bước chân mà thôi.

Nhan An quả quyết bấm [Xác định]

Sau đó cô quay về trang chủ của app, lần này cô chọn bấm [Kết bạn]

Sau một thời gian ngắn chờ đợi, màn hình liền thay đổi, hệ thống đề xuất cho cô hơn mười người bạn "mật hữu".

Nhan An có chút hối hận lúc đầu sao không chọn bấm kết bạn đi cho rồi.

Lúc này cô đang nhìn avatar của những người bạn được đề xuất để lựa chọn, cuối cùng cô chọn người có hình avatar là một chú chó, đơn giản vì đầu chú chó này có chút giống Happy.

Nick name của người có cái avatar này gọi là "Hống"

Hống, truyền thuyết thời cổ đại thường nói đây là một loại dã thú giống với chó sói, vô cùng xấu xí và còn ăn thịt người.

Hệ thống không hiển thị các thông tin về đối phương, như giới tính, tuổi tác, đã đi làm hay còn đi học, cho nên app này mới gọi là "mật hữu".

Nhan An nhíu mày, cô cảm thấy cũng khá thú vị đấy chứ.

Màn hình hiển thị đối phương không online nhưng hệ thống kiến nghị cô có thể gửi tin nhắn chào hỏi đối phương trước.

Ngộ Năng: Chào bạn!

Ngộ Năng: Bạn là huynh đệ hay tỷ muội thế?

Ngộ Năng: Nhờ có internet dẫn đường, chúng ta cũng nên quý trọng đoạn nhân duyên này nhỉ.

Ngộ Năng: Rảnh rỗi thì cùng tám chuyện nhé?

Nhan An gửi xong tin nhắn đang định thoát ra, thì đột nhiên màn hình lại hiển thị đối phương đã online.

Ngộ Năng: Bạn online rồi hả?

Nhan An đợi một lát mà vẫn không thấy đối phương trả lời, cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Ngộ Năng: Mạng lag à?

Một giây sau, hệ thống hiển thị [Đối phương đã offline].

Nhan An: "..."

Cái app này đúng là có vấn đề, thiết kết đầy bug, chất lượng người dùng cũng không khả quan thì sớm muộn gì cũng đóng cửa cho mà xem.

Nhan An bỏ điện thoại xuống, đứng dậy rửa một trái táo, lúc quay lại phát hiện bà cô Á Mạn cuối cùng cũng đã thức dậy.

Mạn:?

Mạn: Cậu đang nghĩ gì thế?

Mạn: Câu nói này chắc chắn sẽ đúng đối với những người khác, nhưng với trường hợp của cậu thì khả năng cao là không đúng.

Mạn: Người chị em qua đây ôm cái, mình sẽ chúc phúc cho cậu.

Nhan An đang cầm quả táo: Cái đờ mờ ý.

*

Thời gian tập huấn cho nhân viên mới đã kết thúc, giai đoạn tiếp theo chính là huấn luyện trên mặt đất.

Nhan An thầm nghĩ, thi lý luận chỉ cần đọc thuộc lý thuyết thôi, chuyện này thì đơn giản, cô có thể làm được.

Trong tuần đầu tiên huấn luyện trên mặt đất cô bình an vượt qua, không có tý sóng gió nào, thiên hạ đều thái bình. Thiền Ngật cũng không làm quá tuyệt tình, cũng không vì cái tờ 100 Euro đó mà đì cô, nên Nhan An rốt cuộc cũng an tâm.

Một tuần huấn luyện kết thúc, Nhan An thậm chí còn mỉm cười vô cùng thân thiện với Thiền Ngật.

Nhưng lại chọn đúng lúc cô đang mỉm cười thân thiện mà hỏi: "Đọc thuộc được đến đâu rồi?"

Nhan An: "Tôi vẫn đang đọc thuộc ạ, tạm thời cũng được hơn một nửa rồi."

Thiền Ngật lại vô cảm đáp một tiếng ừ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan An vẫn như thường lệ chạy đến tòa nhà văn phòng tổ phi công, nhìn thấy Thiền Ngật đang đứng ở sảnh tầng một, cô vội vàng vẫy tay chào hỏi từ phía xa.

Thiền Ngật đang chắp tay sau lưng, anh nhìn Nhan An đang đi về phía mình với vẻ mặt nghiêm nghị và nói: "Có biết đi bộ kết hợp đánh tay không?"

Nhan An: "Ơ?" Cô không hiểu lắm nên bước thêm hai bước và hỏi: "Như thế này ạ?"

Thiền Ngật: "Cánh tay vung mạnh lên."

Nhan An lập tức mạnh mẽ vung cánh tay lên đến ngang vai: "?"

Thiền Ngật: "Chạy bộ kết hợp đánh cũng tương tự như vậy đấy, nên chắc sẽ không làm khó được cô đâu ha."

Nhan An: "Gì cơ ạ?"

Lúc này Thiền Ngật ngẩng lên nhìn thời gian trên đồng hồ rồi quay về phía cô nói: "Sau 7 phút, phải có mặt ở phòng huấn luyện số 2 tầng 16."

Nhan An ngớ người: "Gì cơ ạ?"

Thiền Ngật đại phát từ bi mà hất cằm chỉ về phía cầu thang thoát hiểm rồi nhắc nhở: "Bắt đầu tính giờ từ lúc này."

Nhan An quay đầu nhìn về phía cửa cầu thang thoát hiểm, rồi quay đầu lại nhìn Thiền Ngật, đối phương đã bước đi về phía thang máy.

Nhan An cạn lời: "..."

Ý anh có phải là những gì cô đang nghĩ không?

Nhan An tròn mắt liếc nhìn Thiền Ngật đã bước vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô còn nhìn thấy anh vừa lạnh lùng vừa vô tình liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Lúc này Lương Nhất Hành vừa khéo đi ngang qua, anh ta vỗ vai Nhan An nhắc nhở: "Em còn không mau chạy đi? Tay chân phải lanh lợi phối hợp cho tốt vào, đây là Thiền cơ trưởng đang huấn luyện chức năng tiền đình cho em đấy."

"..."

Nhan An: "Em điên mất thôi!"

Vừa nói xong, cô đã nhận mệnh cắm đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Nhóm phi công mới đang đứng từ xa nhìn thấy một bóng người đang vung tay chạy, Trang Đống Lương có chút nghi ngờ hỏi: "Đó là Nhan An hả? Có phải huấn luyện áp lực đến phát điên rồi không?"

Nhan An chạy lên đến nơi và đẩy cửa phòng huấn luyện bước vào kịp thời gian yêu cầu, cô chỉ có thể thở phì phò từng ngụm chứ không còn sức để mà nói chuyện.

Thiền Ngật đang ngồi trong phòng, anh nhàn nhã duỗi chân rồi dựa vào lưng ghế lật xem tài liệu, Nhan An liếc nhìn một cái và nhận ra là một tập đề lý thuyết.

Ngón tay đang lật giở tài liệu của Thiền Ngật dừng lại, anh đột nhiên nói: "Đối với vấn đề tro núi lửa đang hoạt động lại gần đây, vừa bật nhảy tại chỗ vừa đọc thuộc một lần cho tôi."

Nhan An vẫn đang thở phì phò đột nhiên câm nín: "..."

Thiền Ngật: "Nếu không trả lời được thì chạy thêm một vòng nữa."

Nhan An: "..."

Cuối cùng cô chỉ đành miễn cưỡng điều chỉnh hô hấp, sau đó nhắm mắt hít sâu, rồi vung tay bật nhảy tại chỗ và trả lời.

Trong quãng thời gian học tập lý luận này, mỗi ngày chân Nhan An đều mềm nhũn, cô phải cố gắng hết sức leo cầu thang rồi cố gắng hết sức học thuộc, nên chỉ cần nhắm mắt lại là kho đề thi đã xoay mòng mòng trong đầu, còn lúc đặt lưng xuống giường thì đôi chân cô bắt đầu run rẩy trong ổ chăn.

Cuối cùng cũng có thể trụ vững đến ngày bay mô phỏng, Thiền Ngật liền biến hóa thêm rất nhiều chiêu, chẳng hạn như bắt cô chắp tay sau lưng nhảy cóc trong khoang mô phỏng, nếu phán đoán sai sơ đồ ca-bin thì nhảy 10 vòng, nếu thao tác sai một lần thì nhảy trên một chân 10 vòng.

Nhan An ngồi xổm trên sàn bật nhảy, thường vì chân quá mỏi nên trọng tâm mất thăng bằng mà tay chống xuống đất, hoặc là quỳ xuống phía trước hoặc là ngồi bệt về phía sau.

Lòng bàn tay cô ma sát trên sàn bê tông thô ráp, sau nhiều lần cũng hình thành kén trên da, rồi bị ma sát tiếp và lại bị bong ra.

Có một lần Trang Đống Lương từ khoang mô phỏng bên cạnh bước xuống, vừa khéo nhìn thấy Nhan An đang ngồi xổm trên sàn bóc lớp da chết trên tay xuống, cậu ta liền bị dọa một trận: "Nhan An cậu đang làm gì vậy hả? Bị mắng đến mức trầy cả da luôn à?"

Nhan An lập tức bắt cậu ta ngậm miệng lại.

*

Dưới sự huấn luyện độc ác của Thiền Ngật, cuối cùng Nhan An cũng được nghênh đón một ngày thứ sáu (*) vô cùng vui vẻ. Bởi vì hai ngày cuối tuần sau đó, Thiền Ngật có chuyến bay, thứ bảy bay đi, chủ nhật mới bay về.

Ngày thứ bảy sau khi kết thúc một tiết học lý luận tập thể, cả người Nhan An như đang phát sáng, cô vội vàng về nhà để hưởng thụ một ngày cuối tuần hoàn mỹ.

Ngày thứ hai, Nhan An ngủ đến lúc tự tỉnh, cô xem điện thoại thấy đã gần 12 giờ trưa.

Nhưng cô cũng không vội vàng ngồi dậy, mà vẫn nằm ườn trên giường, sau đó mới chậm chạp lướt app đặt đồ ăn.

Đúng lúc này, điện thoại cô nhận được một tin nhắn.

Mấy năm nay đâu ai còn dùng đến tin nhắn để liên lạc nữa, nên lúc tin nhắn hiện ra trên màn hình, Nhan An còn nghĩ là tin nhắn rác nên đã lướt qua, nhưng một giây sau, cô hơi sững lại rồi nhíu mày, và sau đó Nhan An lập tức thoát ra khỏi phần mềm đặt đồ ăn rồi bấm vào mục tin nhắn để xem, nội dung tin nhắn khiến cô đứng hình khá nhiều giây.

Thiền Ngật: Đúng 2 giờ đi đến địa chỉ này.

Nhan An lập tức trả lời: Thiền cơ trưởng anh về rồi ạ? Anh gọi tôi đến đó có việc gì không ạ?

Đối phương không thèm trả lời cô nữa.

Nhan An copy địa chỉ anh gửi vào bản đồ để search, kết quả hiện ra là một sân vận động.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, nên lúc này Nhan An có một dự cảm cực kỳ không tốt.

*

Địa chỉ mà Thiền Ngật gửi cho cô là một sân vận động nằm ngoài đường vành đai số ba, Nhan An lái xe theo bản đồ chỉ dẫn đi vào một con đường rợp bóng cây xanh, cô phát hiện ra hóa ra nơi này lại nằm trong khuôn viên của một trường cao trung. Hôm nay là chủ nhật, nên lúc nhìn qua lan can hàng rào thì chẳng có ai trong đó cả, cô lại mở tin nhắn ra xem lại địa chỉ xem có sai không.

Đúng lúc này, chú bảo vệ từ trong cổng bước ra hỏi cô: "Cháu có phải là người thuê sân vận động ngày hôm nay không?"

Nhan An suy nghĩ rồi gật đầu: "Đúng vậy ạ, có phải người thuê họ Thiền không ạ?"

Đối phương mở một cánh cửa nhỏ để Nhan An đi vào rồi chỉ vào sân vận động trong nhà ở phía xa: "Hôm nay chỉ có một người thuê thôi, nên các cháu cứ tùy tiện sử dụng nhé."

Nhan An mở cửa phòng ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát trần nhà chiếu vào, nhưng cũng không được sáng lắm, nên cô liền bật đèn lên, bên trong không có ai.

Nhan An liếc nhìn xung quanh, bên trái là sân cầu lông và sân bóng bàn, bên phải đặt những tấm nệm dùng cho môn nhảy ngựa và gập bụng, một bên khác là một khoảng đất trống, trên đó trải một tấm đệm mềm, bên cạnh là một đống bóng và vòng dùng cho môn thể dục dụng cụ. Cô bước đi về phía tấm đệm dùng cho môn thể dục dụng cụ, rồi tò mò nhặt lấy một trái bóng dùng để luyện tập bộ môn này và tâng lên tâng xuống.

Thiền Ngật gọi cô đến đây làm gì vậy trời?

Đúng lúc này, cửa phòng đang khép hờ bị người bên ngoài đẩy ra, ánh nắng bên ngoài lọt vào và rực rỡ chiếu khắp căn phòng.

Nhan An quay đầu lại, cô thầm hét lên một tiếng đẹp trai muốn chết, quả bóng trên tay cũng xuýt chút rơi xuống.

Thiền Ngật đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô, anh hơi nhướng mày, rồi đạp lên ánh nắng đang chiếu trên sàn và bước về phía Nhan An.

Hôm nay anh bay chặng về, chắc là chuyến bay lúc sáng sớm, vì lúc này bộ đồng phục cơ trưởng trên người anh vẫn rất chỉnh tề, mấy chiếc cúc áo trên ống tay và cổ áo vẫn được cài thẳng thớm, chỉ là lúc đi về phía Nhan An, tay anh đã kéo lỏng cà vạt rồi cởi ra, sau đó vo tròn bỏ vào túi quần.

Nhan An nuốt một ngụm nước miếng, đây là?

Thiền Ngật đứng trước mặt cô, anh liếc nhìn tấm đệm bên cạnh chân hai người một cái, giống như đang ước lượng diện tích của nó và nói: "Tấm này đủ lớn đấy."

Nhan An: "Hả?"

Thiền Ngật: "Lúc ở học viện hàng không thành tích thang quay (*một môn thể thao hàng không để rèn luyện sức chịu đựng và khả năng định vị vị trí của phi công) như thế nào?"

Thang quay á?

Nhan An: "Rất tốt ạ."

Thiền Ngật gật đầu rồi nói: "Vậy hôm nay chúng ta luyện tập môn khác vậy."

Nhan An: "Môn gì ạ?"

Nhan An ù ù cạc cạc cởi giày, rồi đi theo Thiền Ngật bước lên tấm đệm môn thể dục dụng cụ, tấm đệm này khá dày và mềm nên lúc bước đi bên trên nó có chút lún xuống.

Hai người đứng giữa đệm, Thiền Ngật cởi cúc ở ống tay áo rồi xắn ống tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó anh giơ tay lên tiếp tục cởi bớt một cúc trên cổ.

Nhan An đứng hình luôn.

Tự nhiên cởi quần áo ra làm gì thế?

Thiền Ngật vẫy cô lại gần: "Lại đây."

Nhan An đang suy nghĩ cái gì đúng là không tiện nói ra, cô nhìn chằm chằm vào phần ngực hơi lộ ra và phần bắp tay mạnh mẽ của anh, rồi bước lên một bước dài.

Một giây sau, cánh tay cô hơi nóng lên, rồi trời đất như quay cuồng, bịch một tiếng phần lưng cô bị đập lên tấm đệm, còn cả người cô thì đờ đẫn luôn.

Thiền Ngật trực tiếp dứt khoát tặng cô một cú quật ngã qua vai.

Nhan An: "..."

Thiền Ngật giơ tay kéo cô đứng lên rồi hỏi: "Đau không?"

Nhan An: "..."

Đau à.. thì cũng không đau.

Thiền Ngật: "Trong túi quần phía bên phải của tôi có một chiếc cà vạt, trong lúc bị quật ngã cô phải lấy ra được."

Ánh mắt Nhan An lập tức hướng về phía dưới, và rơi vào cái túi quần hơi phồng lên trên đùi anh, đây là cái cà vạt Thiền Ngật tháo ra khi vừa bước vào.

Nhan An chớp mắt: "Hả?"

Hai người lúc này vẫn đang đứng giữa tấm đệm, anh liền nói: "Nếu chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu thôi."

Nhan An há hốc miệng, ánh mắt từ phía túi quần anh lại di chuyển lên phía trên và nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn thấy đối phương hơi nhíu mày với mình rồi nhếch khóe môi giống như đang cười và nói: "Nhớ kỹ là đừng có sờ lung tung đấy."

*

Nhưng không sờ lung tung là không thể nào vì Nhan An có kịp nhìn thấy rõ cái gì đâu.

Cô cảm thấy bản thân lúc này giống như một con cá, trước khi bị giết thịt còn bị đập đi đập lại.

"Nếu lấy không được thì chuẩn bị tinh thần bị quật đến tối nhé." Vẻ mặt Thiền Ngật vô cảm, hạ thủ không hề lưu tình chút nào.

Thực ra môn thang quay và bị người ta quăng quật khác nhau hoàn toàn ấy, thang quay thì quay đi quay lại một động tác, còn Nhan An thì đang bị Thiền Ngật quăng quật đến mức hoa mắt váng đầu. Không những hoa mắt váng đầu, mà còn phải lấy được cà vạt nữa, thật không thực tế, nhưng Thiền Ngật lại dạy cô cái gì mà không thành công cũng thành nhân, điều này lại rất thực tế.

Lúc máy bay phát sinh sự cố bị xoay vòng vòng, phi công chỉ có một cơ hội để phản ứng, nên bắt buộc phải không chế mọi loại cảm xúc đến mức lạnh lùng, để nhanh chóng nghĩ ra quyết sách đúng đắn nhất và hành động, chỉ có mấy giây ngắn ngủi thôi nhưng phi công sẽ phải gánh vác toàn bộ sự sống còn của tất cả mọi người trên máy bay.

Những điều này Thiền Ngật không trực tiếp nói ra, người đàn ông này chỉ nghiêm khắc luyện binh, chứ không thèm giảng giải đạo lý, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân tự ngộ ra.

Ngộ ra rồi còn phải thực hiện, không đạt tiêu chuẩn là không được nghỉ ngơi.

Trời mùa thu rất mát mẻ nhưng Nhan An bị quăng quật đến mức mồ hôi toát ra đầy người, lúc này cô đang nằm trên nệm, trên tay đang cầm cà vạt của Thiền Ngật mà cười hì hì.

Nhan An dứt khoát nằm liệt trên sàn, toàn thân cô toát lên vẻ tiểu nhân đắc ý khi vượt qua bài kiểm tra của anh: "Vừa nãy nếu là không cẩn thận sờ sai chỗ thì anh cũng đừng trách nhé, túi quần của anh sâu quá, khó lấy lắm."

Thiền Ngật hai tay đút túi đứng nhìn người đang nằm trên sàn, bộ đồng phục chỉnh tề lúc trước đã có chút nhăn, nếu nhìn kỹ cả người anh cũng đầy mồ hôi, toát ra cái vẻ vừa cấm dục vừa bại hoại.

Nhan An nằm trên đệm, cô cảm giác bản thân đã bị cảm giác chinh phục áp chế một cách tuyệt đối, không chỉ xương cốt toàn thân nhũn ra mà đến tim gan phèo phổi cũng nhũn ra luôn, đến mức người đàn ông đứng phía trên chỉ cần kéo nhẹ một cái liền có thể xé xác cô ra.

Nhưng phần con sâu ngang ngược trong lòng Nhan An lúc này cũng dám nhảy ra làm loạn, cô lập tức vỗ vào tấm đệm có độ mềm mại vừa phải rồi nói: "Nằm trên cái đệm này thoải mái lắm."

Thiền Ngật cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi và nói: "Thoải mái thì cứ nằm tiếp đi." "Nhưng 15 phút sau sẽ luyện tập cách lộn mèo về phía trước."

Nhan An còn chưa kịp mời anh cùng nằm xuống đã bị câu nói của anh làm cho đứng hình: "Hả?"

Thiền Ngật: "Nhớ cầm lấy cà vạt đấy, ở trường chắc cô đã học về cách thắt nút cứu hộ rồi hả? Lát nữa sẽ vừa lộn nhào vừa thắt nút."

Nhan An hoàn toàn đứng hình.

*

Đêm đó, Nhan An vừa bóp bóp lấy đầu gối của mình vừa bò lên giường, trên tủ đầu giường là cái cà vạt hôm nay bị Nhan An thắt nút nhiều đến mức nhăn nheo. Lúc này Á Mạn lại định kỳ gửi tin nhắn cập nhật tình hình: Hôm nay cậu đã thu phục được cực phẩm chưa? Nhận được tin nhắn nhớ trả lời đấy.

Nhan An: Đã nhận được tin nhắn, tớ chưa thu phục được nhưng tớ sờ được rồi.

Mạn: Sờ được vào đâu thế?

Nhan An: Hơi khó nói, tớ không rõ ở đâu nhưng cứng lắm.

Mạn: Cái đệch, cậu cuối cùng cũng có cơ hội rồi?

Nhan An: Có đâu, chỉ là hôm nay bị thực thi chính sách giáo dục bằng gậy gộc, và thêm cả thắt cà vạt hết nửa ngày thôi.

Mạn: Em ơi, em nói vậy làm chị đây tưởng tượng ra cả một bộ a/v đấy.

Nhan An: Không phải ạ, không dám ạ.

Mạn: Đồ dở hơi này, cậu phải nhanh lên, dứt khoát vào, thế quần áo cởi ra chưa?

Nhan An lại thở dài: Quần áo thì chưa cởi, nhưng đã da đã bong mất một lớp (**).

(Na chú thích:

(*) 小周末 (cuối tuần nhỏ) trong bản gốc tiếng Trung mình tra baidu thì mỗi ngày thứ 6 trong tuần được gọi là 小周末 (cuối tuần nhỏ), còn thứ 7 và chủ nhật là 周末 (cuối tuần).

(*) 脱 (cởi bỏ) từ này dùng để chỉ hành động cởi quần áo 脱衣服, hoặc trầy/bong/tróc da 脱一层皮, khi bạn nữ chính hỏi là đã cởi quần áo chưa, thì nữ chính chơi chữ trả lời là quần áo chưa cởi nhưng da đã bong mất một lớp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK