• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!?” Tiêu Vân Hiên nghe thấy liền nhảy dựng lên, “Chúng ta hai người tắm chung?”

Đông qua xuân đến, lần thứ hai Cung Dư Mặc thu được tin tức Tiêu Vân Hiên hồi kinh, mùa hạ cũng vừa đến. Hạ năm nay dường như đặc biệt nóng, ngoại trừ có chuyện thật cần thiết phải ra ngoài, hắn hầu như đều trốn trong phủ nghỉ ngơi tránh nắng. Vừa lúc thời tiết bớt oi nồng, Tiêu Vân Hiên đã trở về, vậy thì nhân cơ hội này ra ngoài vận động một chút.

“Tần Phong, lần trước Vân Hiên hồi kinh cũng có dẫn theo binh lính phải không?” Cung Dư Mặc nhìn bức thư, nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy.” Tần Phong đứng bên cạnh gật đầu. Hắn đối với một vạn tinh binh đó ấn tượng vẫn còn khắc sâu. Ngày đó Tiêu Vân Hiên nói giải tán về nhà thăng viếng, nhân mã tản ra vẫn rất quy củ, đợi đến lúc Vân Hiên về biên quan, bọn họ chưa tới đám binh lính đó đã sẵn sàng đội ngũ đứng chờ.

“Thật kỳ quái…” Cung Dư Mặc cẩn thận nhìn thư một chút, “Không phải quy định ba năm mới được về thăm nhà một lần sao? Hắn lần trước hồi kinh đã dẫn theo nhiều binh mã vậy, lần này không thể lại mang theo binh lính trở về a… Tạ tướng quân vì sao lại an bày như thế?”

“Cái này…” Tần Phong cũng nhìn thư một chút, đó là người của trạm dịch đưa tới, trên thư ghi rõ hành trình Tiêu Vân Hiên dẫn theo năm trăm tinh binh hồi kinh và dự tính thời gian đến. “Có thể bên Nhạn Môn Quan xảy ra biến cố gì đó? Tạ tướng quân lo lắng cho Tiêu tướng quân nên mới an bày như vậy…”

“Nếu biên quan xảy ra cố sự, Vân Hiên chắc chắn sẽ không về.” Cung Dư Mặc nhìn vào gương đồng, tự mình cài nút áo, “Chỉ sợ… Vân Hiên đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Tiêu tướng quân?!”

“Đúng vậy… Có vẻ như năm trăm tinh binh đó là để bảo hộ Vân Hiên, Vân Hiên không thể tự mình hồi kinh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.” Dư Mặc phất tay, “Mà thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát là được rồi, dù sao chỉ còn mấy canh giờ nữa là gặp mặt, chắc cũng không đến nỗi trọng thương, tốt xấu gì hắn cũng còn có thể trở về.”

“Vâng ạ.” Tần Phong cúi người chắp tay, ra ngoài chuẩn bị.

Dư Cung Mặc một mình trong phòng cảm thấy buồn chán, nhìn quanh phòng tìm xem có gì mới lạ không, quay qua quay lại tình cờ nhìn đến một khối ngọc không lớn không nhỏ, cầm lên nhìn ngắm một hồi liền quyết định mang theo, vừa vặn lúc đó Tần Phong cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Lúc xe ngựa của bọn họ một đường lắc lư đến được ngoại ô kinh thành, đội ngũ của Tiêu Vân Hiên đã chờ sẵn ở đó.

“Đến sớm vậy?” Cung Dư Mặc giật mình nói, “Truyền tin nhầm chăng?” Vừa nói vừa quay đầu hỏi Tần Phong, Tần Phong lắc đầu tỏ ý không rõ lắm.

Tần Phong xuống xe đi đến cùng đối phương bàn bạc gì đó một hồi, Cung Dư Mặc mới nghe được ngoài cửa xe có người thấp giọng nói, “Hạ quan Tiêu Vân Hiên, tham kiến nhị hoàng tử điện hạ.”

Là tiếng của tên gia hỏa hắn nói hoài không chịu nghe. Bất quá, Cung Dư Mặc cũng không ngại, vẫn như trước vén mành lên định bước xuống dìu đối phương đứng dậy, nhưng lại lập tức ngây ngẩn cả người.

“Mắt của ngươi…” Tuy rằng Vân Hiên cúi đầu, nhưng Cung Dư Mặc vẫn thấy được đôi mắt đối phương đang bị một tầng vải trắng quấn quanh, mơ hồ còn nghe được mùi vị thảo dược.

“Bẩm điện hạ, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

“Ngươi…” Cung Dư Mặc dừng một chút, thở dài nói, “Đã đến nước này rồi mà còn quỳ cái gì, mau đứng lên, ta đỡ ngươi lên xe.” Dứt lời liền tiến lên, cùng với một thân binh của Tiêu Vân Hiên đỡ hắn lên xe, sau đó đội ngũ lại bắt đầu khởi hành, tiến vào kinh thành.

“Sao lại bị vậy?”

“Lúc đánh trận không cẩn thận bị khói mê đánh vào mắt, sau đó té ngã, đến lúc tỉnh lại liền nhìn không thấy.”

“Sao không chết luôn cho rồi!” Cung Dư Mặc nghe xong liền véo Tiêu Vân Hiên một cái, tức giận nói, “Đã dặn trước ngươi đừng có liều mạng mà, ngươi hiện tại tốt xấu gì cũng là chỉ huy, chẳng lẽ đánh trận cần phải xông pha tuyến đầu sao? Binh lính chết hết rồi hả?”

“Cũng không thể nói như vậy.” Bị véo đau, Tiêu Vân Hiên cũng chỉ có thể vừa xoa xoa chỗ bị véo, vừa cười nói, ” Phó thúc thúc nói với ta, muốn ta thành lập một đội hổ lang, ta nghĩ qua, chỉ có thể cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ, như vậy đội ngũ mới có thể đoàn kết, tăng khả năng chiến đấu.”

Cung Dư Mặc trong lòng biết hắn nói đúng, nhưng vẫn như cũ không hài lòng, “Tên gia hỏa nhà ngươi được lắm, ngươi cho rằng ta không hiểu lĩnh binh đánh trận bằng tướng quân ngươi chứ gì?!”

“Dư Mặc…” Tiêu Vân Hiên cười khổ nói, “Ngươi hiểu ta muốn nói gì mà, cũng biết ta không khinh thường gì ngươi, đừng trêu chọc ta nữa.”

Nghe được hắn gọi tên mình, Cung Dư Mặc mới chuyển giọng mềm dịu hơn, nhưng cũng không quên véo hắn thêm một cái, “Ngươi a… cái đồ ngốc tử! Từ nhỏ đã thành thật như vậy, sao Tiêu tướng quân lại sinh ra một gã đầu gỗ như ngươi chứ.” Thấy hắn cười vui vẻ, Dư Mặc cũng không nhịn được cười rộ lên, “Còn cười cái gì hả.”

Tiêu Vân Hiên hơi cúi đầu một chút, “Ta nghĩ nhìn không thấy cũng tốt.”

“Vì sao?”

“Ta nhìn không thấy, ngươi trái lại đối với ta thân mật hơn, tựa như chúng ta trở lại khi còn bé.”

Cung Dư Mặc ngây người một lúc, lập tức nhún vai cười, “Nói nhảm nhí gì vậy…” Lúc nói, hắn nhìn Tiêu Vân Hiên, đôi đồng tử nâu nhạt sóng sánh như gợn nước, chứa đầy ôn nhu chân thật, chỉ là Tiêu Vân Hiên nhìn không thấy.

“Cái này cho ngươi.” Vừa nói Cung Dư Mặc vừa lấy ra khối ngọc vừa tìm thấy trong phòng, đưa cho Tiêu Vân Hiên.

“Ngọc?”

“Ừ. Không phải người ta hay nói ngọc có thể bảo hộ bình an sao? Đã sớm nghĩ sẽ cho ngươi một cái, bây giờ cho thì hơi muộn rồi.”

“Không… sao lại muộn chứ?” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Là ngươi tặng, cho dù lúc nào cũng sẽ không muộn.”

Cung Dư Mặc yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào. Kỳ thực một khối ngọc cũng không tính là gì, bọn họ năm trước đến hí lâu xem hí khúc, lúc hứng lên hắn cũng có thể cho đào hát khối bạch ngọc đã đeo suốt ba năm. Vậy mà đến tận lúc đoán được Vân Hiên gặp chuyện không may, hắn mới nảy ra ý định sẽ tặng ngọc…

Có lẽ những chuyện này Tiêu Vân Hiên đều biết, nhưng cũng như hắn nói, những thứ Dư Mặc tặng cho, hắn chưa bao giờ ngại xui, chưa bao giờ ngại muộn.

“Đôi mắt của Tiêu tướng quân không đáng lo.” Đại phu của Thái y viện tỉ mỉ kiểm tra, sau đó gật gật đầu, “Trong não có huyết tụ nhưng không nhiều, chỉ cần chịu khó bôi thuốc, mỗi ngày xông thuốc ba lần, một tháng sau là có thể thấy lại. Chỉ là trong khoảng thời gian này không thể để nước dính vào mắt, cần phải chăm sóc cẩn thận, một ngày đổi thuốc ba lần, thỉnh tướng quân ghi nhớ.”

“Phải mất tới một tháng?” Cung Dư Mặc đứng một bên nghe, có vẻ không đồng tình với việc đại phu gọi việc phải chữa bệnh mất một tháng là chút bệnh nhỏ “không đáng lo”, hơn nữa Tiêu Vân Hiên còn bị huyết tụ trong não, không biết nếu thường xuyên xoa xoa có thể giúp máu tan nhanh hơn không.

“Vâng. Vừa rồi hạ quan quan sát, mắt của Tiêu tướng quân chỉ sợ là đã bị chứng quáng tuyết nhiều lần nhưng vẫn không có cẩn thận điều trị, vì vậy chỉ có thể dùng dược có tính ôn hòa, thời gian không thể gấp gáp được.”

“Ta thì không gấp chút nào.” Cung dư mặt gấp cây quạt cầm trong tay lại, khom lưng đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt Tiêu Vân Hiên.

“Nhị điện hạ, không cần huơ qua huơ lại như thế, hạ quan nhìn không thấy đâu.” Tiêu Vân Hiên buồn cười nói, sau đó quay sang thái y, “Đa tạ thái y, thật làm phiền rồi.”

“Đây là nhiệm vụ của hạ quan mà.” Nói xong thái y thu dọn lại mấy thứ mình mang theo, hướng Cung Dư Mặc cáo từ xong liền ly khai, trở về phối dược.

“Nhìn không thấy cũng khá bất tiện nha?” Cung Dư Mặc sai người đắp thuốc lên mắt cho Tiêu Vân Hiên, “Tháng này ngươi đừng đi nữa, ở lại chỗ ta đi. Ta bảo Tần Phong tìm mấy người tay chân lanh lẹ đến hầu hạ, miễn cho mắt ngươi dính nước rồi hỏng mất.”

“Ha hả, khoảng thời gian này đành phải làm phiền Dư Mặc rồi.” Tiêu Vân Hiên cũng không từ chối, cười cười gật đầu.

“Đâu có đâu có.” Cung Dư Mặc phe phẩy quạt, “Chỉ tiếc ngươi đi đứng không tiện lắm.”

“Không sao, ta nhân cơ hội này tĩnh dưỡng một khoảng thời gian cũng tốt.”

“Ân, phải rồi, ngươi một đường phong trần mệt mỏi, trên người cũng đầy mùi dược liệu, tắm một chút cho khỏe a. Ta gọi người chuẩn bị nước nóng.” Cung Dư Mặc gấp quạt lại, đứng dậy gọi quản gia, “Chuẩn bị phòng tắm đi, ta với Vân Hiên cùng nhau tắm.”

“A!?” Tiêu Vân Hiên nghe thấy liền nhảy dựng lên, “Chúng ta hai người tắm chung?”

Cung Dư Mặc cười dài nhìn hắn, “Sao vậy, đừng nói đánh trận bị thương ở chỗ nào khó coi không dám để ta nhìn sao?”

“Hiển nhiên không phải.”

“Mắt ngươi không nhìn thấy, chúng ta tắm cùng có gì không thích hợp?”

“Ta một đường trở về, nhiều ngày rồi chưa tắm…”

“Bản điện hạ không chê ngươi bẩn.”

“Vậy thì ngươi cứ an bài đi.” Tiêu Vân Hiên lắc đầu cười, “Ta chỉ sợ ngươi…”

“Không sao không sao.” Cung Dư Mặc cười hì hì ngồi xuống cạnh bên, “Ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu. Ta cũng biết ngươi nhiều ngày không được tắm rửa đàng hoàng, không phải ngươi không quen được người hầu hạ tắm sao? Bản thân lại nhìn không thấy, làm sao tắm được, cứ để ta giúp ngươi vậy.”

“…Vậy thì, đa tạ Dư Mặc.”

Tiêu Vân Hiên biết, Cung Dư Mặc muốn làm chuyện gì đó cho một người thường không cần lý do, đôi khi chỉ vì một ý niệm hứng khởi thoáng qua trong đầu. Nhưng mặc dù chỉ là một chuyện ngẫu hứng nghĩ ra, Cung Dư Mặc đều có thể làm đến cực kỳ ôn nhu, khiến người khác phải cảm động.

————————————

Mặc Nhiên: vâng, chương sau hiển nhiên sẽ là cảnh tắm uyên ương dục của hai bạn trẻ =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK