Nhan An nhìn ông có vẻ lớn tuổi hơn Thiền Ngật khá nhiều, chắc khoảng năm mươi tuổi, nụ cười của ông vô cùng ôn hòa, thân thiết như trưởng bối trong nhà. Cô vốn dĩ nghĩ rằng đây là bạn của Thiền Ngật ở Nam Diên, nhưng nghe đối phương nói thế, cô lại đoán rằng vị này chắc cũng là người trong Bắc Hàng hoặc có lẽ là một vị cơ trưởng thường trú ở Nam Diên.
Ai ngờ không phải, ông Trần Dịch Sơ nghe thấy Nhan An phỏng đoán như vậy liền mỉm cười bí hiểm: "Cô bé đoán đúng một nửa rồi."
Nhan An kinh ngạc: "Không phải chứ ạ, cháu trông chú không giống cơ phó xíu nào luôn."
Ông Trần Dịch Sơ cười càng lớn hơn, ông vỗ vai Thiền Ngật và khen ngợi: "Nói sao đây nhỉ, người cả đời nghiêm chỉnh như cậu sao lại nhặt được một đồ đệ vui tính vậy hả?"
Thiền Ngật cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười, sau đó quay về phía Nhan An giới thiệu: "Trần cơ trưởng là người huấn luyện ra nữ cơ trưởng duy nhất của hãng hàng không Nam Diên đấy."
Nhan An lập tức kinh ngạc, lát sau vẻ mặt cô lại biến sang trạng thái sùng bái.
Nữ cơ trưởng của Nam Diên là nữ cơ trưởng trẻ nhất trong nước, một năm trước vừa được thăng lên làm cơ trưởng lúc mới 28 tuổi, Nhan An đã xem qua một bài phỏng vấn riêng của cô ấy trên mạng, bức ảnh đính kèm là một cô gái hiên ngang với mái tóc ngắn gọn gàng và ánh mắt tự tin, quả thực vô cùng anh khí, đúng kiểu cân quắc không nhường tu mi, ngầu đến mức khiến Nhan An nổi cả da gà và luôn xem cô ấy là nữ thần trong lòng mình.
Vẻ mặt Nhan An lúc này không chỉ là sùng bái, mà thậm chí gần như chảy cả nước miếng, khiến cơ trưởng Trần cảm thấy vô cùng buồn cười: "Không cần hâm mộ đâu, cô bé cố gắng lên, tương lai còn ở phía trước."
Nhan An lập tức gật đầu, vẻ mặt sáng ngời giống như ánh mặt trời: "Cháu cũng sẽ trở thành nữ cơ trưởng trẻ nhất Bắc Hàng ạ."
Thiền Ngật lập tức liếc về phía cô một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Lúc gọi đồ ăn ông Trần cũng rất săn sóc cô gái duy nhất cùng bàn, ông còn hỏi Nhan An có phải lần đầu đến Nam Diên không, có muốn nếm thử món nào không.
Nhan An lập tức xua tay từ chối: "Ngài cứ gọi đi ạ, cháu ăn gì cũng được ạ."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng nắm bắt câu này và đứng một bên giới thiệu về phật khiêu tường - món ăn đặc sắc nhất của nhà hàng, bàn ba người mà gọi một phần nhỏ là vừa đủ.
Nhan An lần trước đi ăn ở nhà hàng Quảng Đông kia cũng có món này, nhân viên phục vụ lúc đó còn giới thiệu với cô phật khiêu tường còn được gọi là canh thập toàn đại bổ, ăn vào mùa thu đông là tốt nhất, đàn ông có thể dùng để tăng cường sức khỏe, còn phụ nữ có thể bổ khí dưỡng nhan.
Nên lúc này Nhan An nghe thấy nhân viên phục vụ nói vậy, cô liền giới thiệu thêm với Thiền Ngật: "Món này còn gọi là canh thập toàn đại bổ đấy, đàn ông ăn vào có thể cường kiện thân thể."
Thiền Ngật ừ một tiếng, nhưng tay vẫn lật sang trang thực đơn khác.
Cuối cùng ba người cũng không gọi món phật khiêu tường kia, vì ông Trần cho rằng đến Nam Diên nhất định phải ăn hải sản và thịt gà mới đúng điệu.
Ông Trần là người dễ nói chuyện, dù dáng vẻ ông rất uy nghiêm nhưng tính cách cũng rất thú vị.
Còn Nhan An ngồi vào bàn đa phần thời gian là nghiêm túc ăn cơm và nghe ông Trần nói chuyện với Thiền Ngật, hai người bọn họ đang trao đổi về những chính sách mới và những thay đổi của hai hãng hàng không, cũng nói thêm về những thay đổi của các hãng hàng không khác, cuối cùng là đến chuyện công việc và cuộc sống của đối phương.
Bữa ăn gần về cuối, Nhan An liền thêm trà cho ông Trần và Thiền Ngật, lúc này ông Trần mới mỉm cười và dừng lại chủ đề vừa nãy: "Được rồi, dù sao cũng lâu lắm rồi mới gặp lại, chúng ta cũng không nên khiến cho bữa cơm trở nên vô vị thế này mới phải."
Sau đó ông lại chuyển đề tài nói chuyện sang một hướng khác và hỏi Nhan An: "Cô bé Nhan An đã có bạn trai chưa thế?"
Nhan An liền lắc đầu và trả lời chưa có.
Ông Trần liền nói: "Trong ngành này chắc không dễ gì mà tìm bạn trai đâu nhỉ? Bình thường chúng ta sẽ sắp xếp để giới thiệu trong nội bộ ngành đấy."
Nhan An chớp mắt và gật đầu một cách ngốc ngốc.
Ông Trần lúc này lại vỗ vai Thiền Ngật và nói: "Tháng sau Nam Hàng và một hãng hàng không khác sẽ có liên hoan hữu nghị, ta sẽ giữ cho hai đứa hai suất, đến làm quen thêm một vài người bạn cũng được, coi như đến tham gia cho vui trước khi về Bắc Hàng vậy." Sau đó ông quay sang nói với Nhan An: "Cháu cũng tham gia nhé?"
Nhan An liếc nhìn về phía Thiền Ngật, nhưng anh không tỏ vẻ gì.
Cô thầm nghĩ không tỏ vẻ gì, cũng không từ chối, theo tính cách của anh chắc là đồng ý rồi ha.
Nhan An lập tức gật đầu: "Được ạ, cháu sẽ đến ạ!"
Ông Trần lập tức bị sự sảng khoái dứt khoát của Nhan An chọc cười.
Còn Thiền Ngật lại cầm lấy cốc trà lên và yên lặng nhíu mày.
Lúc kết thúc bữa ăn ông Trần còn nhắc nhở Nhan An: "Chăm chỉ rèn luyện với Thiền cơ trưởng của cháu nhé, cứ quan sát nhiều vào, quan sát cách nó điều khiển, cách nó ra mệnh lệnh, cách nó phán đoán, nói chung quan sát toàn bộ con người nó, sau đó suy nghĩ thấu đáo, rồi lại bắt đầu nhé. Đây có lẽ là thời khắc cháu thu hoạch được nhiều nhất trong sự nghiệp hoặc trong cuộc sống của bản thân đấy."
Nhan An vô thức liếc nhìn về phía Thiền Ngật đang đứng bên cạnh, đối phương lúc này đang rũ mi, giống như đang bắt chặt lấy ánh mắt của cô.
Cô khẽ mỉm cười với anh, sau đó trả lời ông Trần: "Cháu sẽ cố gắng ạ! Cháu nhất định sẽ cố gắng quan sát học tập!"
Đêm đó Nhan An tắm xong liền nằm bò ra giường, Á Mạn liền gửi tin nhắn đến hỏi thăm: Ăn chưa bé? Hay là đang ăn? Nếu đang ăn thì không cần để ý đến tớ đâu ha.
Nhan An: Ăn xong rồi.
Mạn: Ăn đến đâu rồi?
Nhan An: Ăn gà rồi.
Mạn:?
Nhan An: À, ý tớ là đi ăn gà luộc Quảng Đông.
Á Mạn lập tức bật ra một tràng dạy dỗ cô không có chút tiến bộ nào.
*
Bữa cơm này kết thúc, Nhan An liền chính thức bắt đầu tháng ngày bay cùng tổ với Thiền Ngật.
Lúc có nhiệm vụ bay, cô sẽ cùng Thiền Ngật và tổ bay thảo luận, đọc thư nhiệm vụ rồi lấy thẻ khí tượng và kiểm trả kế hoạch bay.
Lúc này Thiền Ngật đứng bên cạnh tấm bảng trắng thảo luận cùng tổ bay, Nhan An bỗng cảm thấy anh của thời khắc này còn uy nghiêm hơn nhiều so với lúc dạy dỗ cô, sự uy nghiêm này không mang theo sự hung tàn lúc huấn luyện cô, là cảm giác như mang trên mình sứ mệnh mà mọi người đang mong chờ.
Lúc thảo luận xong Nhan An xem lại bảng trắng, chữ của Thiền Ngật cũng giống như con người anh, ngòi bút mạnh mẽ, nên mỗi nét đều mang theo lực đạo, hơn nữa nét bút rất chỉnh tề, chứ không hề nguệch ngoạc chút nào, những hàng chữ đó thẳng tắp như cây tùng đứng sừng sững giữa đất trời, vô cùng đẹp.
Sau khi kết thúc thảo luận, tổ bay lập tức tiến vào sân bay, đi qua cửa an ninh, Nhan An lại bám đuôi Thiền Ngật lượn một vòng quanh máy bay kiểm tra để thêm dầu hoặc bớt dầu.
Sau khi bước vào buồng lái, cô lập tức yên tĩnh ngồi cạnh Thiền Ngật, sau đó quan sát một loạt động tác của anh, từ phát thanh thông báo đến thao tác điều khiển và ra khẩu lệnh.
Và lúc chuyến bay kết thúc, Thiền Ngật sẽ ngồi ở vị trí cơ trưởng hỏi lại cô mấy câu, sau đó để lại một vài câu hỏi để cô về suy nghĩ thật kỹ rồi lần sau trả lời.