Chung Ngôn hi vọng là mình nghe nhầm thôi, quỷ ra đời không phải là điềm lành.
Tiếng khóc mang đến cho Chung Ngôn và Hà Vấn Linh một tín hiệu xấu, tạm thời hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng trong nháy mắt, Hà Vấn Linh cảm thấy đó không phải là tiếng khóc của đứa trẻ âm gì, chỉ cảm thấy kia là một đứa trẻ con người vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Nhưng trải qua đủ thứ chuyện kì lạ trong vòng một đêm, dù hiện tại có thả một đứa trẻ con người trước mặt cô thật, cô cũng không dám chạm vào.
"Là đứa bé kia sao?" Cô hỏi Chung Ngôn.
Chung Ngôn không nói gì, coi như là thừa nhận.
"Nó sẽ giết chúng ta ư?" Hà Vấn Linh hỏi tiếp. Quỷ mẹ đã lợi hại như vậy, nó sẽ chỉ càng hung ác hơn thôi.
"Tôi không biết." Chung Ngôn nhìn về phía có tiếng khóc, âm thanh đó càng lúc càng thảm thiết hơn như thể đang lên án chuyện bất bình của nhân gian, trên người trĩu nặng vô số thâm cừu đại hận. "Quỷ mẹ đã thế, cả hai mẹ con sợ rằng sẽ giết sạch cả thành phố mất. May mà quỷ mẹ đi rồi, hẳn là đứa trẻ cũng đã bị tổn thương nặng nề."
Hà Vấn Linh nghe vậy thì yên tâm hơn rất nhiều.
"Cô cầm cái này qua đó đi." Chung Ngôn lấy một lá bùa màu vàng từ trong tay áo rộng ra, "Nếu như không trấn được nó, hai người chúng ta sẽ không thể sống sót đợi đến lúc cứu viện tới, nếu như trấn được thì giao nó cho Khôi Hành Giả là xong."
"Tại sao lại là tôi?" Tuy Hà Vấn Linh không hiểu, nhưng cô vẫn cầm lấy lá bùa, bởi vì cô tin tưởng Chung Ngôn sẽ không vô cớ bắt mình đi chịu chết, chắc chắn là có lý do gì đó.
Chung Ngôn suy nghĩ một chút, đáp: "Trên người đứa trẻ âm có tam chướng thập ác, tôi vốn tu đạo quỷ đói, thức ăn là những thứ này. Nếu như nó mạnh hơn tôi thì nhất định sẽ giết tôi. Nếu như không mạnh bằng tôi, nói không chừng tôi sẽ ăn nó ngay. Nhưng nếu mà tôi ăn thật, không biết quỷ mẹ sẽ lại gây ra thêm sóng gió gì nữa."
"Được rồi, vậy tôi đi." Nguy hiểm còn chưa dứt, kiểu gì cũng chết, Hà Vấn Linh bình tĩnh lại, đi về phía tiếng khóc.
Càng lúc càng gần, cô bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của đứa trẻ âm, quỷ sẽ sinh ra đứa con như thế nào? Chắc hẳn là sẽ không khác với quỷ là bao, liếc mắt cũng nhìn ra được nó không phải người.
Nhưng khi cô nhìn thấy nó rồi thì lại lấy làm sợ hãi.
Một đứa trẻ sơ sinh sống sờ sờ cuộn tròn dưới đất, máu dính trên người còn chưa khô hẳn. Nó là một đứa bé trai, trông chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh bình thường, tóc tơ ướt sũng dính sát vào da đầu, làn da hơi nhăn nheo, tay chân đỏ hỏn nhưng tiếng khóc cực kì vang dội.
Khi phát hiện có người đến gần, nó lập tức khóc to hơn nữa, dường như nhận biết được mà nhìn về phía Hà Vấn Linh, hai mắt đen láy có thần thái. Chỉ trong vài giây đối mặt, Hà Vấn Linh đã toát mồ hôi lạnh, sợ hãi hơn bất cứ khoảnh khắc nào trong đêm qua, ấy vậy mà cô đã đối mặt trực tiếp với một đứa trẻ được quỷ sinh ra sao?
Cô vội vàng dán lá bùa vàng lên ngực của bé con, lại phát hiện bên dưới người đứa trẻ có một miếng vải, trông như là tã lót được để lại cho nó vậy.
Hà Vấn Linh đợi một chút nữa, thấy nó không làm ra hành động gì hại người mới quấn lại, mau chóng đem về giao cho Chung Ngôn. Đứa trẻ giống như một củ khoai nóng bỏng tay vậy, Chung Ngôn không muốn nhận, nhưng bảo Hà Vấn Linh ôm tiếp cũng không được: "Cô thả nó xuống đất đi."
"Anh không ăn à?" Hà Vấn Linh nhìn Chung Ngôn, "Hôm qua anh đã chết hai lần đấy."
Chung Ngôn bất lực, đành phải nhận lấy đứa bé kia, kể cũng lạ, đứa trẻ âm được y ôm vào lòng thì ngừng khóc ngay, hai mắt mở to ra nhìn y, tựa như đang nhìn một... Người bạn cũ.
"Hay là cô cứ ôm đi, nó xấu quá." Chung Ngôn trả nó cho Hà Vấn Linh.
Đứa trẻ âm vừa được Hà Vấn Linh ôm lại bắt đầu cất tiếng khóc ầm ĩ, rõ ràng chỉ vừa mới ra đời thôi mà giọng to như vậy, hai chân còn quẫy đạp không ngừng.
Hà Vấn Linh bồng nó, ném đi không được, không ném cũng chẳng xong, "Anh cố nhịn đi, xấu cũng ăn được mà, coi như bồi bổ thân thể."
Đúng là Chung Ngôn đói bụng sắp chết rồi, bây giờ trong mắt y, đứa trẻ âm chính là món ngon vật lạ. Y khịt khịt mũi, đã ngửi thấy được mùi tam chướng thập ác, nếu như vậy há chẳng phải đúng dịp được ăn no nê sao?
Ngay lúc y do dự, Hà Vấn Linh đã không ôm nổi nhóc con này nữa: "Cứu với, nó cứ đạp tôi mãi này, sắp ngã rồi, sắp ngã rồi!"
Chung Ngôn không thể làm gì hơn là đón lấy nó, đứa trẻ quay trở lại lồng ngực của y, động tác quẫy đạp dần dừng lại, tiếng khóc cũng nhỏ hơn một chút, Chung Ngôn dùng khăn lót lau mặt cho nó, vừa nhẹ nhàng lắc lư vừa suy nghĩ, "Tôi không thể ăn nó được, ăn nó rồi, chắc chắn quỷ mẹ sẽ không tha cho tôi, đến lúc đó người người nhà nhà sẽ lâm vào cảnh lầm than. Thế nhưng nó không nên được ra đời, nếu như không nhập vào người Tiêu Vi, vậy thì làm sao nó ra đời được? Rốt cuộc là sự xui xẻo này từ đâu mà ra vậy?"
Hà Vấn Linh nhìn động tác của y, cảm thán đây đúng là một newbie thiếu kinh nghiệm trong làng chăm trẻ, "Quỷ mẹ phí công sức như vậy là vì nó, sao cô ta lại bỏ đi để nó lại?"
Chung Ngôn vẫn còn suy nghĩ, đang ngẩn người, một bàn tay nhỏ đã lén lút vươn về phía má của y, cầm lấy bông hoa giấy màu trắng cài bên tóc mai giống như cầm món đồ chơi, huơ huơ trước mặt như đang quan sát. Chung Ngôn thấy nó chơi hoa không còn quấy phá nữa nên cứ mặc cho nó chơi, "Có lẽ cô ta thả nó ra để tìm cơ thể, cơ thể này của nó không trụ được bao lâu đâu."
"Vậy sau này anh sẽ nuôi nó à?" Hà Vấn Linh hỏi.
"Đương nhiên là không, tôi sẽ đưa cho Khôi Hành Giả, để bọn họ nuôi đi." Chung Ngôn lắc đầu, vừa dứt lời đứa trẻ trong lòng đã gào khóc như thể nó đang đói lắm rồi, bàn tay nhỏ mềm mại bắt lấy một ngón tay của Chung Ngôn đưa vào trong miệng mút say sưa.
Chung Ngôn vội vàng rút tay lại nhưng đã muộn rồi, máu trên tay đã bị nó liếm được. Tiếng khóc rấm rức của đứa trẻ chấm dứt ngay lúc này, cái miệng nhỏ đỏ hồng chu chu, răng thì chưa mọc nhưng vẫn chóp chép như đã phân biệt được mùi vị, trông vẫn chưa thỏa mãn cho lắm.
Sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, tiếng khóc lại cất lên lần nữa, bàn tay nhỏ vì lạnh mà tái đi bất lực quơ quào, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ mà mình có thể ăn được.
Tiếng khóc như tiếng chuông ngân, nặng nề giáng vào lồng ngực Chung Ngôn, chưa tính đến chuyện khác, cảm giác đói bụng là thứ mà y hiểu rõ nhất, nếu như không cho nó ăn, có thể nó sẽ chết vì đói.
"Thôi được rồi." Bởi vì thông cảm với nỗi khổ này, Chung Ngôn nặn một giọt máu đầu tay nhỏ cho nó ăn, sau đó nhìn về phía cây lớn treo đầy lụa trắng, "Nhóc sống trong Phi Luyện Sát, vậy lấy tên là Phi Luyện đi. Còn nữa, nhóc ra đời vào giờ cực âm, chỉ có thể nuôi lớn như con gái thôi."
"Nuôi như con gái?" Hà Vấn Linh không hiểu.
Chung Ngôn giải thích: "Có những đứa bé trai mang mệnh Thái Âm, trước khi trưởng thành đều cần mặc váy, trang điểm. Tôi tu quỷ đạo, nó không thể đi theo tôi."
Đứa trẻ có tên mới thì ngừng khóc, nó đưa tay ra với ý định bắt lấy ngón tay nhuốm máu của Chung Ngôn. Chung Ngôn không đưa cho nó nữa, không ngờ bé Phi Luyện trong lồng ngực y thay hình đổi dạng, bắt đầu chảy ra như keo dính, tốc độ chuyển biến cực nhanh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chung Ngôn cảm thấy sợ, trong tấm vải lót màu đỏ đã chẳng còn vật gì, vải rơi xuống mặt đất. Phi Luyện mới hãy còn là một đứa trẻ bình thường giờ đã biến thành một vũng máu, bò từ cánh tay lên bả vai y. Mà ngay trong lúc quan trọng này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng, thiết bị truyền tin vô tuyến cũng phát ra âm thanh.
"Đây là tiểu đội Khôi Hành Giả số 13, đây là tiểu đội Khôi Hành Giả số 13, nhân viên dự bị Tống Thính Lam có còn sống hay không? Còn sống xin hãy trả lời."
Rốt cuộc đội cứu viện cũng tới rồi, song bọn họ tới quá muộn, Chung Ngôn nhìn lên trời, không có cảm tình với cái tổ chức Khôi Hành Giả này lắm, y đã trải qua nhiều chuyện quá rồi, đôi khi y thà đứng về phía quỷ còn hơn là thông cảm cho con người. Mà Phi Luyện đã bò lên đến cổ khi y vô tình nghiêng đầu, chậm rãi duỗi xúc tu ra.
Đầu nhọn của xúc tu phân nhánh, biến thành hai bàn tay nhỏ, đầu ngón tay bé tí bị gió thổi bay lên, móc vào khóe môi Chung Ngôn. Chung Ngôn lập tức che miệng lại, nhưng Phi Luyện đã chui được vào trong khoang miệng ấm áp của y, dường như nó không muốn bị Khôi Hành Giả phát hiện cho nên muốn trốn vào trong bụng của Chung Ngôn.
Càng nhiều xúc tu bám vào bên trong niêm mạc họng, trượt từ cuống họng xuống dưới, cổ họng không đủ lớn cho nên khi trượt xuống mang lại cảm xác căng đầy rất rõ ràng, sau đó trượt luôn tuồn tuột vào dạ dày.
Cái gì? Phi Luyện chính là tên nhóc nhỏ nghịch ngợm thích gây sự đó sao? Nhóc con kia không chết mà lại trở thành đứa trẻ âm! Bụng Chung Ngôn hơi nhô ra, huyệt thái dương giật thình thịch đau đớn, trước mắt trở nên mờ mịt. Y vội vàng vịn lên vai Hà Vấn Linh, lảo đảo sắp ngã, tiếng vọng cánh quạt máy bay vẫn còn vang trên đầu.
Đây chính là dấu hiệu cho thấy y sắp ngất, đây là kết quả của việc cơ thể đã kiệt quệ... Không được, bây giờ y tuyệt đối không được ngất, không thể mang Phi Luyện về được, phải giao nó cho Khôi Hành Giả. Đang suy nghĩ, Chung Ngôn cố gắng vùng vẫy, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo dù cơ thể đã rệu rã, rồi đột nhiên y trợn mắt, hai mắt run rẩy, khắp nơi xung quanh đều ánh lên màu đỏ thẫm, trước mặt là một tấm lưng không tính là cứng lắm.
Mình bị ai đó vác trên lưng à?
Mùi phấn nồng nặc gay mũi giúp Chung Ngôn xác định người cõng mình chính là một người đàn bà có thân hình cao lớn và thô kệch. Đi thêm về phía trước vài bước nữa, pháo nổ vang bên tai, y vẫn còn chưa hoàn hồn thì nghe được tiếng hô to.
"Tân nương đến!"
Cô dâu ư? Chung Ngôn nhìn lại, hóa ra người đàn bà mặc đồ đỏ son đang cõng y chính là hỉ nương, y cũng đang mặc đồ đỏ mang giày đỏ, trên đầu cũng trùm khăn cô dâu màu đỏ. Y chớp chớp mắt, được hỉ nương cõng nhảy qua chậu than hồng, ngọn lửa kia bùng cháy cao quá, suýt chút nữa là sém vào ống quần, bên tai có tiếng nói chuyện.
"Hỉ nương đi một chuyến vất vả rồi."
"Không vất vả mấy, xung hỉ cho cậu cả nhà họ Tần là việc làm tích đức, người bình thường cầu còn chẳng được ấy."
"Một lúc nữa không thể thiếu bà được, bà cũng đi theo cùng để uống rượu đi. Có điều, dâu cả của chúng ta..."
"Ngài yên tâm, xinh xắn lắm, gia cảnh cũng sạch sẽ, còn cô ta... Chỉ sợ một lát nữa không chịu bái đường thôi, tôi đã cho uống thuốc rồi, chắc là vẫn còn tác dụng."
À, Chung Ngôn đã nhớ ra rồi, chẳng trách phải bái đường thành thân. Trước đây y đi theo một tên buôn người chuyên lừa bán con gái nhà người ta, vừa định ra tay đã gặp phải hỉ nương đang đi chọn người, cảm thấy hỉ nương cũng ngon miệng, y bèn hoán đổi với cô nương đáng thương bị bà ta chọn, còn mình thì mặc đồ cưới ngồi lên kiệu cưới.
Chỉ là y thiếp đi vì đói bụng quá lâu, nhắm mắt một phát ngủ đến tận bây giờ. Hiện tại Chung Ngôn rất chóng mặt, giống như vừa nằm mơ một giấc dài vậy.
"Được được được, giờ lành đã đến, bái đường trước đã." Một người đàn ông dẫn đường phía trước, hỉ nương đi vào sảnh chính. Vừa qua bậc cửa, Chung Ngôn đã bị thả xuống, khăn cô dâu màu đỏ che khuất nửa tầm mắt của y, chỉ có thể nhìn thấy được những viên gạch xanh khắc chữ "Hồi" (回) ở dưới chân mình.
Gạch chữ Hồi? Đây là thứ dùng để thay đổi phong thủy, thế nhưng có rất ít người dùng nó, chẳng lẽ nhà này bị hư hao gì đó? Chung Ngôn nhìn xuống dưới chân, bên tai có tiếng người đến người đi chúc mừng, y giả vờ mềm nhũn không có sức phản kháng, để mặc cho hỉ nương đỡ mình.
Bước đi hơn mười miếng gạch, hỉ nương dừng bước: "Tần lão gia, Tần phu nhân, đã đưa người đến rồi."
"Ừ, làm tốt lắm, bát tự hợp chứ? Tên là gì?"
"Dạ hợp dạ hợp, cơ thể ổn lắm, không yếu ớt như con gái bình thường, vóc dáng cao, có thể khiến người ta yêu thương đấy ạ." Hỉ nương vội vàng kéo ống tay áo bên cạnh, "Trả lời nhanh."
Ống tay áo thêu chỉ vàng đang xen sợi kim tuyến thành hoa văn phượng bị giật, Chung Ngôn giả giọng con gái đáp: "Chung Ngôn."
"Chung Nhan*? Tên cũng hay."
(*) Ngôn (言) và Nhan (颜) là từ đồng âm, phiên âm đều là /yán/.
"Tần phu nhân thích là được. Vậy việc của tôi đến đây coi như là xong, tôi xin lui trước." Hỉ nương vung tay, hòa vào đám đông, vội đi tìm người lấy bạc. Chung Ngôn đứng yên tại chỗ, dạ dày bỗng nhiên co rút, bắt đầu có cảm giác vô cùng thèm ăn, bởi vì xung quanh đây... có thứ còn tàn ác hơn cả bọn buôn người và hỉ nương nữa.
Chẳng lẽ trong căn nhà tưởng chừng náo nhiệt này lại có quỷ? Chung Ngôn vẫn chưa xác định được, có điều nếu như đã đến thì cứ giả vờ giả vịt mà diễn thôi, đợi đến tối ăn no rồi đi. Sau khi tự đưa ra quyết định xong, y nghe thấy tiếng ai đó hô lên, "Cậu cả không được khỏe, không thể rời giường, cậu hai đã tính mệnh, không xung với dâu cả, cho nên cậu hai sẽ thay anh cả của mình bái đường."
Cậu Cả không xuống giường được ư? Chung Ngôn chờ người đến dẫn đi, một hồi sau đã đến nơi, nhìn giày cũng biết kia là một người đàn ông.
"Chị dâu đừng trách tội, anh cả của tôi bệnh nặng, hôm nay tôi mới ra mặt. Hi vọng về sau chị dâu có thể chăm sóc anh tôi thật tốt, sinh con đẻ cái cho nhà họ Tần chúng tôi." Người nọ kéo tay Chung Ngôn, nghiêng người lại gần nói: "Chị dâu không bó chân à? Sao trông không nhỏ nhắn như chân của những cô gái khác vậy."
Chung Ngôn nghe xong là muốn giết người rồi, tuy tôi chỉ là thế thân, nhưng vẫn là chị dâu cả trên danh nghĩa của cậu đấy. Không biết quy củ như vậy, chẳng lẽ ác niệm trong nhà họ Tần đều ở trên người cậu ta sao?
Bàn tay kia siết chặt lấy tay y, trên ngón tay cái không ngừng cọ xát mu bàn tay y có đeo một chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh ngọc. Ngay khi Chung Ngôn định cầm lấy bàn tay quấn lụa đỏ kia, y bỗng nghe thấy có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, xen lẫn với tiếng thở hổn hển, rồi nó chợt dừng lại.
Mùi thuốc nồng quá! Dù đang phủ khăn cô dâu nhưng Chung Ngôn vẫn bị ngạt. Mùi đắng ngắt càng lúc càng đậm, vất vả lắm mới đến được chỗ y, tiếng khò khè dường như không thể dứt được, Chung Ngôn lại nghe thấy tiếng bước chân của những kẻ hầu chạy đến theo, dường như rất hoảng hốt.
"Cậu cả sao lại ra đây thế này!"
"Thầy lang nói cậu không thể ra gió mà..."
"Đám hạ nhân chúng mày không mở mắt mà nhìn à? Còn không mau cản lại!" Tần lão gia ngồi phía trước vỗ bàn, "Tần Linh, con còn chưa chịu về sao?"
Tần Linh? Chẳng lẽ đây là cậu cả mắc bệnh nguy kịch đó sao? Chung Ngôn nghịch ngợm muốn vén khăn đỏ lên nhìn thử, cả nhà họ Tần này đều rất kì lạ.
"Hôm nay, hôm nay là ngày con kết hôn... Dù con không muốn... Khụ khụ, không muốn, nhưng vẫn là hôn sự của con, làm sao có thể để người khác làm thay được?"
"Anh cả, không phải em muốn thay thể cho anh, mà thầy thuốc nói anh thật sự không nên vận động. Anh yên tâm, chị dâu chị ấy..."
"Tôi là con trai trưởng nhà họ Tần, tôi nói không cần, khụ khụ, tôi nói không cần là không cần! Lui ra!" Người nọ nói chuyện không cũng đã rất tốn sức, ho đến nỗi phổi sắp thủng rồi, sau khi hắn lên tiếng, bàn tay nắm chặt tay Chung Ngôn mới nới lỏng ra.
Chung Ngôn đứng im nghe, y không muốn quấy rầy vào việc riêng của gia đình người ta, nói chung là đêm nay y sẽ đi, việc chẳng liên quan gì đến y cả. Mà cậu Cả nọ đã ho nghiêm trọng hơn, hắn đi về phía y, đi một bước thì dừng một bước.
"Nguyên Mặc, đỡ... khụ khụ, đỡ cậu, qua đó."
"Vâng, thưa cậu." Là tiếng của thư đồng, giọng vừa trẻ vừa lanh lợi, có vẻ như còn nhỏ tuổi.
Người nọ đi rất chậm, tiếng thở dồn dập, đi vài chục bước thôi mà như tốn nửa đời người, càng đến gần mùi thuốc càng nồng. Chung Ngôn đợi cả buổi trời, bàn tay lạnh như băng ấy mới bắt được y, mu bàn tay của người ấy gầy gò, ngón tay trơ xương dính một vết mực màu đen lớn, trông đáng sợ như một nhánh thông bị chặt sống vậy.
Gầy thật, là một bàn tay khắc khổ! Chung Ngôn nảy tính tò mò, trở tay chạm lên cổ tay của hắn, sau khi chạm xong thì khó nén nỗi sợ hãi. Chẳng trách phải xung hỉ, mệnh số của cậu cả nhà họ Tận đã tận, tâm mạch đứt hơn phân nửa, tuyệt đối không sống nổi thêm mấy ngày nữa.
Đám tang vui vẻ, chỉ sợ đã chuẩn bị sẵn cả đồ cúng rồi.
Có lẽ là phát hiện ra động tác của y, bàn tay kia nắm ngược lại tay của Chung Ngôn. Chỉ là cái nắm tay này thật sực chẳng có chút lực nào, thậm chí còn bóp nhẹ hơn cả mấy đứa con nít.
"Em cũng theo... Khụ khụ." Tần Linh lại ho một trận kịch liệt, ho hồi lâu mới chậm rãi cất giọng, gả cho một kẻ sắp chết như mình, hẳn là con gái nhà người ta sợ lắm, thế là hắn an ủi: "Em cũng... Cũng theo tôi, là được."
==
Phi Luyện: Hái một đóa hoa trên tóc vợ xuống nè.
Chung Ngôn: Em trả lại cho anh.
Tác giả nói: Về việc làm sao Phi Luyện có thể ra ngoài, đây chính là phục bút lớn nhất truyện, có lẽ hiện tại không rõ ràng lắm, nhưng hãy yên tâm, tôi đã phác thảo cả thế giới quan truyện, thiết lập về bối cảnh và tiểu sử nhân vật xuyên suốt tác phẩm, những chỗ tạm thời không rõ lắm có thể chính là phục bút, về sau tôi sẽ giải thích rõ ràng. Bao gồm vì sao lại là hai mặt Âm - Dương, vì sao Chung Ngôn lại có hai thế giới, tôi cảm thấy mọi người cứ tiếp tục đọc thì sẽ không cần tôi giải thích cho nữa đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi hhehehehe.