Cậu mỗi ngày đều đang vì mình tìm vô số lí do để không thích Thần Cách, vậy mà một loạt lí do thích Thần Cách từ bốn phương tám hướng trào lên tới, mặc cho Mạc Tạp có ngăn cản như thế nào vẫn không chút lưu tình bao phủ.
Cậu ngã trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn chằm chằm điện thoại di động. Màn hình điện thoại hiện lên số của Thần Cách. Cậu suy nghĩ nhiều lần, đây là một điều mâu thuẫn hành hạ người. Nếu như gọi cho hắn, Thần Cách vì bị mình quấy rầy mà ghét mình, nhưng nếu không gọi, cảm giác trống trải như thế này sẽ làm mình phát điên lên mất.
"Hác Suất, cậu ở đây làm gì?" Mạc Tạp hỏi Hác Suất đang mình trong phòng.
Hác Suất dĩ nhiên không thể nói mình đang xem phim xxx, hắn cố gắng ổn định tâm tình: "Không có làm gì hết, chuyện này bây giờ không thể nói."
"Tại sao không thể nói bây giờ?"
Tay Hác Suất giờ phút này đang bận rộn, vừa bị Mạc Tạp, chỉ đành phải dừng lại: "Ta có việc." Nói xong lại tiếp tục, thật vất vả để đạt đến khoái cảm.
"Cậu cảm thấy Thần Cách là người như thế nào?" Mạc Tạp hoàn toàn không thấy Hác Suất nói.
Hác Suất run run vì tức giận, có ý định không để ý tới Mạc Tạp.
"Tớ hỏi cậu đấy!"
Bị gián đoạn nhiều lần, Hác Suất rốt cục không còn hứng thú, tắt phim, dùng lực mạnh mở cửa phòng ngủ ra: "Có lúc tớ hận không được bóp cổ cậu cho đến chết để có chút thanh tịnh!"
"Cậu ăn thuốc nổ hả?"
"Đúng vậy, không có chỗ để giải quyết, mới vừa hỏi tớ cái gì?"
"Tớ hỏi Thần Cách là người như thế nào?"
Hác Suất làm bộ sờ càm một cái: "Cậu trực tiếp dùng mắt thường cũng có thể thấy được hắn là người như thế nào. Khắp mọi khía cạnh đều xuất sắc, tính tình lại ôn nhu, đơn giản là người hoàn hảo đến không thể bắt bẻ."
Mạc Tạp lẳng lặng nghe, Thần Cách đối với mình cũng không ôn nhu, mình sẽ không có lý do thích hắn.
"Cho nên, cậu thích hắn cũng có thể chấp nhận được. Chỉ là do đối với phụ nữ cậu không có đủ mạnh mẽ để thu hút họ giống tớ." Hác Suất nói nổ banh nhà lầu, khiến Mạc Tạp đầu óc trống không.
Đặt mông từ ghế sa lon đứng lên, cậu hết sức phủ nhận: "Ai thích hắn chứ? Cậu đừng tùy tiện mở miệng nói lung tung. Tớ nhàm chán hỏi chuyện Thần Cách, tớ chính là thích hắn? Tớ chỉ cùng hắn ăn hai bữa cơm, tớ liền thích hắn? Tớ chỉ cùng hắn đi ra ngoài chơi một lần, tớ chính là thích hắn? Tớ chỉ nhìn hắn mấy lần, tớ chính là thích hắn? Tớ, tớ chính là muốn đối với hắn tốt một chút, chính là thích hắn? Cái suy luận quỷ quái. Tớ muốn đi học." Lời này, Mạc Tạp nói cho Hác Suất nghe cũng là nói cho mình nghe.
Tiết thứ hai buổi chiều, Mạc Tạp đi vệ sinh xong vô tình hướng lan can bên ngoài nhìn một cái, liền thấy Thần Cách cùng Tô Thụy chung một chỗ. Mạc Tạp chỉ nhìn thấy gò má Thần Cách, mà cái loại ôn nhu đó vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình. Cậu nhìn lại gương mặt xinh đẹp của Tô Thụy một chút, một chút tự ti từ sâu thẳm trong lòng lại bò dậy, đem trói buộc cậu đến chết. Không phải chỉ là một cái hôn sao? Bị làm cho choáng váng cũng chỉ có một mình mình mà thôi, giống như một đứa ngốc. Nhưng mình là người đàn ông a, hơn nữa nếu là người yêu của Thần Cách cũng ít nhất phải ưu tú để xứng với hắn.
Mình là cái gì đây? Chẳng qua là một người bình thường thôi, người khác sẽ không chú ý. Một người bình thường thì phải sống trong cuộc sống bình thường, nếu như đứng ở nơi không thuộc về mình sẽ rất buồn cười. Cứ cho rằng mình thích Thần Cách thật đi, liệu người nào sẽ tin rằng Thần Cách cũng thích mình? Ngay cả mình cũng sẽ không tin nổi, huống chi mình không có thích Thần Cách, mình chẳng qua là quá cô đơn. Mạc Tạp nghĩ như vậy, lần nữa nhìn về hướng kia một cái, yên lặng đi trở về phòng học.
Một người có thể bị hình ảnh của ai đó bao vây xung quanh đầu óc, Mạc Tạp coi như hoàn toàn cảm nhận được điểm này. Giảng viên ở bục giảng nói cái gì, Mạc Tạp rõ ràng rất nghiêm túc nghe lại nhớ không gì.
"Gần đây, sinh viên năm nhất Tô Thụy thật đáng ghét, thường thấy cô ta cùng Thần Cách chung một chỗ."
"Tớ cũng nhìn thấy mấy lần. Chẳng lẽ để cho cô ta đi trước chúng ta một bước?"
"Có người còn thấy trước đêm Giáng sinh hai người ở chung một chỗ."
"Thật đáng ghét! Tớ không thể nhường Thần Cách cho người khác."
"Ai biểu người ta dáng dấp đẹp. Người như Thần Cách, dáng dấp không đẹp vóc người không tốt, hắn có thể để mắt tới sao? Cậu hãy nhận xui xẻo đi."
"Thật là không cam lòng a, tớ cũng muốn cùng Thần Cách chung một chỗ."
"Đừng nằm mơ!"
Ngày hôm nó, nếu không phải Ngũ Khu Dương làm chuyện đồi bại đó, nếu không phải mình mặt dày bảo Thần Cách cùng mình đi Caribê thì có lẽ hắn và Tô Thụy đã có một đêm Giáng sinh thật lãng mạng. Cũng do mình cố chấp muốn bên cạnh hắn.
Mạc Tạp đem mặt gục xuống bàn, khom người, thật khó chịu. Chẳng phải chỉ là hắn ở cùng nữ sinh khác thôi sao, tại sao lại đau như vậy? Lòng của Mạc Tạp giống như bị chuột rút, toàn bộ ngũ tạng co quắp không dứt.
Thật lâu, Mạc Tạp cười khổ một cái, thừa nhận đi, cảm giác đau như vậy chính là thích hắn.
Thật đúng là trêu đùa, cho đến khi thấy hắn và nữ sinh khác ở cùng một nơi, mới nhận ra rõ loại cảm giác này.
Đứng ở trên sân bóng rỗ, Mạc Tạp có chút hồi họp, mệt quá, sau tiết thể dục thể chất này có thể về nhà, Mạc Tạp chỉ muốn trở về nhà để ngủ.
Lúc này một quả bóng rổ bay tới thẳng tắp đập vào mặt của cậu. Quả bóng rơi xuống đất, Mạc Tạp chảy một chút máu mũi. Xung quanh truyền tới âm thanh nhạo báng của nữ sinh cùng nhiều nam sinh khác.
"Có lầm hay không, rốt cuộc cậu chơi hay không?"
"Thật là cảm thấy cậu ta như một quái nhân. Cậu có thấy không, nó giống như một kẻ ngu đứng ở đây chờ cầu bay vào người."
"Không phải, là bị bóng rỗ đập vào mặt. Cậu xem sắc mặt của nó, hãy gọi cho nó xe cứu thương đi, chết người bây giờ."
Mạc Tạp có chút chật vật nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Giáo viên đi tới: "Không sao chứ? Tiết này em không cần học nữa, nhanh lên phòng y tế kiểm tra đi!"
Mạc Tạp gật đầu, che lỗ mũi chảy máu rời đi. Cậu không có đến phòng y tế, cậu không muốn đi đến đó, chỉ muốn về nhà ngủ, ngủ thiếp đi cũng sẽ không đau đớn. Nhưng ông trời tựa hồ còn muốn cho cậu thêm xui xẻo, đi tới cửa trường học liền vừa đúng lúc đụng phải Tô Thụy cùng Thần Cách. Mạc Tạp bây giờ chỉ hy vọng Thần Cách không nhìn thấy cậu, nhưng hy vọng chẳng qua là hy vọng mà thôi.
"Này, mặt của cậu bị sao vậy?" Thần Cách nhìn thấy Mạc Tạp lấy tay che lỗ mũi.
Mạc Tạp không nói lời nào, chỉ lo đi, bị Thần Cách bắt lại, đưa tay muốn lấy tay của Mạc Tạp ra: "Để cho tôi xem một chút!"
Mạc Tạp đẩy Thần Cách ra: "Đừng đụng tới tôi."
Thần Cách lúc này mới thấy được mặt của Mạc Tạp. Lỗ mũi máu vẫn còn chảy xuống, Thần Cách căng thẳng trong lòng: "Người nào làm?"
"Cậu quản tôi nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng không ai thích tôi, cậu cũng không cần giả chú hề giả vờ quan tâm tôi. Mạc Tạp tôi không cần cậu thương hại." Mạc Tạp cũng không quay đầu lại liền chạy, một mực chạy, chạy đến đau dạ dày cũng không muốn dừng lại. Ngay cả thang máy cũng không muốn đi. trực tiếp đi lên bằng đường thang bộ. Lầu 19 là một khoảng cách khá dài, cuối cùng mệt mỏi không đi được nữa, Mạc Tạp tìm một nấc thang ngồi xuống.
"Ai cho phép cậu cứ như vậy chạy mất?" Âm thanh của Thần Cách theo sát phía sau, còn có chút mệt.
Mạc Tạp có chút kinh ngạc nhìn Thần Cách: "Cậu, cậu cũng tới đây làm gì?"
Thần Cách không để ý đến Mạc Tạp, nắm tay của cậu lên liền hướng lên lầu kéo đi. Mạc Tạp muốn tránh thoát lại không thể tránh thoát: "Cậu đừng xía vào chuyện của tôi!"
"Tôi mặc kệ, sẽ vẫn quản cậu."
"Tôi không cần cậu lo, để cho tôi tự do!"
"Đừng để lão tử phải chửi cậu ngu ngốc, nghe được không?" Âm thanh của Thần Cách có chút hơi giận.
Đây là lần đầu tiên Mạc Tạp thấy Thần Cách dử dội như vậy. Mạc Tạp không dám nói tiếp nữa , mặc cho mình bị Thần Cách kéo vào trong phòng tắm, đem mặt rửa sạch sẽ máu.
"Ngước đầu lên, một hồi sẽ không sao."
"Ừm!"
Mạc Tạp ngước đầu đứng ở phòng khách, nhìn trần nhà, từ từ tỉnh táo lại, đem tất cả mọi chuyện nghĩ lại. Cảm giác mình quả thật không đúng, rõ ràng Thần Cách từ đầu chí cuối cũng chưa có làm gì sai, hắn chẳng qua là không thích mình thôi. Mình lại đem tất cả tâm tình trút cho hắn, còn vì hắn nổi giận. Rõ ràng chính là mình không cách nào quên được ảo tưởng của mình đối với hắn.
"Cậu như vậy chạy tới, Tô Thụy có ý kiến gì không?" Mạc Tạp thận trọng thử dò xét.
"Quan tâm cô ta làm chi?"
"Tôi, ừ..." Mạc Tạp ấp úng không biết có nên hỏi hay không.
"Có chuyện cần nói?"
"Tôi nghe nói, cậu cùng Tô Thụy giống như ở cùng một chỗ."
"Cậu tin?"
"Tôi có tin hay không cũng không có vấn đề gì, dù sao chuyện không liên quan đến tôi." Mạc Tạp bày ra thái độ thờ ơ.
"Nếu cậu không có vấn đề, tôi cũng không cần thiết nói cho cậu biết." Trong lời nói của Thần Cách mang theo chút không vui.
Mạc Tạp cười cười, cười so với người khác cũng rất khó coi: "Cũng là, chuyện riêng tư của cậu, dĩ nhiên không cần nói cho tôi, ha ha, cậu cho rằng tôi đây thật muốn nghe? Vậy cậu đã sai lầm rồi, tôi chẳng qua là đứng ở lập trường một người bạn hỏi một chút mà thôi."
"Có lúc thật không biết cậu đang nghĩ gì." Một hồi bày ra cái loại biểu lộ bi thương đó. một hồi dáng vẻ lại như không có chuyện gì xảy ra, để cho Thần Cách không biết như thế nào cho phải.
"Đúng vậy, tôi đang suy nghĩ gì vậy?" Mạc Tạp tự lẩm bẩm, sau đó chăm chú nhìn Thần Cách, lời nói không thông qua đại não bật thốt lên: "Có lẽ tôi là muốn, tôi muốn trở thành người mà cậu yêu thích nhất."
Thấy Thần Cách mặt vô biểu tình, Mạc Tạp cuống quít bổ túc một câu: "Đùa giỡn với cậu thôi, bị gạt!"
"Đã bảo cậu ngước đầu lên!"
"Biết, cũng không cần lớn tiếng như vậy, tôi cũng không phải là người điếc."
Mạc Tạp lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, cũng nữa muốn nói đau, cũng nữa không muốn ở trước mặt hắn bại lộ ra tình cảm yếu ớt.
"Còn đau không?"
Mạc Tạp lắc đầu: "Đã đau đến không còn cảm giác được đau đớn."