• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Không phải ai cũng có thể kiểm tra được 0 điểm 


Hiệu trưởng Từ đánh giá Từ Diêu Quang, tuy anh ta mặc đồng phục Nhất Trung, nhưng vẫn nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, người cao chân dài.


Cặp mắt kia vừa lạnh vừa rõ ràng, hai đầu lông mày ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, cả người khí phách.


Đây là ý nghĩ sau khi hiệu trưởng Từ suy tư rất lâu, người nhà họ Từ lứa này đếm qua đếm lại, hình như chỉ có mỗi Từ Diêu Quang hơi xuất sắc một chút.


Có điều chuyện này còn phải thương lượng cùng Trần Thục Lan, bây giờ ông tôi mới chỉ đang thử tìm hiểu suy nghĩ của Từ Diêu Quang một lần.


Hiển nhiên Từ Diêu Quang không ngờ hiệu trưởng Từ sẽ nói chuyện này, ngẩng mặt lên cũng đầy vẻ kinh ngạc: "Ông nội, ông nói cô ấy đã cứu ông sao?"


Việc liên quan đến Tần Nhiễm, gần đây anh ta nghe Kiều Thanh nhắc tới không ít.


Anh ta cũng đã tận mắt thấy Tần Nhiễm chép bài tập.


Lại không ngờ ông nội cũng sẽ chú ý đến một học sinh mới chuyển trường, anh ta biết rõ ánh mắt của ông nội từ trước đến nay khá cao, thật sự là không thể hiểu được việc này.


Coi như đã cứu ông nội, cũng không thể trở thành lí do để cho ông nội sinh ra ý nghĩ để cho cô vào nhà họ Từ.


Chẳng lẽ chính cô yêu cầu? Từ Diêu Quang cụp mắt, không lên tiếng.


"Lúc đi về thôn Ninh Hải giúp đỡ người nghèo, ông có gặp phải chút phiền toái." Về phần tình huống cụ thể, hiệu trưởng Từ không nhiều lời.


"Cô ấy cứu ông nội, vậy là có ân với nhà họ Từ chúng ta, chúng ta cũng có thể dùng những cách khác đền bù tổn thất, nhà họ Tần cũng có những người xuất sắc khác." Từ Diêu Quang cân nhắc một chút, nhưng lông mày vẫn cau chặt lại.


Hiệu trưởng Từ nhìn Từ Diêu Quang, ra hiệu anh ta nói tiếp đi.


"Tần Ngữ lớp 12A1 là em gái cô ấy, học vật lý rất tốt, thành tích vẫn liên tục duy trì trong năm vị trí top đầu." Từ Diêu Quang nhìn hiệu trưởng Từ không hiểu lắm, nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Là cô gái cấp ba năm nhất biểu diễn hồi chào đón học sinh mới, kéo violon vô cùng dễ nghe, ngoại hình cũng rất đẹp ấy."


Vừa nói thế, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu hiệu trưởng Từ là mặt của Tần Nhiễm.


Ông ta ho khan một cái, lại nghĩ kĩ, lần này mới hơi có chút ấn tượng, chậm rãi thả cái chén trong tay ra, hiệu trưởng Từ mở miệng: "Hóa ra là cô bé ấy."


Giọng nói rất nhạt.


Từ Diêu Quang nói như vậy, hiệu trưởng Từ đã hiểu anh ta đang từ chối.


Tiếc nuối là có, mấy ngày nay ông ta đều không ngủ ngon.


Có điều ông ta cũng không muốn miễn cưỡng, hiệu trưởng Từ cầm khung kính mắt, "Không sao, chuyện này cũng là do ông cân nhắc không chu toàn, cháu về lớp đi, nhưng vẫn có thể suy nghĩ lại cho thật kỹ."


Từ Diêu Quang ra ngoài, kéo cửa lại.


Không hề nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối xoắn xuýt của hiệu trưởng Từ ngồi ôm chén trà sau khi anh ta đi.


Ra khỏi cửa chính phòng hiệu trưởng, trái tim vẫn luôn bị treo cao của Từ Diêu Quang mới rốt cuộc được thả lại, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.


Nếu ông nội cứ nhất quyết kiên trì theo ý mình, vậy anh ta cũng không có cách nào.


Trở lại lớp, bài thi làm tối qua đang được phát xuống, bởi vì anh ta không có ở đây, Kiều Thanh đang giúp anh ta phát bài thi vật lý.


Từ Diêu Quang vô thức nhìn về phía Tần Nhiễm.


Đối phương đang cầm vở toán của Lâm Tư Nhiễm để chép bài tập.


Lại đang chép bài tập.


Mặt Từ Diêu Quang không có biểu cảm gì, cụp mắt ngồi về ghế của mình, không ngẩng đầu, cũng không nhìn Tần Nhiễm lấy một cái.


Chỉ rút bài thi vật lý của mình ra từ trên mặt bàn, cầm bút bắt đầu sử dụng cách giải đề tối hôm qua đã thảo luận với Tần Ngữ, một lần nữa lấy giấy nháp tính lại bài.


Bài thi của Lâm Tư Nhiên cũng được trả về.


Trả phiếu đáp án, cô ấy không nhìn bài thi của mình mà rút bài thi của Tần Nhiễm ra, lập tức ngẩn người: "Tần Nhiễm, cậu làm thế nào mà có thể tránh được tất cả câu trả lời chính xác của mình vậy?"


Ai chép bài tập có kinh nghiệm đều biết, không thể chép giống y hệt nhau.


Nhất là làm bài thi, người chép kiểu gì cũng sẽ đổi đi vài đáp án.


Tối hôm qua Lâm Tư Nhiên biết Tần Nhiễm đã đổi đáp án, thật không thể ngờ được, vậy mà cô lại thành công tránh đi được tất cả những câu trả lời chính xác.


Nhiều lựa chọn như vậy, không có một cái nào đúng.


Độ may mắn này cũng kém quá rồi đấy nhỉ?


Tần Nhiễm cũng không quan tâm đến bài thi, cô bắt chéo hai chân, mũ lưỡi trai đặt ở trên bệ cửa sổ, tay cầm sách bài tập toán của bạn ngồi cùng bàn, thờ ơ lật xem, mi mắt cụp xuống, tạo thành một đoạn bóng râm màu nâu xanh.


Nghe được giọng của Lâm Tư Nhiên, cô hơi nghiêng đầu, đưa tay rút bài thi của mình ra.


Một bên chống càm, uể oải mở miệng, âm cuối kéo dài: "Mình cảm thấy mình viết vẫn khá được."


"Phốc ——"Kiều Thanh ở bàn sau cũng cười ra tiếng.


Anh ta nằm sấp trên bàn, cầm bút chọc chọc lưng Từ Diêu Quang, buồn bực nén tiếng cười, "Cậu Từ này, anh biết không, vừa nãy tôi phát bài thi, Tần Nhiễm được không điểm, cô ấy còn cảm thấy mình làm bài thi vẫn khá được."


"Bài thi đã viết kín, muốn không điểm cũng không dễ được đến vậy đâu." Từ Diêu Quang ngẩn người, cho dù anh ta muốn kiểm tra được không điểm cũng tương đối khó.


Nhưng nghĩ đến việc người kia là Tần Nhiễm, Từ Diêu Quang lắc đầu, cảm thấy mình điên rồi.


Anh ta lấy bài thi mà tiết sau phải dùng ra, không nghĩ về chuyện của Tần Nhiễm nữa.


Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết tiếng Anh.


Lý Ái Dung nhìn lướt một vòng, thấy Tần Nhiễm dựa vào vách tường, bắt chéo hai chân lật sách ngoại văn, lông mày bà ta nhăn chặt lại.


Có điều nghĩ đến việc người nọ có mối liên hệ cá nhân với hiệu trưởng, bà ta lại nhịn xuống không mở miệng nói cái gì.


**


Buổi tối.


Nhà họ Lâm.


Lúc Tần Ngữ trở về đã thấy Lâm Kỳ và Lâm Uyển ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.


Lâm Uyển mang một cái tên dịu dàng nhưng lại là người rất có khí thế, mặt mày sắc bén, một ánh mắt nhìn qua, đã có thể khiến cho người ta cảm giác như không chỗ che thân.


Tần Ngữ vô cùng khéo léo gọi một tiếng, "Dì nhỏ."


"Là Ngữ nhi đấy à, lớn lên xinh đẹp quá vậy." Quay về phía Tần Ngữ, thái độ của Lâm Uyển so với lúc đối diện với Ninh Tình điềm đạm hơn không ít.


Tần Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, vị dì nhỏ này gả đến thủ đô, một năm cũng không về được mấy lần.


"Tôi lên tầng sắp xếp lại đồ đạc mẹ tôi cần dùng, mang đến bệnh viện." Ninh Tình ngồi không được tự nhiên, dứt khoát tìm một lý do lên tầng.


Buổi tối Tần Ngữ trừ đọc sách, còn phải luyện đàn khoảng nửa giờ.


Trước tiên cô ta ở dưới tầng cùng Lâm Uyển Lâm Kỳ một lúc rồi mới lên tầng hai.


Vừa đến tầng hai, Ninh Tình sắp xếp lại đồ vật ở trên tầng xong đã mang theo một cái túi xuống.


Bà ta cũng không quấy rầy Tần Ngữ luyện đàn, chỉ nói hai câu đã quay người đi xuống dưới tầng.


Lúc xoay người, một trang giấy rơi từ bên cạnh túi xuống.


Trang giấy hơi nhăn, Tần Ngữ tiện tay nhặt lên mở ra xem, vừa định gọi Ninh Tình, nhưng lúc nhìn thấy được nội dung bên trên, bỗng nhiên dừng lại.


Đây là một tấm nhạc phổ đơn giản, dường như là do tiện tay vẽ nên hơi xấu.


Chữ viết phía trên hơi ngoáy, đường nét tùy ý.


Ngay lúc nhìn thấy nội dung ở khuông nhạc thứ nhất, trái tim của Tần Ngữ đã giống như bị cái gì kích thích, đột nhiên nhảy một cái, tay cũng bỗng nhiên nắm chặt.


Đây là một bản nhạc violon được viết bằng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK