• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em có thể trao đổi một chút với tôi. Tôi sẽ cho người ém chúng xuống.”

Thanh Hà rùng mình, bao nhiêu da gà nổi hết lên cũng đủ để thể hiện cô kinh tởm lời nói vừa rồi đến cỡ nào.

Đúng như Mộc Hằng suy nghĩ, giám đốc thật sự nhắm đến Thanh Hà. Nhưng cô ta không hề biết rằng ông ta tia nhan sắc cùng thân thể của cô sớm hơn hả cô ta. Chỉ vì cô nhất quyết giữ thân, chấp nhận đi từ con số không mà không cần nhảy vọt lên giường một ai nên hiển nhiên ông ta đã dùng mọi cách chỉ để khiến cô nhận các vai lên sóng trong vòng năm giây mà còn không được thấy mặt.

“Xin lỗi, tôi không có ý định sẽ đi theo ông.” Thanh Hà lập tức gạt phăng tay của ông ta ra, sau đó ngồi cách hẳn ra một khoảng để giữ an toàn.

“Hừ!” Ông ta cười trong sự tức giận: “Thân cô cũng bị thằng khác chà đạp qua rồi, chẳng lẽ còn tự cao tự đại ở đây làm gì? Tôi nói thẳng, tôi không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt. Cô ngoan ngoãn như Mộc Hằng thì tôi sẽ cho cô tài nguyên nhiều hơn cô ta.”

Ông ta lập tức áp sát, muốn khống chế Thanh Hà xuống ghế. Tuy nhiên còn không đợi ông ta kịp dở trò, cô đã lên gối và thành công đánh vào hạ bộ của ông ta. Sau đó, cô lật người, khoá tay ông ta ra sau: “Ông nghĩ ai cũng sẽ đánh mất bản thân chỉ vì chút lợi ích đó à. Ông tìm lầm người rồi. Nếu ông kêu tôi đến đây không phải để giải quyết chuyện lùm xùm trên mạng thì tôi xin phép ra về.”

Giám đốc nằm im trên ghế, cơn đau làm ông ta không thể cử động cái thân già cỗi nên chỉ có thể giương mắt nhìn Thanh Hà rời đi trong sự tức giận đến bất lực. Cô bước ra ngoài, đụng mặt ngay thư ký riêng của ông ta khiến ả hoảng hốt rồi chạy nhanh về chỗ của mình. Cô bật cười một tiếng, thì ra trong công ty này hiếm có ai thật sự đàng hoàng. Nếu có, hiển nhiên cũng giống như cô bị vùi dập dưới đáy.



Thanh Hà không hề hay biết vào khoảnh khắc cô bước vào thang máy, thư ký đa chạy nhanh vào phòng giám đốc để đỡ ông ta dậy.

“Lấy điện thoại đến cho tôi. Tôi không tin lần này tôi không bắt được cô ta.”

Thanh Hà bước ra khỏi công ty, sau đó muốn đi bộ về lại nhà. Tuy nhiên còn chưa tới được bến xe thì ở trong con hẻm gần đó, hai tên đàn ông phóng tới và kéo cô vào bên trong. Bọn chúng chẳng kiêng nể gì giữa ban ngày ban mặt trực tiếp nắm lấy áo của cô mà xé toạc ra khiến cô không kịp đề phòng.

Thanh Hà ôm lấy những mảnh vải còn sót lại trên người, may mắn bên trong vẫn còn lớp áo lá che chắn. Cô nghiến răng, nhìn hai tên to con đang dùng ánh mắt thèm khát mà chạy dọc khắp người cô thì ớn lạnh từng cơn. Một tên tiếp tục đưa tay tới thì lập tức bị cô túm lấy mà quật mạnh xuống đất, sau đó là một cú đấm thẳng vào mặt hắn. Hành động bất ngờ này từ cô khiến tên còn lại ngỡ ngàng và thụt lùi về sau trong vô thức.

Ngay khi Thanh Hà nghĩ cô có thể dễ dàng xử lý luôn tên thứ hai thì ở trong góc tối lại xuất hiện thêm ba, bốn tên khác. Chết tiệt, bọn chúng đi theo nhóm đông. Với kiểu này, cô khó mà địch lại toàn bộ.

Thanh Hà nhanh chóng bị bọn chúng bao vây xung quanh. Cô siết chặt nắm đấm, tự thề phải chống cự bằng mọi cách để không bị mất trong sạch ở đây, còn bằng không cô sẽ tự cắn lưỡi chết. Vừa chuẩn bị liều mạng phá vòng vây, một tên côn đồ bị tác động mạnh đến mức khiến hắn văng vào người kế bên và cả hai ngã lăn trên sàn.

“Chúng mày làm gì vợ tao thế hả?”

Giọng nói quen thuộc của Đình Nguyên vang lên lập tức trấn an tinh thần hoảng loạn của Thanh Hà. Cô ngước mắt nhìn anh, không ngừng phát ra cảm xúc cảm động lẫn tủi thân. Còn anh khi nhìn thấy bộ dạng phơi bày da thịt của cô thì đã không kiềm chế bản tính máu điên của mình nữa.

Đám côn đồ liếc mắt với nhau, quyết định xử lý Đình Nguyên trước rồi sẽ làm trò đồi bại với Thanh Hà sau. Bọn chúng đã thấy được sức mạnh của anh nên cùng nhau xông lên. Anh âm thầm đếm số người, cùng lúc tránh né được hết các đòn tất công ác liệt và hạ gục từng tên một.

Ở đằng sau, Thanh Hà cũng chẳng thể đứng yên nhìn Đình Nguyên bị bao vây. Vì thế, cô dáo dác tìm xung quanh, thấy khúc gỗ nhỏ thì liền nở nụ cười nham hiểm rồi nhặt nó lên.



“Này!”

Thanh Hà quát khiến hai tên phía sau bị thu hút tầm mắt. Chúng nhìn thấy cô cầm khúc gỗ hệt như cầm cây thương mà xoay tròn trên tay, rồi phóng nhanh đến mà đánh thẳng vào chỗ hiểm của đàn ông khiến chúng ngã quỵ tại chỗ.

“Bà mày đang không có chỗ xả giận, vậy thì mấy người chịu khó một tí nhé.”

Lời của Thanh Hà không khác gì ma quỷ cứ vanh vảnh bên tai những tên còn đứng vững. Đằng sau, cô bước hẳn lên người của tên ngất lịm và chỉa thẳng khúc gỗ về phía chúng. Còn ở đằng trước, Đình Nguyên bẻ tay kêu răng rắc, trên môi cũng cong lên vòng cong thích thú. Rốt cuộc bọn chúng đụng phải thứ dữ gì thế này?

Gia Uy nhận được tin báo, tức tối chạy đến con hẻm nhỏ gần công ty Thiên Tịnh, trên tay vẫn là chiếc điện thoại đang kết nối với đường dây nóng của cảnh sát: “Tôi xin tình báo có một đám du côn đang muốn giở trò với một cô gái trẻ ở…”

Chưa kịp nói đầy đủ địa chỉ, trước mặt Gia Uy xuất hiện cảnh tượng bảy, tám tên côn đồ nằm bẹp dí trên nền đất dơ dáy và phía trên chúng chính là Đình Nguyên đang cởi áo khoác ngoài lập tức che chắn cho Thanh Hà. Anh ta biết hai người họ có võ nhưng không nghĩ tới có thể dễ dàng hạ gục đối thủ như thế. Vì thế, trong lúc cảnh sát đến và bắt hết mọi người về đồn lấy lời khai, anh ta khẽ hỏi nhỏ cái tên trông to con nhất đám.

“Này, bộ các cậu chỉ được mỗi cái xác phình trướng chứ sức nhỏ như quả nho à?”

Tên đó quay ngoắt sang liếc Gia Uy, sau đó không khỏi rùng mình nhớ lại hai ánh mắt như lang như sói của cặp đôi kia. Đám côn đồ nhanh chóng khai ra sự thật rằng có người đã đưa tiền mướn chúng làm nhục Thanh Hà rồi quay phim để đe dọa cô. Lời nói này không khỏi khiến cô rùng mình, nhưng có một vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô tạo ra bức tường bảo vệ tinh thần vững chãi.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Đình Nguyên vuốt vuốt bắp tay của Thanh Hà. Ban nãy đến chính anh cũng không thể kiểm soát được cơn giận của mình. Anh không biết nếu anh chậm trễ một giây, cô sẽ xảy ra điều gì. Vì thế lần này anh tuyệt đối sẽ giải quyết những kẻ này tới cùng.

Thanh Hà được Đình Nguyên diều ra khỏi đồn cảnh sát, lập tức bị chói mắt với thứ ánh sáng trắng ở một góc xa. Ngay khi cả hai quay sang nhìn, người săn tin đã cong giò chạy đi. Vốn Gia Uy tính đuổi theo nhưng lại bị anh lẫn cô chặn lại. Họ muốn tin tức này bị phanh phui để làm bước đệm cho kế hoạch sau này.



Rất nhanh sau đó, tin tức lập tức bùng nổ hình ảnh Thanh Hà bước ra khỏi đồn cảnh sát với dáng vẻ tàn tạ và có phần lộ da thịt khiến không ít người tò mò. Họ bắt đầu nghi ngờ vì sao dạo gần đây cô nàng diễn viên này đều được lên trang nhất, chẳng lẽ cố tình đánh bóng tên tuổi bởi các điều thị phi ư?

“Nữ diễn viên được bao nuôi bị bắt đến đồn cảnh sát vì tội mua d.â.m.”

Thanh Hà đọc tin tức trên điện thoại mà không nghĩ tới họ có thể đồn thổi tới mức này, tuy nhiên cô giữ vững vẻ bình tĩnh. Có điều quản lý từ đâu gửi cho cô rất nhiều tài nguyên mà đa phần yêu cầu khoe da thịt, hay thậm chí là phim người lớn có cảnh nóng bỏng. Cô từ chối thẳng thừng mặc kệ cho quản lý không hết lời sỉ nhục.

Thi Tuyết vẫn tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Thanh Hà sau khi ngỏ lời hỏi thăm. Khi biết cô sắp bị xâm phạm, chị ta tức đến sôi máu với bài báo sai sự thật. Cuối cùng người được hỏi thăm lại phải đi trấn an người hỏi thăm.

Đoàn phim của đạo diễn Mạnh Lý có mối quan hệ vô cùng tốt với Thanh Hà, lập tức đăng lên dòng trạng thái đưa ra ý kiến của mình: “Từ trước đến nay, chúng tôi tìm kiếm diễn viên dựa vào tài năng thực lực thật sự và không hề dựa vào các mối quan hệ nào. Ngày mai, chúng tôi sẽ công bố toàn bộ thước phim thử vai để không mang tiếng. Và những người tung tin đồn thất thiệt sẽ được quý công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc xử lý theo pháp luật.”

Đại đa số người xem phim của đạo diễn Mạnh Lý đều chưa từng thất vọng về các diễn viên nào, nên khi thấy dòng trạng thái này thì họ đồng loạt đánh hướng sang một nghi vấn khác:

“Chẳng lẽ cô nàng diễn viên nhỏ đã đắc tội ai đến mức khiến cô bị bôi bẩn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK