• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tạp đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác như Thần Cách đang gọi mình. Ban đầu, cậu nghĩ rằng là mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó tiếng gọi này càng ngày càng rõ ràng và lạnh lùng. Sau đó, cậu cảm giác mình giống như bị một tên súc sinh khiêng lên, sau đó nữa cậu nghe được tiếng nước chảy. Khi cậu bị một người vô tình ném vào trong bồn tắm, cậu mới hoàn toàn mở cặp mắt ra.

“Cậu làm gì vậy?!”

“Tắm nhanh lên một chút, xong rồi thì trong 1 giờ phải quét dọn nhà cửa sạch sẽ.”

“Cái gì? Sau lại gấp như vậy chứ? Chờ tôi tỉnh ngủ rồi làm không được à?”

“Không được, đừng chậm chạp đó!”

“Cậu đòi mạng sao? Mấy ngày trước tôi còn khen cậu để mặc cho tôi ngủ khi nào thức cũng được, chưa được bao lâu liền thay đổi.”

“Ồn ào chết, cậu đừng làm tôi phải động thủ!”

Thần Cách xăn tay áo lên, bôi dầu gội lên đầu và sữa tắm lên trên thân thể của Mạc Tạp, sau đó vô cùng thô lỗ kì cọ khắp người của Mạc Tạp. Mạc Tạp bị kì cọ vừa đau lại vừa nhột, một hồi thì nhe răng há miệng, một hồi lại không thể nhịn được cười. Cuối cùng cậu đẩy tay của Thần Cách ra, dùng tay hất bọt trắng xóa trên người mình đến trên quần áo sạch sẽ của Thần Cách: “Sao cậu không trực tiếp ném tôi vào trong máy giặt quần áo luôn đi. So với cậu thì nó dịu dàng hơn rất nhiều. Được rồi, tự tôi tắm.”

Thần Cách nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái, giới hạn thời gian: “Cho cậu năm phút.”

“Rốt cuộc cậu đang gấp cái gì?”

Không để ý tới oán trách của Mạc Tạp, Thần Cách đi ra ngoài. Quả nhiên, năm phút không nhiều cũng không ít, Thần Cách liền đẩy cửa đi vào. Mạc Tạp vẫn còn đang vừa thong thả tắm, vừa huýt sáo, thấy Thần Cách đi vào, khuôn mặt tươi cười nghênh lên: “Một chút nữa là xong rồi, đừng nóng vội. Tôi đang tắm, vậy thì phải rửa sạch sẽ một chút.”

Thần Cách lấy điện thoại di động ra: “Cho cậu một phút, nếu không tôi chụp hình.”

Mạc Tạp đỏ mặt, hốt hoảng lấy tay che, phát điên gở cái khăn trên đầu xuống, ném tới, Thần Cách mau chóng tránh né: “Còn có bốn mươi giây nữa.”

“Cậu đi ra ngoài trước đi. Lập tức, tôi lập tức sẽ đi ra.”

Thần Cách lại đi ra ngoài. Không bao lâu, Mạc Tạp quả nhiên đi ra, tóc còn đọng lại vài giọt nước. Cậu dùng khăn quấn hạ thân lại, che đi những gì nên che. Giống như một người đàn ông trung niên, Mạc Tạp một tay che miệng ngáp, một tay khác vỗ vỗ bụng của mình: “Tắm vào buổi sáng quả nhiên rất thoải mái.”

“Tên tiểu tử cậu nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Nhanh lên một chút cho tôi, mặc quần áo chỉnh tề vào, sau đó dọn dẹp phòng óc.”

“Cậu bị trúng tà sao?”

Thần Cách cầm quần áo của Mạc Tạp lên, liền hung hăng mặc vào cho Mạc Tạp. Mạc Tạp giống như một đứa trẻ: “Phải đi ra ngoài sao? Hôm nay cậu muốn đi gặp ai à?”

“Nói nhiều, mẹ cậu.” Thần Cách lạnh lùng đối phó.

“Cậu, người này, sao lại thô lỗ chứ? Tôi chẳng qua là hỏi một chút, sao cậu lại thô tục mắng tôi?”

“Giơ tay lên!” Mạc Tạp giơ tay lên, thọt qua tay áo. Thần Cách dứt khoát lột cái khăn bên dưới hạ thân của Mạc Tạp ra.

“Này, đừng như vậy.”

Thần Cách ném cái quần bốn góc tới trước mặt Mạc Tạp: “Tự mặc vào.”

“Hôm nay cậu không đánh tôi, cũng không nói những lời độc ác tổn thương tôi. Cậu không còn hứng thú với tôi nữa sao?” Mạc Tạp chất vấn.

Thần Cách nắm miệng của Mạc Tạp: “Nói ít lại, làm việc nhiều hơn.”

Mạc Tạp mặc quần áo tử tế xong, liền bắt đầu dựa theo phân công mà dọn dẹp phòng óc. Khá bận rộn nên không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, bây giờ nơi này không còn là chỗ ở nữa, mà là bãi rác. Xem ra Thần Cách đã không chịu được nữa, nên hôm nay mới nhắc nhở mình dọn dẹp. Mạc Tạp nhanh chóng dọn dẹp, lúc hoàn thành đã là tám giờ.

“Vừa kịp!” Thần Cách lần nữa nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

“Vừa kịp cái gì?” Mạc Tạp hỏi xong đúng lúc ở phía ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Cậu hỏi: “Ai tới vậy?”

“Mẹ vợ tới.” Thần Cách đứng lên mở cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc với Mạc Tạp: “Mẹ còn tưởng rằng các con chưa thức dậy nữa. Không nói gì mà đột nhiên tới đây, có quấy rầy đến con không?”

“Mẹ!!! Sao mẹ lại tới đây? Sao lại không cho chúng con biết một tiếng?”

“Khẩu khí này của con là sao? Thấy bà già này liền khó chịu như vậy sao?” Cung Dung trợn mắt nhìn.

Nhưng mà Mạc Tạp tương đối khiếp sợ, có nghĩ cậu cũng không nghĩ ra nguyên nhân mẹ mình đột nhiên mới sáng sớm đã tới đây. Hơn nữa, theo như lời mẹ nói, bà cũng không có nói cho Thần Cách biết trước, vậy tại sao Thần Cách lại biết được? Thì ra là khi nãy cậu ấy không phải là mắng thô tục. Thật may, thật may mà. Mạc Tạp thật muốn nhào tới trong ngực Thần Cách, lớn tiếng than thở: Chồng ơi, chồng thật đáng yêu. Nếu như nhà cửa lộn xộn giống như ngày hôm qua, khẳng định bị chửi đến cẩu huyết lâm đầu.

Cung Dung trực tiếp đi vào trong nhà, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút. Đây là lần đầu tiên bà tới nơi này. Đối với chuyện của Mạc Tạp và Thần Cách, Cung Dung vẫn rất mâu thuẫn. Một mặt bà đã thừa nhận Thần Cách, mặt khác lại luôn muốn tìm được nguyên do chính đáng để đoạt Mạc Tạp lại về tay mình. Dù sao Mạc Tạp đứa con bất hiếu này, cả ngày lẫn đêm trong miệng đều là Thần Cách như thế này, Thần Cách như thế kia, hoàn toàn phá vỡ thế thăng bằng của một người mẹ. Vốn là hôm nay bà muốn làm cho bọn họ trở tay không kịp. Bây giờ những đám thanh niên trẻ tuổi không có người lớn quản giáo sẽ rất dễ dàng sa vào các tật xấu. Nếu như bà thấy căn phòng này lộn xộn hoặc là có cái gì đó kì lạ, bà sẽ có được lý do để dạy dỗ bọn họ một bữa, sau đó thì lấy cớ bởi vì cuộc sống ở nơi này không tốt cho Mạc Tạp, mang Mạc Tạp về nhà ở cùng mình một thời gian ngắn. Nhưng mà Cung Dung đều không đạt được mục đích, bởi căn phòng này gọn gàng, ngăn nắp một cách dị thường, ngay cả Mạc Tạp cũng sạch sẽ dị thường.

Lùi thời gian vào buổi sáng, Cung Dung phải quyết tâm lắm mới có thể bò dậy khỏi giường sớm như vậy. Bà nhanh chóng chuẩn bị rồi đi xuống dưới lầu đón xe. Cung Dung vừa đúng lúc gặp mẹ của Hác Suất đi mua thức ăn trở về. Mẹ Hác Suất lập tức hẹn Cung Dung buổi trưa chơi đánh mạt chược, Cung Dung từ chối, nói là phải đi thăm con trai một chút.

Hác Suất mắc tiểu nên thức dậy để đi, trong lúc vô tình nghe được mẹ hắn nói với ba hắn chuyện Cung Dung mới sáng sớm đã đi thăm con trai. Theo như Hác Suất biết, hai mẹ con bọn họ tính tình âm hiểm, nếu như có biểu hiện khác thường khẳng định không phải là chuyện gì tốt. Vì vậy Hác Suất đã nhắn tin cho Thần Cách biết.

“Thần Cách, hôm nay hình như dì Cung Dung muốn đến nhà các cậu đó. Không biết thông báo cho cậu như vậy có được gì không nữa?”

Không bao lâu thì có tin nhắn trả lời.

“Ừ, được rồi, có thưởng.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Cung Dung có chút không cam lòng ngồi xuống: “Các con thức dậy cũng thật sớm.”

“Dĩ nhiên rồi mẹ. Cuộc sống của chúng con như vậy làm cho không ít bọn thanh niên trẻ tuổi phải tự ti, vì chúng con lúc nào cũng ngủ sớm dậy sớm.” Mạc Tạp tự khen mình một cách hư cấu, lại nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ, gần đây con học tập nấu ăn. Mẹ ngồi đây đi, con làm cho mẹ nếm thử một chút.”

“Thật hay giả đây?” Cung Dung có chút hoài nghi.

Sau khi Mạc Tạp hào hứng đi vào phòng bếp, Thần Cách nói: “Mẹ à, dậy sớm như vậy chắc là chưa có ăn sáng rồi, con đi xuống dưới mua cho mẹ nha.”

“Sao? Nhưng Mạc Tạp không phải nói…”

Thần Cách không lên tiếng, chẳng qua là cho Cung Dung một nụ cười ý vị thâm trường, sau đó liền ra khỏi cửa.

Không bao lâu, Mạc Tạp liền đem món ăn mới làm xong ra, để trước mặt Cung Dung. Món ăn được trang trí rất đẹp mắt. Cùng lúc đó, Thần Cách cũng về tới.

Cung Dung nhìn Mạc Tạp một chút, có chút phấn khích. Được ăn món ăn do chính con trai mình tự tay làm, đó là chuyện rất hạnh phúc.

Bà cầm bánh mì lên, bỏ vào trong miệng, chỉ cắn một cái, liền ói ra trên bàn: “Đây là cái quái quỷ gì vậy?” Ngay cả uống mấy ngụm nước, cũng không cách nào hòa tan mùi vị trong miệng.

Cung Dung lần nữa nhìn Mạc Tạp, có chút khổ sở. Được ăn món ăn do chính con trai mình tự tay làm, đó là chuyện rất thống khổ.

Mạc Tạp vô cùng không hài lòng với phản ứng của Cung Dung, chỉ trích: “Mẹ là mẹ ruột của con, dù ít dù nhiều cũng nên khích lệ con một chút đi. Đây là thái độ gì?”

Cung Dung cũng không có khách khí: “Con là con ruột của mẹ, lần đầu tiên tới nhà các con, con liền muốn độc chết mẹ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK