• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Mặc còn nhỏ tuổi, chưa trải đời nhiều, thấy cậu chủ ngủ dưới đất thì khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, bĩu môi thấp giọng quở trách mợ cả thất lễ.

"Trời đất chứng giám, cậu chủ nhà con chưa từng làm chuyện xấu gì, bị mắc bệnh nặng, vất vả lắm mới cưới được vợ, mợ không chăm sóc cậu ấy, mợ còn hại cậu... Sau này con chết rồi sẽ biến thành ma quỷ, ngày nào cũng bay quanh cửa sổ nhà mợ, cho mợ sợ ba ngày ngủ không yên..."

Lời này không khiến cho người ta tức giận mà chỉ làm lòng chua xót, nhưng chút cảm xúc này chỉ thoáng hiện lên trong lòng Chung Ngôn rồi biến mất, "Đừng khóc nữa, đưa anh ta lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài đi."

"Mợ còn muốn đẩy cậu chủ ra ngoài à?" Nguyên Mặc đã khóc thành con mèo hoa rồi.

"Vậy thôi, để tôi tự làm." Chung Ngôn thấy sai không được thì tự tay làm luôn, Tần Linh cao hơn y, nhưng dường như chỉ còn lại chút sức nặng của khung xương, y ôm hắn lên rồi đặt xuống ghế xe lăn. Kì lạ chính là lúc bái đường, rõ ràng cơ thể của người này đã lạnh lắm rồi, chỉ nắm tay thôi cũng đủ để y tưởng tượng được người hắn lạnh đến mức nào.

Mà bây giờ hắn lại bóng bừng lên, đổ mồ hôi đầy người.

Điều này chứng tỏ có người quấy phá.

Ban đầu Chung Ngôn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, y tu quỷ đạo chứ không tu tiên đạo, không giết người đã là làm việc thiện rồi, y chưa bao giờ độ người khác, nhưng nếu hai người đã bái đường thì cũng coi như có duyên, thế là y hỏi Nguyên Mặc, "Đêm nào anh ta cũng như vậy sao?"

"Không cần mợ lo, mợ cũng chẳng phải thầy lang!" Nguyên Mặc sợ mợ cả gây nguy hiểm cho cậu chủ.

"Thôi vậy, để tôi tự tìm." Chung Ngôn đẩy xe lăn ra gian ngoài, cố tình đẩy người đến phía dưới cửa sổ, "Để anh ta ngủ ở đây đi. Cậu nhớ cho kĩ, tôi không ra ngoài thì không được phép mở cửa phòng trong, nếu không đêm nay nhà họ Tần chết hết cũng đừng trách tôi."

Nguyên Mặc nào có nghe thấy y nói gì, một lòng nhào đến bên cạnh cậu Cả, Chung Ngôn không câu giờ nữa, một chút nữa người ở nhà trước ăn uống xong, hỉ nương chắc chắn sẽ đến đây hát hỉ, đến lúc đó nhất định sẽ không dễ hành động. Xoay người quay lại phòng ngủ, Chung Ngôn đóng kín hết cửa sổ lại rồi đi đến bên giường sờ soạng, những nơi lẽ ra phải ướt vẫn còn ướt, và y không cảm thấy bất kỳ sự khác lạ nào về nhiệt độ khi chạm vào nó.

Y lui ra phía sau vài bước, nhìn xuống gầm giường.

Nhà họ Tần là nhà giàu có, giường ngủ được làm giống như một căn phòng nhỏ, đương nhiên là sử dụng loại gỗ thượng hạng để làm vật liệu, cho nên mùi hương rất thơm và sang. Chỉ là ngay cạnh đầu giường có một cái bếp lò luôn cháy để nấu thuốc, cho nên mùi thuốc trong phòng rất nồng.

Chung Ngôn đến gần ngồi xổm xuống, gõ lên ván gỗ dưới giường.

Tiếng gõ không bí lắm, nó tụ lại chứ không vang ra, chứng tỏ đây là một khối gỗ đặc. Từng hoa văn được điêu khắc vô cùng tinh xảo, một chiếc giường lớn như thế này có thể đổi được tiền sinh hoạt cả đời cho người nghèo. Chung Ngôn bắt đầu tìm kiếm những khoảng trống bên dưới ván gỗ, sau khi tìm được, y vô cùng kinh ngạc khi toàn bộ những khoảng trống dưới này đều đã được đóng kín lại một cách khéo léo bằng những chiếc đinh sắt bị gỉ sét.

Cách làm này tuyệt đối không được dùng cho giường ngủ, đóng những chiếc đinh gỉ to cỡ ngón tay cái lên chỗ người ngủ, phong thủy của chiếc giường này chẳng khác gì của quan tài.

Vậy những năm nay nơi cậu Cả Tần ngủ chẳng khác gì trong quan tài là mấy ư?

Có điều chuyện này không quan trọng, Chung Ngôn rất thông thạo việc sửa đổi phong thủy, quan trọng là... Thứ ở bên trong chiếc giường này, bất kể là thứ gì cũng đều rất nguy hiểm và mạnh mẽ.

Máu của y không khác gì máu của người chết, âm đến nỗi gà chó ngửi thấy cũng không chịu nổi, nhưng vật bên trong có thể bốc hơi được cả máu âm như vậy, nhìn thôi cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng rồi. Trong phòng đốt nến long phượng đỏ, sáp đỏ nhỏ xuống như máu tươi, Chung Ngôn ném hết chăn đệm trên giường xuống đất rồi bước lên ván giường trơn bóng sáng loáng.

Giường ngủ được làm từ gỗ nguyên khối của một gốc cổ thụ hàng trăm năm tuổi, thật sự rất hiếm thấy, thậm chí còn còn được quét một lớp sáp dầu loại tốt nữa. Chung Ngôn quỳ xuống sờ lên mặt ngoài của giường, sau đó lấy một túi bột phấn từ trong ống tay áo ra rắc lên đầu nằm của Tần Linh.

Bột phấn không làm tan máu thịt, cũng không làm tan vàng bạc đồng, chỉ có thể làm tan gỗ, nó nhanh chóng đục thành một cái lỗ to bằng nắm đấm. Chung Ngôn vươn tay ra đo độ dày của giường gỗ, dày vừa bằn lòng bàn tay.

Nhà ai lại dùng một miếng gỗ dày như vậy để làm giường chứ? Cái này vốn chẳng phải là giường chiếu gì, mà là quan tài nuôi xác!

Cái lỗ bằng nắm đấm tiếp tục lan rộng, dần dần bị khoét lớn bằng với chiều rộng bờ vai của một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng bên trong không phải là một khoảng không, mà còn có một mặt tường đá nữa. Tường đá không lớn, nhưng viên nào viên nấy đều tăm tắp. Chung Ngôn lại sờ lên nó, dĩ nhiên là mặt trên của lớp gạch nóng bừng.

Hay lắm, nếu như để cho tao tìm ra rồi thì cũng đừng trách tao không tha cho mày! Chung Ngôn lấy con dao ngắn bên hông ra đâm vào khe của tường gạch, dùng mũi dao tách một khoảng ra. Tường gạch bị phá hỏng, khí nóng phả lên mặt y, xen lẫn với nó là mùi tanh hôi nồng nặc.

Việc này không thể chậm trễ, Chung Ngôn nhìn độ dài của đèn cầy long phượng liền đoán ra được hỉ nương sắp tới rồi, y vội vàng phá thêm mấy viên gạch nữa. Giữa đầu giường tối quá, y không nhìn thấy rõ, thế là bèn lấy một ống đánh lửa* sắp cháy hết ở trong ngực áo ra châm lửa lên.

(*) Người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử" 火折子: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Ánh lửa ít ỏi chỉ có thể chiếu sáng được trong phạm vi nhỏ, và nó gần như biến mất khi hai bàn tay y chạm vào nhau. Chung Ngôn đưa ống đánh lửa vào sâu hơn nữa, bên trong giường có một chiếc quan tài hình chữ nhật được xây bằng gạch đá, giường lớn bao nhiêu, chiếc quan tài này lớn bấy nhiêu.

Y tiếp tục duỗi tay vào sâu bên trong, khắp nơi quan tài gạch đều là tro than. Thế nhưng nó không giống như tro than bình thường, trái lại giống như bụi và một lớp da cũ hơn, cũng giống như chậu than đã được hun liên tục lâu ngày.

Bỗng nhiên ống đánh lửa tắt ngúm.

Trước mắt tối đen trong vài giây, ngọn lửa nến long phượng lắc lư vài cái, Chung Ngôn ngừng thở, cẩn thận lắng nghe xem chung quanh có âm thanh gì khác hay không.

Có tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến từ bên dưới người y.

Ngoài cửa sổ đốt đèn lồng màu đỏ, chữ hỉ đỏ thẫm được dán lên đầu giường, Chung Ngôn chẳng may may cảm nhận được bất kì niềm vui nào, như thể bản thân đã rơi xuống mộ phần. Y cầm ống đánh lửa lên lại, mở nắp dùng sức thổi, ánh sáng nhạt của ngọn lửa bùng lên, dần dần chiếu sáng.

Quan tài đá mới hãy còn tối om om xuất hiện một người toàn thân trắng bệch và khô ran, không có tóc cũng chẳng có lông mi, cả người sạch sẽ chẳng có một cọng lông nào.

Là người sống hay người chết? Hay là xác sống? Chung Ngôn án binh bất động.

Ai ngờ người nọ đột nhiên há miệng cắn về phía y, kẻ này không có đầu lưỡi, hàm trên và nơi vốn lên mọc một cái lưỡi chỉ toàn răng là răng, sâu trong cuống họng có một con sâu trắng mắt to đang không ngừng giãy giụa.

Là cổ người cháy! Chung Ngôn vươn tay bắt lấy, làn da cổ người trắng và trơn giống như được bôi dầu, căn bản không thể bắt được, chỉ cần trượt tay một cái là chui đầu vào quan tài ngay. Chung Ngôn cầm nồi thuốc ở đầu giường lên nghiêng xối thẳng xuống, nước thuốc đen đặc sền sệt đổ lên làn da trắng nõn của cổ người, một tiếng thét vang lên từ trong quan tài đá.

Thế mà lại là giọng của một đứa trẻ.

Mà lúc này, cửa ra vào của sân nhỏ cũng truyền đến tiếng bước chân, hỉ nương đưa mấy nha hoàn đi về phía bên này, Chung Ngôn cau mày, sao lại đến không đúng lúc như vậy chứ?

Bên cạnh cửa sổ, Nguyên Mặc đang trông nom cậu chủ, có mấy người vừa được đưa vào trong viện, trong đó có cả hỉ nương kia nữa. Hỉ nương cao to mập mạp, có lẽ là do uống nhiều rượu quá nên khuôn mặt vốn vàng vọt hơi ửng đỏ lên.

"Mấy người tới đây làm gì?" Nguyên Mặc lau nước mắt.

"Ôi!!! Ngày vui mà, thẳng nhỏ này cậu khóc cái gì chứ?" Hỉ nương liếc nhìn Tần Linh, trong lòng thầm nói không ổn, nhìn sắc mặt hắn thế này đoán chừng là không nhịn nổi qua đêm nay.

"Mấy người đi đi, mấy người đi hết đi!" Nguyên Mặc bắt đầu đuổi người, lại bị hai nha hoàn to cao kéo ra, "Các cô làm gì đó, cậu chủ ngủ rồi."

"Ngủ thì cũng phải về phòng mà ngủ chứ, có ai lại ngủ ở bên ngoài phòng ngủ đâu?" Hỉ nương nhấc chân vào cửa rồi bảo nha hoàn đi theo mình. Nguyên Mặc chợt nhớ mợ cả dặn không được mở cửa, mặc dù cậu chẳng có ấn tượng tốt với nàng chút nào, thế nhưng đã vô thức xem nàng là người trong viện của mình rồi.

Trong viện này rất ít người, bình thường chỉ có mỗi mình cậu và cậu chủ, còn có Tiểu Thúy hầu hạ, ngoài ra cũng chỉ có thầy lang đi ra đi vào. Tuy rằng con người mợ cả không tốt, nhưng cũng là vợ lớn được cậu chủ cưới hỏi đàng hoàng.

"Không được! Mợ nói không cho ai vào nhà hết!" Cậu quát to lên, còn định sấn tới, nhưng vóc dáng nhỏ thó của cậu đã bị hỉ nương cản lại, "Mấy người làm cái gì vậy?"

"Bọn tôi vào hát hỉ đấy, không hát hỉ làm sao cậu cả và mợ cả nhà cậu động phòng hoa chúc được?" Hỉ nương nấc lên một tiếng trong cơn say, vừa định đẩy cửa phòng ngủ ra đã bị Nguyên Mặc cụng đầu vào người té ngã. Nguyên Mặc dang hai tay ra, sống chết chặn ngay trước cửa: "Không được mở cửa là không được mở, đây là phòng của cậu cả!"


"Ai đấy? Ồn ào vậy." Không ngờ cửa phòng mở ra, người đứng bên trong không phải ai khác mà là Chung Ngôn. Nguyên Mặc nhìn lên, lập tức chạy ra sau lưng mợ Cả đứng, bản thân cậu không có tiếng nói, để người này lên tiếng chắn chắn có sức nặng hơn.

"Hầy, con nít không hiểu chuyện ấy mà, là Nguyên Mặc làm ồn đấy. Mau mau, mau đẩy cậu cả vào phòng thôi." Hỉ nương vội vàng đẩy xe lăn đi vào trong, không ngờ bị Chung Ngôn vươn tay vịn lại.

"Để Nguyên Mặc làm là được rồi, người ngoài đừng di chuyển hắn." Chung Ngôn lạnh lùng nói, bàn tay của hỉ nương bắt cóc người khác rất bẩn thỉu, Tần Linh là một người đọc sách sạch sẽ.

"Được, được thôi." Hỉ nương đành phải đồng ý, đi cùng Nguyên Mặc vào phòng, kết quả là sững người.

Chiếc giường lớn từng rất đẹp đẽ, bây giờ gối nệm lung tung không phẳng phiu, nồi thuốc còn lăn lóc ở một bên. Hỉ nương hiểu biết nhiều, đảo mắt một vòng, tuy rằng mợ Cả này đẹp, nhưng trong sự xinh đẹp ấy còn mang vài đường nét của đàn ông, sợ rằng tính tình của nàng hung hăng. Nhất định là nàng tức tối vì bị gả cho một con quỷ đoản mệnh lắm, cho nên mới vừa trút giận ở trong phòng này xong.

Nguyên Mặc cũng sửng sốt, lầu bầu trong uất ức: "Giường của cậu... Mợ đã làm gì vậy?"

"Chẳng làm gì cả." Chung Ngôn cười xòa, đặt tay lên bụng mình làm dáng, "Không phải là đang đợi tôi dọn dẹp đấy chứ?"

Hỉ nương vốn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cô dâu mới khóc lóc sướt mướt, không ngờ lại bá đạo như vậy, đột nhiên bà ta không nói nên lời, đành phải thu dọn lại chăn đệm cùng với hai nha hoàn, bọn họ không hiểu vì sao giường bị thủng một lỗ nhưng chẳng ai dám hỏi. Đợi đến khi sắp xếp xong, Chung Ngôn nhìn Tần Linh vẫn còn đang mê man, thôi vậy, đã giúp người rồi thì phải giúp cho đến cùng, dù sao thì nửa đêm y cũng đi rồi, thế là lại ôm người trở về giường.

"Bây giờ mời cậu và mợ uống rượu hợp cẩn." Bấy giờ hỉ nương mới lên tiếng.

Chung Ngôn liếc bà ta: "Bà cảm thấy hắn như vậy uống rượu được sao? Sợ hắn chết không đủ nhanh à?"

"Cái này..." Hỉ nương ấp úng, "Bọn tôi chỉ đến để hát hỉ, còn có thể uống được hay không..."

"Bỏ bước rượu và dưa quả đi, hôm nay không được." Chung Ngôn vẫy vẫy tay, coi như là tiễn khách. Hỉ nương không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho nha hoàn bưng mâm đựng táo đỏ, hạt sen, đậu phộng, bảnh hỉ các thứ đặt lên bàn, chỉ là không đi ra ngoài.

"Vẫn chưa đi à? Để tôi xem các người còn muốn giày vò hắn như thế nào nữa." Chung Ngôn đứng ở bên giường, không biết từ lúc nào trên khung giường đã có thêm một sợi dây màu đỏ được buộc quanh giường thành một vòng tròn.

Hỉ nương cười nhạo: "Còn có một việc nữa, là do cậu hai cố ý dặn dò, nói hi vọng vợ chồng cậu mợ cả tình cảm đằm thắm, sớm ngày sinh quý tử."

Nói xong, bà ta lấy một chiếc khăn lụa trắng như tuyết ra trải lên giường. Đám nha hoàn rối rít đỏ mặt, cúi đầu nhanh chân lui xuống, đợi đến khi hỉ nương cũng đi rồi, Nguyên Mặc mới ngây ngẩn đến hỏi: "Lạ kì, bà ta để lại cái này làm gì? Khăn tay à?"

Chung Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa, cậu Hai nhà này thật đúng là biết cách khiến người ta tức giận, nếu để con ma ốm đau bệnh liên miên này biết được, chẳng phải hắn sẽ tức nghẹn mà chết mất luôn hay sao?

"Cất đi trước đã." Chung Ngôn dặn dò Nguyên Mặc, "Dọn dẹp mấy thứ dưới đất trước đi, mợ đi ra ngoài một chút."

"Mợ... Có phải mợ muốn chạy rồi không?" Nguyên Mặc còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, "Cậu chủ của bọn con mềm lòng, để lại giấy thôi vợ cho mợ. Sáng ngày mai mợ cầm đi là được rồi, không cần phải chạy ngay, làm như là cậu chủ đối xử khắt khe với mợ lắm vậy."

"Người bé chút xíu mà tính tình nóng nảy ghê." Chung Ngôn vỗ vào ót cậu một cái, xem ra cậu đối xử với chủ tử rất chân thành. "Được rồi, để mợ xem mạch cho cậu chủ của con một chút đã, xem là rốt cuộc anh ta bị cái gì. Con đi tìm cho mợ một nắm đậu đen đã ngâm nước đến đây."

Nguyên Mặc không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn chạy vào nhà bếp tìm một chén đậu ngâm, hạt nào hạt nấy tròn căng. Chung Ngôn ngồi trên chiếc xe lăn đặt cạnh giường, sờ lên trán Tần Linh, hỉ nương đáng ghét kia tới không đúng lúc, cổ người cháy chạy mất rồi, chỉ bị y kéo đứt mất một bàn tay.

Trước khi cổ người chạy trốn đã phun con sâu độc ra ngoài, con sâu màu trắng to dài bằng cả cánh tay bấy giờ đang lúc nhúc giữa giường, Nhưng không có cổ người, sâu độc chẳng còn sức phát huy công dụng, cái giường này lại được y buộc dây thừng kéo dài tính mạng vào, y nghĩ Tần Linh sẽ không cảm thấy khó chịu khi nằm ngủ trên này nữa.

Lúc này, người đang mê man động đậy vài cái, choàng tỉnh.

Tần Linh không nhớ rõ vì sao mình lại bị choáng váng, trước mắt tối đen cho đến tận bây giờ, thường ngày, cứ hễ đến tối là lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ nóng bừng như lửa đốt, hôm nay thì lại mát lạnh lạ thường.

"Sao em còn... Chưa đi nữa?" Hắn cau mày, "Ai cho em ngồi lên xe lăn của tôi vậy?"

"Tôi cứ ngồi đấy." Chung Ngôn cố tình trêu chọc hắn, nhích tới nhích lui trên chiếc xe lăn đó, "Tôi đứng lên, tôi ngồi xuống, tôi lại đứng lên nè..."

Suýt nữa là Tần Linh tức ngất đi: "Em..."

Nhân lúc hắn há miệng ra, Chung Ngôn vội vàng nhét một hạt đậu đen vào. Tần Linh ngạc nhiên, lập tức phun hạt đậu đen ra ngoài, "Khụ khụ, tanh quá... Đợi tôi khỏe rồi, tôi cũng sẽ nhét đậu đen vào miệng em!"

"May quá." Chung Ngôn thở dài một hơi, người bị hạ độc không thể nếm được vị tanh của đậu, Tần Linh còn cứu được.

==

Chung Ngôn: Ngồi xe lăn là sở thích cá nhân của tôi, tôi muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng, đứng ngồi đứng ngồi, cho anh tức chết, lêu lêu lêu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK