*Trong PUBG, ăn gà tức là được hạng 1.)
Đậu má, mẹ nó bám dai như đỉa! Ma thời nay đúng là rất biết chạy theo mốt, ai ngờ chơi trò chơi cũng gặp ma thật!
Nghiêm Vĩnh Cận ngẩng đầu nhìn Bạch Chỉ, cậu vẫn rất tập trung như trước, không bị ảnh hưởng chút nào.
Được, Bạch Chỉ có thể mặc kệ thì sao hắn lại không làm nổi chứ! Nhớ trước kia hình như cậu cũng phản ứng với những hiện tượng kỳ quái như thế, lấy bất biến ứng vạn biến. Có lẽ… Chiêu này dùng được?
Vì vậy, Nghiêm Vĩnh Cận đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào trò chơi. Thế nhưng âm thanh giày cao gót thật sự rất cản trở hắn nghe tiếng bước chân của người chơi thật khác, dễ dàng át đi tiếng động hắn cần. Tức nhất là hễ hắn đi tới đâu thì âm thanh kia sẽ theo tới đó, cứ như cái đuôi nhỏ dính sau lưng.
Hắn không quan tâm, tiếp tục mở cửa một căn phòng khác ra. Không đợi hắn kịp vơ vét của cải gì, trong tai nghe chợt vang lên tiếng khóc tỉ tê của phụ nữ.
Đờ mờ! Muốn ồn ào đến mức nào nữa! Nghiêm Vĩnh Cận sắp bốc hỏa rồi.
Vừa quay lưng lại, hắn bỗng bị người ta bắn một phát trúng đầu ngay bên cửa sổ.
“Đ**! Có người! Mau đến giúp tôi mau giúp tôi!” Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng quỳ rạp trên đất.
“Đến ngay.” Bạch Chỉ bình tĩnh trả lời.
Ngay sau đó, Nghiêm Vĩnh Cận nghe thấy một loạt tiếng đấu súng. Chẳng mấy chốc, Bạch Chỉ đã xuất hiện.
“Trong tai nghe của cậu không có âm thanh gì lạ à?” Nghiêm Vĩnh Cận khó hiểu hỏi.
“Ý cậu là gì?” Bạch Chỉ nhìn chằm chằm màn hình di động, không buồn đảo mắt về phía hắn một lần.
Nghiêm Vĩnh Cận không nhiều lời với cậu, thẳng tay tháo tai nghe của cậu xuống nhét vào tai mình. Chớp mắt đó, hắn nghe được những thanh âm khiến cả người nổi đầy gai ốc.
Đây đâu phải đang chơi PUBG, rõ ràng là đang chơi game kinh dị!
“Cậu vẫn chịu được?” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi kính nể đại thần Bạch Chỉ từ tận đáy lòng.
“Nếu cậu không thay đổi được thế giới thì thử thay đổi chính mình đi.” Bạch Chỉ vừa điều khiển nhân vật trong trò chơi vừa thuận miệng đáp.
Nghiêm Vĩnh Cận gật đầu tỏ vẻ đã học được rất nhiều.
Đại thần Bạch Chỉ nói gì nghe cũng cực kỳ có lý. Đã thế thì hắn đành mặc kệ mấy thanh âm đáng sợ đó vậy.
Tuy bị quấy rầy không ngừng, đại thần Bạch Chỉ vẫn kéo được Nghiêm Vĩnh Cận lên top 2.
“Không ăn được gà.” Cậu gỡ tai nghe xuống, tiếc nuối nói.
“Cậu đã giỏi lắm rồi ạ.” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn Bạch Chỉ như nhìn quái thú “Xin hỏi, cậu thật sự không phải thần tiên à?”
“Tôi đúng là thần tiên.” Cậu nghiêm trang đáp, giơ tay lên khua mấy vòng trên không trung rồi chỉ vào hắn “Biến thành heo! Tốt lắm, cậu thành con heo rồi.”
“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi văng tục.
Bạch Chỉ làm bộ nghe không hiểu, cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm của mình.
“Chơi tiếp không?” Thật ra Nghiêm Vĩnh Cận đã không cách nào ép mình tiếp tục chơi thứ trò này nữa, nhưng nhìn bộ dạng Bạch Chỉ có vẻ chơi bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.
Bạch Chỉ ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao vừa xong tôi lại nghe thấy tiếng heo kêu nhỉ?” Nhìn đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Nghiêm Vĩnh Cận, cậu lập tức làm bộ bừng tỉnh “À, đúng, tôi quên biến cậu lại thành người.” Tiếp đó, cậu làm động tác y như lúc trước, tuyên bố “Được, cậu đã được tôi biến về hình người. Vừa nãy cậu định nói gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận nghiến răng nghiến lợi nhào qua: “Con mẹ nó tôi nói tôi muốn bóp chết cậu!”
Cánh tay hắn còn treo trước ngực, Bạch Chỉ sợ làm hắn bị thương nên hoàn toàn không phản kháng, ngoan ngoãn để hắn đè lên ghế sô pha.
“Thì ra cậu muốn chơi trò chơi hạn chế độ tuổi với tôi.” Ngón tay Bạch Chỉ chậm rãi đi xuống dọc theo thắt lưng của Nghiêm Vĩnh Cận. Cảm giác tê dại từ nơi da thịt tiếp xúc với đầu ngón tay kia lan tràn tới tận não bộ của hắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc hắn thậm chí chẳng thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
“Lại nữa rồi!” Nghiêm Vĩnh Cận hoàn hồn, vội vàng đứng lên khỏi người Bạch Chỉ “Từ giờ cậu làm ơn bớt nói mấy câu hạ lưu thế này được không?”
“Biết rồi, cậu trai tơ ngây thơ ạ.” Bạch Chỉ chẳng tỏ vẻ gì “Thế đi ngủ nhỉ?”
“Ngủ thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng không có tâm trạng chơi trò chơi nữa. Nếu còn gặp con ma này thêm vài lần, có lẽ hắn sẽ bị cô ta cải tạo thành cậu học sinh ngoan luôn ước ao được đi học mất. Làm ơn đừng quấy rối tôi, tôi rất hạnh phúc với việc học hành!
Rửa mặt đánh răng xong, không đợi Nghiêm Vĩnh Cận đưa ra yêu cầu ngủ chung một phòng, Bạch Chỉ đã chủ động ôm chăn sang nằm bẹp trên giường hắn.
“Cậu sợ à?” Cuối cùng hôm nay hắn cũng có thể trả đũa một lần.
“Đúng rồi, tôi sợ lắm.” Bạch Chỉ cố ý ra vẻ đáng yêu “Cậu phải ôm tôi cho chặt vào biết chưa?”
“…”
Vẫn là đại thần Bạch Chỉ lợi hại, quá siêu! Không thể không phục!
Cả hai nằm xuống, tắt đèn, Bạch Chỉ còn cẩn thận kéo kín rèm cửa sổ trước khi bò lên giường nữa. Theo hành động của cậu, những âm thanh bên ngoài nháy mắt tan biến, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ chạy và tiếng hít thở đều đều.
Không sai, Bạch Chỉ lại thành công ngủ mất tiêu.
Có những khi ngủ cũng là một loại tài năng đáng nể. Nếu Nghiêm Vĩnh Cận ngủ được thì có lẽ sẽ không phải sợ như bây giờ nữa.
Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như thế. Sợ quá nên không ngủ được, kết quả lại càng sợ hơn, càng không sao ngủ nổi!
Nghiêm Vĩnh Cận vốn định nghe vài bài hát giúp dễ ngủ, nhưng hắn sợ trong tai nghe xuất hiện động tĩnh khác thường quá mức, vội vàng vứt ngay ý định đó.
Chó cắn áo rách, từ đầu giường chợt vang lên âm thanh móng tay cào tường! Tiếng động ấy cứ tiếp diễn không thôi, tựa như có ai đang im lặng đùa nghịch.
Nếu căn phòng cách vách có người rảnh rỗi đến thế, Nghiêm Vĩnh Cận sẽ lập tức chạy qua vặt đầu hắn ta rồi đạp hắn ta xuống sông, cho hắn ta có việc làm trong chốc lát để khỏi cào tường nữa, con mẹ nó làm người ta phiền quá!
Nghiêm Vĩnh Cận nhẫn nhịn một hồi. Tiếng hít thở của Bạch Chỉ thật sự rất có sức hấp dẫn, khiến hắn mơ mơ màng màng, cũng không biết mình có ngủ hay không.
Giữa lúc đang nửa mê nửa tỉnh, hắn thấy có một người đứng trước giường mình. Tưởng đó là Bạch Chỉ, hắn kêu một tiếng: “Cậu dở hơi à Bạch Chỉ, không ngủ đi đứng đấy làm gì?”
Giọng nói còn ngái ngủ của Bạch Chỉ vang lên từ bên cạnh hắn: “Nghiêm Vĩnh Cận, gọi tôi làm gì thế?”
Nghiêm Vĩnh Cận tức thì tỉnh hẳn. Hắn ngồi phắt dậy bật đèn ngủ, trước giường hoàn toàn không có một ai!
“Bạch Chỉ, Bạch Chỉ!” Hắn vội vàng lay Bạch Chỉ “Vừa xong có người đứng trước giường tôi!”
Bạch Chỉ hơi gắt: “Thế thì sao, nó làm gì cậu?”
“Nó đứng trước giường tôi!”
Cậu nhắm tịt mắt lại: “Ừ, biết rồi.”
“Biết rồi, biết rồi là ý gì? Không phải, Bạch Chỉ…”
Bạch Chỉ cau mày cắt ngang hắn: “Được rồi, không phải nó chả làm gì hết à? Đừng có ầm ĩ nữa, mau ngủ đi!”
???
Rốt cuộc là kẻ nào đang phá bĩnh vậy!
Lại nằm dài xuống giường, Nghiêm Vĩnh Cận bỗng hơi khó ngủ.
Theo lý mà nói, những chuyện này chỉ là tép riu so với những sự việc hắn từng gặp ở trường, nhưng chúng lại khơi lên chút cảm giác sợ hãi trong lòng hắn. Cảm giác ấy giống như bất kể bạn đi đâu cũng có một cái bóng bám theo, bạn gạt không ra, đi không được, nó sẽ theo bạn cả đời, khiến bạn rơi vào cơn ác mộng không lối thoát. Quá kinh khủng. Thật sự quá kinh khủng. Bạch Chỉ… vẫn luôn sống cuộc sống như vậy sao?
Nghiêm Vĩnh Cận ngồi lên, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho bình tĩnh một chút.
Trước kia hắn suy nghĩ quá đơn giản rồi, ở bên cạnh Bạch Chỉ… Chậc, nếu cứ đà này, cậu không điên thì hắn sẽ điên trước.
Không biết có phải mất điện hay không, Nghiêm Vĩnh Cận ấn công tắc vài lần nhưng đèn phòng tắm vẫn không sáng.
Tại sao vậy nhỉ…
Nghiêm Vĩnh Cận thầm hỏi trong lòng. Nhưng dù sao đồ đạc nhà hắn cũng sạch sẽ cả, hắn mặc kệ bóng đèn, đi vệ sinh rồi rửa tay luôn.
Nương theo ánh trăng mờ ảo bên ngoài, tuy không thể nhìn rõ mặt gương đen kịt, hắn vẫn cảm nhận được cái bóng phản chiếu trong gương không chuyển động theo mình.
Dọa trẻ con. Đã có kinh nghiệm một lần ở trường, giờ thứ không thấy rõ này cũng chẳng hù được hắn. Nếu đổi thành Bạch Chỉ, không chừng cậu còn có thể hưng phấn mà chơi kéo búa bao với “chính mình” trong gương nữa.
Dĩ nhiên Nghiêm Vĩnh Cận sẽ không làm mấy chuyện đáng sợ như thế. Hiện giờ hắn chỉ đủ sức giả bộ không thấy gì cả, bình tĩnh ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, có một bóng đen đang ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách.
Chiêu cũ quá rồi, không biết đám ma kia có thể biến hóa ra mấy trò mới hay không?
Nghiêm Vĩnh Cận sắm vai kẻ mù quay về phòng ngủ. Sau khi nằm xuống, trong lòng hắn chợt không còn sợ hãi như trước nữa.
Hắn phát hiện ra tuy khi trong nhà có những thứ không sạch sẽ cũng khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên, nhưng may sao chúng không gây hại đến con người, cũng không kinh khủng như những thứ ở trường học, phần lớn đều không thể thấy rõ mặt mũi. Không biết những thứ Bạch Chỉ từng gặp ở nhà cậu có giống vậy không?
Nghiêm Vĩnh Cận nghĩ tới nghĩ lui một lát, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, hắn bị đánh thức bởi động tĩnh khi Bạch Chỉ rời giường.
“Dậy sớm thế!” Nghiêm Vĩnh Cận xem điện thoại, mới có bảy rưỡi!
Bạch Chỉ vừa ra khỏi phòng vừa nói: “Không sớm đâu.”
Đến khi cậu đánh răng rửa mặt xong, quay về phòng lại thấy Nghiêm Vĩnh Cận đang ôm chăn ngủ.
Cậu chẳng buồn gọi hắn dậy, dù sao tên này có thức cũng chỉ chơi di động. Đúng lúc đó, điện thoại di động của hắn chợt kêu một tiếng, chắc hẳn có người vừa gửi tin wechat.
Bạch Chỉ vốn định mặc kệ, nhưng âm báo điện thoại vẫn không ngừng vang. Cậu sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Nghiêm Vĩnh Cận, vội vàng nhấc lên xem thử.
Là tin nhắn từ Vương Khả. Cô liên tiếp gửi một loạt tin, trên màn hình điện thoại hiển thị nội dung tin mới nhất – [Nhà em có ma!]
Bạch Chỉ nhìn Nghiêm Vĩnh Cận đang ngủ say rồi nhìn sang điện thoại di động. Cậu đặt lại chiếc điện thoại bên gối, lay hắn một cái: “Dậy đi.”
“Dậy làm gì! Tôi ngủ thêm một tí…” Nghiêm Vĩnh Cận gạt tay Bạch Chỉ ra, trở mình.
“Nhà Vương Khả có ma.” Bạch Chỉ nói.
“Liên quan gì đến tôi.” Không biết có phải đang nói mơ hay không, hắn chỉ vứt ra mỗi một câu như vậy.
Nếu hắn đã nói không quan tâm thì Bạch Chỉ cũng chẳng tiện nhiều lời, cậu cầm sách của mình lên bắt đầu học. Cậu đã chơi suốt mấy ngày rồi, cũng đến lúc nên kiềm chế bớt.
Đến khi Nghiêm Vĩnh Cận rời giường đã là hơn chín giờ. Vừa cầm điện thoại lên, đọc được tin nhắn của Vương Khả, hắn không khỏi “đờ mờ” một tiếng.
“Ối, Bạch Chỉ, Vương Khả cũng gặp ma đấy!” Nghiêm Vĩnh Cận đầu tóc bù xù chạy tới trước mặt Bạch Chỉ: “Sao cô nàng này cũng thành giống cậu thế?”
“Không phải cậu bảo chả liên quan gì đến cậu à?”
“Tôi bảo lúc nào?” Nghiêm Vĩnh Cận ngơ ngác nhìn Bạch Chỉ.
Hiểu, lúc trước vị này đang nói mơ thôi!
“Được rồi.” Bạch Chỉ liếc di động của Nghiêm Vĩnh Cận một chút, xem qua tin nhắn của Vương Khả. Đơn giản chỉ là mấy hiện tượng lông gà vỏ tỏi như trong nhà có một bóng đen, đèn đang tắt đột nhiên sáng lên,… Thế nhưng cậu vẫn rất chu đáo dạy hắn phải giúp đỡ con gái nhà người ta, dạy hắn cách trả lời tin nhắn, nói rõ rành hết một lượt.
“Cậu bị điên à!” Nghiêm Vĩnh Cận càng nghe càng đần độn, đây mà là đang giải quyết vấn đề ư, đang dạy hắn cách cua gái thì có!
“Làm sao?”
“Cậu nói mấy cái đấy cho tôi làm gì!” Hắn đâu có thích Vương Khả.
“Thế cậu thích Viên Miêu Miêu hả?” Bạch Chỉ bừng tỉnh “Tôi biết rồi, cậu thích kiểu như cô ấy. Thế cậu hỏi tí đi, xem Viên Miêu Miêu có gặp mấy chuyện kia không.”
“Không phải, tôi hỏi cô ấy làm gì!” Nghiêm Vĩnh Cận không rõ tại sao Bạch Chỉ đột nhiên nói đến chủ đề này, liên quan gì tới Viên Miêu Miêu? Hắn có đề cập đến việc đó chắc?
“Làm sao, thì ra ý cậu không phải thế à?” Bạch Chỉ nhìn hắn đầy vẻ kỳ quặc, cứ như thể hắn vừa nói điều gì khó hiểu lắm.
“Tôi… Ý tôi là… tôi…” Nghiêm Vĩnh Cận bỗng kịp hiểu ra, hắn chỉ vào mũi Bạch Chỉ, đắc ý cười nói “Bạch Chỉ, cậu nổi máu ghen hả?”
Hắn chỉ định bỡn cợt, không ngờ Bạch Chỉ lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Nghiêm Vĩnh Cận hóa đá. Hắn kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ: “Gì…?”
Bạch Chỉ mặc hắn, cúi đầu làm bài tập.
Nghiêm Vĩnh Cận kéo Bạch Chỉ quay lại: “Không phải, Bạch Chỉ, cậu đang nói đùa à?”
Cậu liếc hắn: “Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”
“Đúng mà?” Nghiêm Vĩnh Cận cũng không dám xác định. Thái độ của Bạch Chỉ có vẻ hơi khác những lúc bông đùa bình thường, nhưng trái lại rất giống với khi cậu nói cậu căm ghét hắn.
Bạch Chỉ cong môi cười: “Cậu nghĩ đúng thì là đúng.”
Nói rồi cậu tiếp tục vùi đầu vào bài tập.
“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu.” Nghiêm Vĩnh Cận phiền não gãi đầu “Rốt cuộc cậu có ý gì? Sáng sớm ngày ra đã chọc tôi kiểu ấy để làm gì hả?”
Bạch Chỉ gấp vở lại, cuối cùng cũng chịu mặt đối mặt với hắn: “Cậu muốn hiểu rõ không?”
“Muốn chứ!”
Vì vậy, Bạch Chỉ vô cùng nghiêm túc nói: “Nghiêm Vĩnh Cận, tôi thích cậu.”
“Đùng đùng”, hình như bên ngoài đã đổ mưa.
—