Những hình ảnh đáng sợ lại xuất hiện trong tâm trí tôi mà không báo trước. Tôi đã trải qua rất nhiều giấc mơ. Nỗi sợ trong tôi đã bớt dần. Tôi đã quen dần với việc có những giấc mơ như vậy.
Tôi chuẩn bị trang phục để đến trường. Đêm nay là hallowin. May mắn là tôi vẫn còn bộ trang phục từ năm trước: một bộ véc, một chiếc mặt nạ quỷ. Trông khá đơn giản nhưng còn hơn là không có. Xong đâu đấy tôi qua nhà Kento. Chúng tôi hẹn ở đó để cùng đi. Taro đã đến đó từ trước đang đợi Kento chuẩn bị trang phục. Đợi khoảng gần nửa tiếng thì mới thấy cu cậu bước ra. Nó hoá thân thành 1 con rồng, sau lưng có đôi cánh bằng giấy. Taro cười phá lên hỏi:
- Mày hoá trang con heo bay à Kento?
- Mày nói cái gì thằng bốn mắt? Có muốn tao bay lên người mày không?
Nói xong nó định làm thật lao vào Taro định đè ra. Tôi phải ra sức can ngăn vì 3 thằng đã bị muộn do Kento chuẩn bị quá lâu. Chúng tôi đi ngay đến trường. Kento tươi ra mặt vì nó sắp được khoe bộ trang phục rồng của mình.
Bên trong là 1 bầu không khí tuyệt vời. Ánh sáng được sử dụng toàn bộ từ những ngon đuốc. Những khoảng sáng tối đan xen nhau lấp ló những bộ trang phục ma quỷ đủ sắc màu. Khắp nơi đều là những tiếng hù doạ nhau và cả những nụ cười sảng khoái khi đã doạ thành công ai đó. Rất nhiều mô hình ma quỷ đã được dựng sẵn, chúng hầu như đều rất lớn, mỗi mô hình cao khoảng 2 mét nhiều cái được đặt lên bục cao cho dễ nhìn thấy.
- Tất cả đều do nhà trường tự chuẩn bị đấy. Hiệu trưởng rất hào phóng với lễ hội của học sinh nên năm nào hallowin cũng tươm hết. Không đâu có hallowin hoành tráng như trường này đâu. - Kento vừa đi vừa nói.
Tôi và Taro lên tầng 5 nơi phòng học còn Kento đã lẻn vào chỗ nào đó từ bao giờ.
- Nó đi tìm Ino rồi. Biết Ino hoá trang thành rồng nên nó nhờ tao mua hộ bộ đồ rồng bằng được. - Taro lập tức đọc vị thằng bạn.
Lát nữa lớp tôi sẽ dựng trại và có bữa liên hoan buổi tối. Những lớp khác cũng đang chuẩn bị đồ dựng trại, vài lớp khác được mở gian hàng bán đồ ăn, đồ trang trí...
Chúng tôi vừa bước vào lớp thì những tiếng la hét vang lên. Bên dưới đang có trò chơi gì sao? Những tiếng kêu ngày càng to. Từ tầng 5 nhìn xuống tôi thấy một khung cảnh hỗn loạn. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiếng loa vang lên yêu cầu các giáo viên hướng dẫn học sinh nhanh chóng rời khỏi trường. Tôi cùng những học sinh khác lũ lượt rời phòng học. Trên đường đi xuống cầu thang tôi nghe thấy những tiếng bàn tán: lại một người nữa, có một học sinh bị mô hình không may đổ xuống đè phải.
Khi tôi xuống đến tầng 1 thì được cô chủ nhiệm và các thầy cô hướng thẳng ra phía cổng. Không ai được đến gần khu vực đó. Sau một hồi nghe ngóng thì tôi cũng biết được nạn nhân là Inari lại là một thành viên lớp tôi.
Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Mô hình đều được đặt rất chắc chắn trên bục làm sao có thể đổ. Mà nếu có đổ cũng không thể gây chết người được. Cứ mỗi lần tôi có một giấc mơ là một tai hoạ lại ập đến nhanh chóng và có nhiều thứ với những gì diễn ra trong giấc mơ của tôi. Đến lần này, tôi không nghĩ đó là sự trùng hợp.
Ra đến cổng tôi gặp Kento. Mặt nó thất thần, chân tay run lẩy bẩy. Thấy tôi nó vội chạy sát đến gần.
- Tao đã chứng kiến tất cả. Đáng sợ quá! - Kento nói trong sợ hãi.
- Mày đã thấy gì?
- Thần chết. Thần chết sẽ đến lấy mạng từng đứa!
- Mày nói gì vậy? Rốt cục mày đã thấy gì?
- Thần chết bổ lưỡi hái xuống đầu Inari. Nó ngã xuống, mặt nó đầy máu!
Thần chết? Mô hình? Máu?
- Có phải là mô hình thần chết ở gần phía lối ra sân sau không?
- Đúng thế! Nhưng nó không phải là mô hình đâu. Thần chết thực sự hiện về rồi. Lưỡi hái của mô hình làm bằng nhựa không thể đâm xuyên qua đầu người như vậy. Nó là lưỡi hái bằng kim loại tao chắc chắn như vậy vì tao đứng rất gần đó. Nó đã biến từ nhựa thành kim loại sắc nhọn để giết hết chúng ta. Mày về cùng tao đi tao sợ quá!
Tôi đưa Kento về nhà rồi trở về nhà mình.
Như vậy là những gì xảy ra đều trùng khớp với giấc mơ của tôi. Và nó xảy ra ngay sau giấc mơ của tôi. Mọi lần đều như vậy. Phải chăng tôi có thể mơ thấy trước những tai hoạ trong tương lai. Nếu vậy tôi có thể can thiệp không? Liệu tôi có thể ngăn cản những điều đó ngoài đời thực khi đã được dự báo trước?
Tôi hoàn toàn có đủ thời gian để làm gì đó. Nhưng tôi lại nhận ra quá muộn. Tôi chẳng làm được gì cả. Phải chăng những lần khác cũng thế, tôi luôn có cơ hội để giúp những người khác?
Sự ân hận bao trùm lấy tôi. Tôi tự vò đầu mình. Tôi thấy mình thật vô dụng. Những câu "giá mà..." "nếu như..." liên tục vậy hãm tôi.
Tôi chìm vào giấc ngủ. Hi vọng lần này tôi không mơ và tôi sẽ không có thêm một giấc mơ nào nữa.