• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoằng Trị đế năm ba mươi. Tháng ba, phong Tiêu Vân Hiên vi Chấn uy tướng quân, hổ phù hiệu lệnh trăm vạn tinh binh.

Hoằng Trị đế năm ba mươi mốt. Tháng năm, Trữ Tu Phàm đứng đầu nhóm đại học sĩ Nội các, tháng chín cùng năm, tổng quản đại nội thị vệ Tần Tín Nguyệt lần đầu mật hội cùng nhị hoàng tử Cung Dư Mặc.

Hoằng Trị đế năm ba mươi hai. Tháng mười một, Hoằng Trị đế bệnh nặng không lâm triều, Thái tử Cung Dư Thư đại diện quản lý triều chính.

Hoằng Trị đế năm ba mươi ba. Ngày hai bốn tháng một, nhị hoàng tử Cung Dư Mặc dẫn Thống lĩnh đại nội thị vệ Tần Tín Nguyệt bức vua thoái vị, nhốt Thái tử cùng Hoằng Trị đế tại Càn Thanh cung. Ngày tiếp theo triều đình một mảnh náo động, lại bị Trữ Tu Phàm dẫn đầu nhóm đại học sĩ Nội các liên can áp chế. Tháng hai cùng năm, đệ nhất Nguyên soái Tiêu Vân Hiên về triều, mang hổ phù quy hàng nhị hoàng tử.

Hoằng Trị đế năm ba mươi ba, ngày mười tám tháng hai, Hoằng Trị đế hạ chiếu thư, phế Thái tử đồng thời thoái vị, lập tân đế Cung Dư Mặc. Tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu Liệt Võ.

Từ đó triều đình không còn ai dám nghi ngờ địa vị tân hoàng của Cung Dư Mặc, “Hoằng Võ chi loạn” trần ai lạc định, cuối cùng kết thúc.

Đóng lại đoạn lịch sử này, ghi chép cực ít, tựa như Sử quan đương triều cửa cũng không nguyện bước ra, đoạn tường thuật này có cực nhiều truyền kỳ cố sự tại hậu thế, mặc dù thời điểm mọi người có thể xem nó thành cố sự để bàn luận, nhân vật trong cố sự cũng không biết đã chìm ngập giữa cát vàng nơi nào.

Hiện tại tạm thời dừng lại cước bộ, chúng ta quay trở lại Hoằng Trị đế năm ba mươi ba, đầu tháng hai… Lại nhìn một lần, đoạn lịch sử gió cuốn mây trôi này.

…………..

“Không có khả năng!”

Bàn tay Tiêu Vân Hiên run rẩy, kinh ngạc quá độ như khiến y đứng không vững phải vịn lấy cạnh bàn, sĩ quan phụ tá phía sau vội vàng bước lên phía trước hỏi, “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì? Thư tín đặc biệt từ kinh thành tới rốt cuộc nói gì?”

“Nhị hoàng tử bức vua thoái vị, khẩn cấp hồi kinh cần vương hộ giá.” Giấy trắng mực đen đặc biệt rõ ràng, Tiêu Vân Hiên đưa cho sĩ quan phụ tá xem, sĩ quan phụ tá xem xong kinh hãi nói, “Không có khả năng a, nhị hoàng tử… Nhị hoàng tử không giống người có dã tâm với thiên hạ a!”

“Đúng… Nhất định là lầm nơi nào rồi.” Sắc mặt Tiêu Vân Hiên trắng bệch ── Cung Dư Mặc bức vua thoái vị, Cung Dư Mặc bức vua thoái vị rồi! Hắn cũng biết đây là trọng tội!”Không có khả năng! Dư Mặc… Dư Mặc ghét nhất bị những thứ này cuốn lấy, hắn từng nói ngôi vị hoàng đế căn bản là cái giường lửa, hắn không có khả năng tự mình nhảy vào hố lửa!”

Sĩ quan phụ tá xưa nay biết quan hệ giữa nhị hoàng tử cùng chủ soái mật thiết thân hậu, vì thế Tiêu Vân Hiên hô thẳng danh hào của Cung Dư Mặc cũng không kinh ngạc, chỉ nắm vai Vân Hiên, “Chẳng lẽ là thái tử làm khó hắn… Nhị hoàng tử vì muốn tự bảo vệ mình…”

“Không có khả năng, ” Tiêu Vân Hiên lảo đảo ngã ngồi xuống, “Thái tử điện hạ xưa nay thiện tâm, đối với Dư Mặc cũng là càng thêm thiên vị … Không có khả năng sẽ hại hắn. Hơn nữa, hắn hiểu được từ trước đến nay Dư Mặc cùng ta đi lại thân thiết, nếu hắn cố tình hại Dư Mặc ta đây nhất định không bỏ qua… Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này.”

“Tướng quân, tạm đừng hoảng hốt.” Sĩ quan phụ tá thấy Tiêu Vân Hiên luôn luôn ung dung bình tĩnh, giờ đây lại mang dáng vẻ này không khỏi lắc đầu, “Quan tâm tất loạn, thư tín đặc biệt này từ kinh thành đưa đến nơi đây mất bảy ngày, có thể thấy được trạm dịch dọc đường vẫn chưa có biến cố. So với ngồi ở chỗ này phỏng đoán, không bằng tướng quân hồi kinh một chuyến, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.”

Tiêu Vân Hiên nghe nói vậy mãnh liệt ngẩng đầu, tường tận suy nghĩ một chút, “Đúng vậy… Nếu quả thực là Dư Mặc bức vua thoái vị, vậy hắn hẳn sẽ phong tỏa hoàng cung… Tin tức này sao có thể truyền tới đây? Lẽ nào, hắn là cố ý truyền tin tức ra? … Vì sao đây? … Truyền tin tức cho ta biết, ta nếu đã biết khẳng định sẽ…”

“Đúng!” Một hồi thì thầm tự hỏi tự đáp xong, Tiêu Vân Hiên đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn, “Mau! Phân phó xuống dưới, ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất hồi kinh, cho trạm dịch dọc đường chuẩn bị ngựa tốt nhất cho ta!” Nói xong vội vã cởi ra áo giáp trên người.”Tướng quân muốn đi một mình?” Sĩ quan phụ tá thấy thế kinh hãi, “Nếu nhị hoàng tử thật…”

“Không có việc gì.” Tiêu Vân Hiên cởi áo giáp, nhanh chóng thay một kiện y phục nhẹ nhàng, “Ta không có việc gì.” Đang muốn tông cửa xông ra, lại bị sĩ quan phụ tá ngăn lại, “Ngươi làm gì!? Muốn kháng quân lệnh sao!?”

“Thuộc hạ không dám.” Sĩ quan phụ tá bất đắc dĩ thở dài, “Thế nhưng tướng quân, mặc dù ngài một mình rời đi, dù sao cũng phải mang theo hổ phù chứ?”

Tiêu Vân Hiên nhìn hắn, gật đầu, vội vã trở lại cầm lấy hổ phù, để vào bao da thiếp thân rồi vỗ vỗ vai sĩ quan phụ tá, “Trong khoảng thời gian này, ở đây giao cho ngươi. Đừng quên điều ta đã nói với ngươi.”

“Nhớ kỹ.” Sĩ quan phụ tá cười nói, “Nếu gặp Đột Quyết tập kích thì chu toàn cùng bọn hắn, bảo hộ vật không bị cướp người không bị giết là được.”

Tiêu Vân Hiên nặng nề gật đầu, sĩ quan phụ tá này là một tay y đề bạt lên, mưu kế võ công cũng không thua y, đúng là y làm dựa theo yêu cầu của Cung Dư Mặc, bồi dưỡng một vài nhân tài mới có thể ủy thác trọng trách.

Thế nhưng Dư Mặc… Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì… Muốn làm cái gì? Mà ta lại đang làm gì?

………….

Một đường chạy vội, trong đầu Tiêu Vân Hiên loạn thành một đoàn, không biết chính mình đang suy nghĩ gì, chuyện gì cũng không thể nghĩ, y chỉ nhớ rõ tràn ngập trong đầu đều là nét mực mơ hồ trên thư tín kia, trên thư tín ba chữ phá lệ chói mắt ── nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử… Cung Dư Mặc… Dư Mặc…

Mà khi y thực sự chạy tới kinh thành, thời điểm tại vương phủ Cung Dư Mặc, nhìn thấy người kia, lại thiếu chút nữa ngất đi.

Người kia đúng là Cung Dư Mặc?!

Người kia tê liệt ngồi trên ghế, khuôn mặt gầy cơ hồ hóp vào, trước mắt có bóng mờ nồng đậm sắc xanh đen, mà cặp nhãn châu động lòng người kia giờ đây phủ kín tơ máu đỏ hồng, đôi đồng tử thần thái phi dương lại trở nên vẩn đục không rõ, tưởng như đã mù.

Roi ngựa trong tay Tiêu Vân Hiên vô ý thức rơi xuống trên mặt đất, thanh âm mới khiến cho người nọ chú ý. Người nọ ngẩng đầu si ngốc nhìn y một cái, vô lực nở nụ cười, “Ngươi đã đến rồi? Ngươi tới… làm gì đây?”

Thanh âm khàn đặc, là loại mất giọng do thật lâu chưa từng uống nước mới có, khô khan thô ráp.

Nhưng thanh âm kia y nhận ra được, thanh âm dù thế nào cũng không nhớ lầm, “Dư Mặc!” Tiêu Vân Hiên phác qua quỳ gối bên người hắn, hai tay run rẩy sờ khuôn mặt gầy trơ xương của Cung Dư Mặc, ngực từng đợt co rút kịch liệt, con mắt y lập tức đã ướt nước, “Dư Mặc ngươi đã xảy ra chuyện gì… Ngươi sao vậy… Sao lại thành như vậy…”

“Vân Hiên…”

“Đúng… Là ta.” Tiêu Vân Hiên nhìn hắn cũng run rẩy giơ tay lên muốn chạm vào mình, liền vội vã cầm tay Cung Dư Mặc dán lên mặt mình, tay hắn, bàn tay đã từng thon dài mà trắng noãn, hôm nay khô vàng thô ráp, “Ta đã trở về… Dư Mặc, ta ở chỗ này…”

Cung Dư Mặc ngơ ngác nhìn y, nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười lạnh nói, “Ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?”

“Ta…”

“Ngươi không phải nên ở Nhạn Môn Quan sao?”

“…” Tiêu Vân Hiên nhìn hắn, một đôi mắt thấp nhuận nhìn dung nhan mơ hồ của người kia, “Là ngươi gọi ta trở về a… Là ngươi mong muốn ta trở về.” Người quá thông minh đều rất phức tạp, tỷ như Cung Dư Mặc, “Bởi vì ngươi cần ta… cho nên gọi ta trở về, không phải sao?”

Xem ra dụng tâm mình cố ý đưa tin tức cho y biết, không ngờ đã bị phát hiện rồi. Cung Dư Mặc nghĩ. “Vậy ngươi trở về làm gì a?” Hắn cười nhạt, “Ngươi là tới “cần vương” bắt ta, hay là cùng ta tạo phản đây?”

Trong nháy mắt kia, Tiêu Vân Hiên đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều việc…

Vì cái gì Cung Dư Mặc bảo y đi làm nhiều chuyện như vậy nhưng chưa bao giờ nói cho y lý do, vì cái gì Cung Dư Mặc thà rằng để y hiểu lầm cũng không muốn làm sáng tỏ, vì cái gì y luôn cảm thấy bản thân không có cách nào hoàn toàn có được tín nhiệm của Cung Dư Mặc.

Tiêu Vân Hiên mở bàn tay Cung Dư Mặc ra, dán ở trên mặt mình vuốt nhè nhẹ, y cười nhìn Cung Dư Mặc, nhìn chăm chú đôi con ngươi màu nâu nhạt lại khàn khàn này.

Y nói, “Dư Mặc, ta là tới giúp ngươi.”

Ngươi cần người đến cần vương, như vậy ta giúp ngươi, ngươi muốn người thần phục, như vậy ta giúp ngươi…

Mà những lời này phảng phất như ma chú, ý cười của Tiêu Vân Hiên càng sâu, y lại thấy được chính mình từ đôi con ngươi vẩn đục kia. Nhìn Cung Dư Mặc dần dần khôi phục thanh tỉnh, Tiêu Vân Hiên cười tiếp tục cọ cọ tay hắn, mà Cung Dư Mặc đột nhiên đứng dậy, vừa mới đứng dậy lại quỳ xuống, ngồi xổm mặt đối mặt cùng Tiêu Vân Hiên.

Sắc trời đã tối sầm, tia sáng mờ ảo thâm trầm, hắn lại nương theo ánh sáng trầm ám kia tỉ mỉ quan sát nam nhân phong trần mệt mỏi trước mắt này, hồi lâu sau đột nhiên khó kìm lòng ôm lấy cổ y, dùng sức lực lớn nhất của mình ôm y, “Vân Hiên… Vân Hiên… Ngươi trở về thật là tốt…” Hắn nghĩ tự mình vũ trang đoạt vị, gần đây luôn nỗ lực dựng thẳng gai góc đầy người, mà giờ khắc này cuối cùng có thể dễ dàng đoạt được trong chốc lát, cả người đều xụi lơ rồi.

“Dư Mặc!” Cảm giác được người trên thân đột nhiên trở nên nặng nề, Tiêu Vân Hiên bật người vươn tay đỡ được thân thể xụi lơ của Cung Dư Mặc, cách y phục cũng có thể cảm nhận được đầu khớp xương của hắn, mũi lập tức chua xót, ngực hung hăng thắt chặt, “Dư Mặc…” y vươn tay vỗ về mái tóc hắn, trấn an nam nhân đang ghé vào trên người y tìm kiếm an ủi, “Xin lỗi Dư Mặc… Ta về trễ…”

Nếu như có thể trở về sớm một chút, Cung Dư Mặc có lẽ sẽ không như vậy…

“Đúng vậy… cũng mười bốn ngày rồi ngươi mới──” Cung Dư Mặc lúc đầu còn có vài phần trêu đùa, nói đến phân nửa bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội vã dựng thẳng dậy từ trên người Tiêu Vân Hiên, hai tay nắm bờ vai y vẻ mặt khiếp sợ, “Sao… Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Vân Hiên khó hiểu, vừa còn rất tốt, sao lại…

“Mười bốn ngày!?” Cung Dư Mặc kinh hãi, tiếp theo liền giận dữ, “Từ khi tin tức truyền ra đến bây giờ mới mười bốn ngày! Tin tức truyền đi mất bảy ngày, dùng chính là mười người chẳng phân biệt ngày đêm đổi ngựa mà đi! Ngươi sao có thể chỉ dùng bảy ngày là có thể trở về rồi!?”

“Ta…” Trên mặt Tiêu Vân Hiên trở nên nan kham, đang muốn trốn lại bị Cung Dư Mặc áp xuống sờ soạng nắm lấy đại thối nội trắc* (*sườn trong bắp đùi a).

Vừa không có chú ý tới, Cung Dư Mặc khiếp sợ nhìn từng vết máu ẩm ướt trên tay, nghĩ đến y là như thế nào chịu đựng một người thay ngựa ngày đêm chạy gấp trở về, tay không tự chủ mà run rẩy, “Tần Phong! Tần Phong Tần Phong!! Nhanh vào đây!”

“Vâng!” Tần Phong tức khắc xuất hiện ngay sau cửa, vừa chắp tay hỏi, “Chủ tử có gì phân phó?”

“Mau! Mau tới đây cùng ta đỡ Vân Hiên tới giường nằm!” Cung Dư Mặc dứt lời nhấc lên một cánh tay Tiêu Vân Hiên, nếu là bình thường hắn tất nhiên một người liền có thể ôm Tiêu Vân Hiên lên giường, nhưng hắn cũng đã vài ngày không nghỉ ngơi tốt, đành phải mượn tay Tần Phong, mặc dù Vân Hiên từ chối, bất quá bọn họ hai người đã đỡ được người tới trên giường, để y nằm úp sấp, cởi quần xuống vừa nhìn. Tiêu Vân Hiên đại thối nội trắc thậm chí bên trong cẳng chân đều đã bị chà xát đến huyết nhục mơ hồ, cái mông cũng là một mảnh huyết hồng.

“Này…” Tần Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Hiên thảm trạng như vậy, phản ứng trước một bước so với Cung Dư Mặc, cao giọng nói, “Ta đi lấy dược thỉnh ngự y qua đây!” Dứt lời tông cửa xông ra.

“Như vậy thật mất mặt… thoát quần trước mặt Tần Phong.” Cảm giác được sau khi Tần Phong đi ra ngoài, bầu không khí cũng rất cứng ngắc, Tiêu Vân Hiên giả bộ thoải mái mà nói, “Kỳ thực cũng không phải … đau đớn như vậy! Đau đau đau đau đau! Dư Mặc ngươi chọc thêm một chút, không bằng đánh ta một phát cho ta hôn mê đi!”

“Ai bảo ngươi cậy mạnh!” Cung Dư Mặc cắn răng oán hận mà nói, “Chân của ngươi nếu bị phế thì phải làm sao!”

“Nhưng ngươi vừa còn đang oán giận… nói ta trở về chậm a…” Tiêu Vân Hiên dúi đầu vào gối đầu nhỏ giọng nói thầm, nhưng không tránh được lỗ tai Cung Dư Mặc, Cung Dư Mặc cất cao âm điệu nói, “Ngươi nói gì ── ”

“Không không không… Không có gì…” Lúc này còn không ngậm miệng không phải muốn chết sao? Tiêu Vân Hiên nhún nhún vai, Cung Dư Mặc ngồi vào bên giường, sờ sờ mặt y, “Đau lắm sao?”

Vân Hiên nhìn hắn, qua một hồi lâu mới nói, “Đau, đau đến bỏng rát, giống như đang bị lửa thiêu, nhưng vừa rồi một chút cũng không cảm thấy đau.”

“Đó là ngươi trì độn thái quá.” Dư Mặc cười bóp bóp mũi y, mà Tiêu Vân Hiên lắc đầu, nghiêm trang nói, “Bởi vì vừa rồi nơi này càng đau, ” y hơi hơi động thân thể, một tay sờ ngực chính mình, “Dọc đường chạy về đều thầm nghĩ đến ngươi nên không cảm thấy, vừa nhìn thấy ngươi, thấy ngươi thành như vậy… Ở đây đau vô cùng lợi hại… Đau đến mức ta cũng đã quên trên đùi có đau hay không rồi.”

Cung Dư Mặc nhìn y, nhìn một đôi đổng tử ướt át, một lúc lâu cúi người hôn lên khóe mắt y, “Vân Hiên… Ngươi biết không ta một mực chờ ngươi. Ta kỳ thực rất sợ, ta sợ ngươi tới chỉ trích ta, ta sợ ngươi sẽ theo chân bọn họ dùng một đống lễ pháp tới mắng chửi ta…”

“Sẽ không.” Tiêu Vân Hiên cầm tay hắn, nghiêm túc nói, “Thành thật mà nói, thời điểm ta tới nghĩ tới… Nếu như ngươi thực sự bức vua thoái vị rồi, ngươi là nghịch tặc ngươi muốn nguy hại muôn dân trăm họ, ta nên lo liệu làm sao? Muốn giết ngươi sau đó tự sát sao? … Nhưng ta vừa thấy ngươi, ta chỉ biết ta không nên nghĩ như thế.”

“Cung Dư Mặc vẫn là Cung Dư Mặc ta nhận thức kia, ” y hôn lên Cung Dư Mặc ngón tay khô vàng, “Ôn nhu mà nhân từ Dư Mặc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK