“Số tiền hôm bữa mày gửi cho tao từ đó ra đúng không?”
Bà Ánh Tuyết nói một tràng dài về nghi vấn của mình sau khi nghe hàng xóm nói ra nói vào về nghề diễn viên.
“Bán thân?” Thanh Hà nghi hoặc, không biết vì sao mẹ cô lại có thể hiểu biết được các loại thông tin này.
“Mày đừng qua mặt bà già này. Tao ở dưới quê nhưng tao có xì mát phôn để lướt mạng mỗi ngày nhé.” Bà Ánh Tuyết chống nạnh, giọng nói đầy vẻ dữ tợn.
“Mẹ lướt ở đâu mà thấy mấy tin này vậy?” Cô thở dài bất lực, không biết ai đã chỉ cho mẹ cô những thông tin tiêu cực này.
“Trong truyện với trên phim có đầy. Nè nha, mấy thằng cha bao nuôi toàn kiểu đã có vợ có con, bụng phệ, đầu hói rồi kết cuộc toàn bị đánh ghen. Mà tụi nó có dám bỏ vợ đâu, về năn nỉ gần chết.” Bà Ánh Tuyết bắt đầu kể lể những bộ phim về giới giải trí dạo gần đây, sau đó thấy bản thân đi hơi xa thì liền gặng hỏi: “Rồi cuối cùng mày có học theo người ta làm cục cưng đường gì không đấy?”
Điều này khiến Thanh Hà càng lúc càng không biết phải nói gì, đến cái từ thịnh hành dạo gần đây cũng được mẹ cô cập nhật nhanh chóng thì cô chỉ có thể mỉm cười giả ngu: “Con khô… khụ khụ…”
Muốn nói từ ‘không có’, nhưng không hiểu vì sao cứ có gì đó cứ ứ nghẹn ở cổ khiến Thanh Hà sặc sụa. À chắc đó là sự tội lỗi vì tâm lành thánh thiện không muốn nói dối người thân đây mà!
Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng la: “Thấy chưa! Thấy chưa! Tao bảo đâu có sai. Nói xạo là dễ cắn lưỡi lắm con ạ. Ôi trời ơi, mẹ mày mang nặng đẻ đau chỉ muốn sau này mày nên người, vậy mà mày lại làm cái trò gì vậy hả con? Mày đi phá hoại gia đình người ta là sao?”
Thanh Hà lập tức chối lên chối xuống: “Con không có chen chân vào gia đình ai cả. Mẹ yên tâm đi. Con gái của mẹ vô cùng trong sạch.”
Vốn tưởng đã có thể xoa dịu tâm tình kích động của bà Ánh Tuyết, nào ngờ đúng lúc này Đình Nguyên bước ra khỏi phòng với bộ quần áo tươm tất khác và mở lời: “Tối nay nếu em rảnh thì cùng tôi đến dự tiệc của Gia Uy đi.”
Giọng nói lanh lảnh của anh thành công khiến mọi thứ chìm vào sự im lặng.
Thanh Hà điếng người: “...”
Bà Ánh Tuyết nghi hoặc: “...”
Đình Nguyên chớp chớp mắt nhìn cô: “...”
Thanh Hà suy nghĩ: “Thấy má tôi rồi.”
Phía đầu dây bên kia có tiếng của bà Ánh Tuyết vọng tới: “Mày còn muốn giấu tao sao? Thế mà mày bảo mày không có, vậy người vừa lên tiếng là ai hả con?”
“Ặc!” Thanh Hà biết ngay kiểu gì mẹ cô lại lồng lộng lên sau câu nói của Đình Nguyên. Nó có khác gì mấy câu mà ông chủ muốn cùng cục cưng đường xinh đẹp của mình tham gia các bữa tiệc quyền quý chứ. Cô liếc mắt về phía anh, thật muốn dán chặt miệng anh lại, nhưng trước mắt cô phải trấn an ‘mẫu hậu đại nhân’ đã:
“Con nói thật. Con không làm cục cưng đường của ai cả, cũng không phá hoại hạnh phúc của nhà người ta. Còn tiếng nói vừa rồi… à thì… là của…”
“Của ai?” Bà Ánh Tuyết gằn giọng: “Mày không nói rõ thì mẹ lên thành phố lôi mày về liền, ngay và lập tức nhá con.”
Thanh Hà đảo ánh mắt, đành phải ngập ngừng thú nhận: “Là bạn trai của con… Anh ấy là người yêu của con.”
Đình Nguyên không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc Thanh Hà đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia. Tuy nhiên khi nghe thấy cô chủ động thừa nhận mối quan hệ của cả hai, anh hơi cong môi thích thú, ắt hẳn cô đã cùng đường lắm mới nói như thế.
Thanh Hà mím môi, sau đó nhìn sang Đình Nguyên đang hóng chuyện vui mà tức anh ách, nhưng vẫn phải dùng ánh mắt cầu cứu với anh: “Mẹ tôi… Mẹ em muốn nói chuyện với anh.”
Khi biết đó là mẹ của cô, anh nhất thời trở nên nghiêm chỉnh, dù cơ miệng vẫn đang nhếch lên. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không cầm lấy điện thoại mà vô tư bấm nút loa ngoài rồi nói vọng vào: “Chào mẹ!”
“Mẹ gì? Mẹ nào? Tôi làm mẹ cậu hồi nào?” Bà Ánh Tuyết nhíu mày, muốn thăm dò thử bạn trai của con gái mình. Nhìn vậy thôi chứ con gái bà rất ngốc nghếch trong mấy chuyện tình cảm này. Bằng chứng là nó chả thèm yêu đương với ai trong suốt khoảng thời gian đại học cho đến nay.
“Con là Đình Nguyên đây. Mẹ không nhớ con sao? Con buồn đó.” Đình Nguyên nửa đùa nửa hạ tông giọng như một cậu con trai nũng nịu với mẹ mình.
“Đình Nguyên?” Bà Ánh Tuyết cảm giác cái tên này khá quen thuộc nên cố gắng lục lại trong trí nhớ. Sau đó bà à lên một tiếng, nhưng trái với vẻ mong chờ của anh, bà cười một cách tức giận: “Mẹ con gì ở đây. Cậu bỏ con gái tôi lại rồi đi du học cho đã giờ lại muốn dụ dỗ nó à?”
Thanh Hà mím môi, không dám xen vào cuộc nói chuyện mang đầy bom pháo nổ này. Cô sợ bản thân sẽ bị liên lụy dù mọi chuyện xoay quanh về bản thân mình. Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp vẻ lật lọng của Đình Nguyên.
“Mẹ, Thanh Hà không bảo với mẹ rằng vì em ấy đòi chia tay, con mới đau buồn quá độ mà đi du học sao? Em ấy còn nhẫn tâm vứt con dưới mưa nữa cơ.” Đình Nguyên khịt mũi như thể chuẩn bị khóc tới nơi khiến Thanh Hà há hốc mồm.
Bà Ánh Tuyết thật sự không hiểu rõ sự tình năm đó thế nào, chỉ biết Đình Nguyên từng qua nhà bà mấy lần. Bà cũng hết sức yêu thích cậu trai trẻ này, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Ngay khi nghe được tin anh là học sinh đứng đầu toàn trường, bà càng cảm thấy con gái bà có mắt nhìn người nên cũng không cấm cản, thậm chí còn mời anh về nhà dùng bữa nhiều hơn.
Cho tới một ngày, Thanh Hà trở về nhà với bộ dáng uể oải mà không có Đình Nguyên lẽo đẽo phía sau khiến bà Ánh Tuyết ngạc nhiên. Cô bảo anh đã đi du học nên cả hai chia tay. Từ đó về sau, cô trở thành con người khác, lúc thì im ắng, lúc lại vô cùng hoạt bát. Điều này khiến bà nghĩ cô đã gặp phải cú sốc tinh thần vì chuyện tình cảm.
Vậy mà giờ nghe Đình Nguyên nói như thế, bà Ánh Tuyết cảm giác bản thân vừa mở ra bí mật động trời năm đó, thì ra là con gái mình bỏ người ta. Vì thế, bà tằng hắng, hơi dịu giọng lại: “Vậy giờ hai đứa đang gặm lại cục xương cũ à?”
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy?” Thanh Hà bật khóc không thành tiếng với câu hỏi của bà.
“Tao nói gì sai? Tụi trẻ bây giờ không phải đều bảo người yêu cũ chỉ là cục xương vì vứt đi rồi sẽ không ăn lại sao?” Bà Ánh Tuyết lần nữa phổ cập kiến thức mới toanh.
Thanh Hà càng lúc càng muốn đào một cái hố mà chui xuống. Riêng Đình Nguyên vẫn cảm thấy bà Ánh Tuyết không hề khác trước, giọng nói lanh lảnh chứng tỏ bà luôn khoẻ mạnh khiến anh có chút an tâm.
“Mà thôi, chuyện tuổi trẻ tụi bây tao không biết, miễn sao đừng làm khổ nhau là được. Khi nào rảnh thì về đây ăn cơm.” Bà dặn dò thêm vài câu thì mới cúp máy, có lẽ việc con gái không phải cục cưng đường của một ai đã giải tỏa sự lo lắng dư thừa.
Thanh Hà chỉ biết thở dài, không nghĩ tới chuyện này vốn nên giấu kín lại bị mẹ cô phát hiện. Có điều dường như Đình Nguyên không hề lo lắng gì, ngược lại vẫn còn rất buồn cười mà trêu chọc:
“Này cục xương nhỏ, có muốn đi tiệc với tôi không?”
“Anh mới là cục xương đấy.” Thanh Hà nghiến răng, suy đi nghĩ lại thì mới đưa ra ý kiến: “Nhưng chắc hẳn tiệc này có nhiều người trong giới lắm, chắc chúng ta vẫn nên giữ bí mật thì hơn.”
Đình Nguyên cũng không có ý định bắt ép Thanh Hà nên gật đầu đồng ý: “Vậy tôi đi một lát sẽ về ngay. Ở nhà ngoan nhé. Muốn ăn gì thì gọi tôi.”
“Tôi biết rồi. Anh đừng uống nhiều quá, lái xe không mấy an toàn đâu.” Thanh Hà thuận tiện nhắc nhở.
Không biết điều này đã tác động đến dây thần kinh nào trong đầu của Đình Nguyên mà khiến tim anh chững lại một nhịp, rồi không chịu được lại cúi đầu, đánh nhẹ một nụ hôn lên môi Thanh Hà.
“Chờ tôi về nhé vợ.”
Thanh Hà chết đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Đình Nguyên càng lúc càng xa thì mới nhận ra mình lại bị cưỡng hôn lần nữa. Chỉ có thể càm ràm rồi đóng cửa lại, nhưng cô không ngờ tới chỉ chưa đầy một tiếng rưỡi sau, có số điện thoại lạ gọi đến.
“Alo?”
“Phu nhân, tôi là thư ký Gia Uy đây. Có thể phiền phu nhân đến đưa chủ tịch về không? Ngài ấy uống hơi quá chén một xíu.”