– (Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới
– (Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.)
Tối đến, Nghiêm Vĩnh Cận luôn bất giác liếc nhìn Bạch Chỉ.
Nếu hắn làm vậy với người khác thì chắc hẳn sẽ bị hỏi “nhìn tôi làm gì”, nhưng Bạch Chỉ không phải là “người khác”, cậu vẫn có thể giả mù mà tiếp tục làm việc của mình. Cuối cùng, Nghiêm Vĩnh Cận thật sự không nhịn nổi nữa, đánh tiếng gọi: “Này.”
“Sao thế?” Bạch Chỉ tháo một bên tai nghe xuống.
“Cậu không nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng à?”
“Tôi với cậu không có gì để nói.” Bạch Chỉ mỉm cười “Trừ chuyện yêu đương.”
Trong đầu Nghiêm Vĩnh Cận bật ra một nghìn câu “đờ mờ”: “Đang nói nghiêm túc với cậu đấy!”
“Xin hỏi ngài, chúng ta nói chuyện không nghiêm túc chỗ nào?” Đường nhìn của Bạch Chỉ lại trở về với màn hình điện thoại.
“Không phải, chúng ta nói chuyện bằng lý lẽ nhé? Trước giờ tôi hỏi cậu bao nhiêu chuyện mà cậu chưa bao giờ trả lời thẳng thắn cả.” Nghiêm Vĩnh Cận đã leo lên giường Bạch Chỉ từ lúc nào.
“Khoan, cậu hỏi tôi thì tại sao tôi phải thẳng thắn trả lời?” Bạch Chỉ cảm thấy buồn cười “Muốn hỏi thì cậu cứ việc hỏi, đấy là quyền tự do của cậu, nhưng trả lời hay không trả lời thì là quyền của tôi đúng không?”
“Nhưng mẹ nó bây giờ cậu gây ảnh hưởng đến tôi mà!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức nổi cơn tam bành “Chả lẽ tôi không có quyền biết tí xíu chắc?”
“Cậu muốn biết gì?” Bạch Chỉ đặt di động xuống, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Vĩnh Cận.
Nghiêm Vĩnh Cận bỗng thấy xấu hổ, vô thức tránh khỏi tầm mắt cậu.
“Né tránh cái gì, làm sao, không dám nhìn vào mắt tôi à?” Bạch Chỉ cười nhạt “Cậu không thích tôi thật đấy chứ?”
Nghiêm Vĩnh Cận cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Thường ngày thái độ của Bạch Chỉ cũng chẳng khác gì, hắn vốn mặc định rằng cậu là kiểu làm màu nói khoác, nhưng ngày hôm nay, duy chỉ có giờ khắc này, lửa giận của hắn đã đạt tới giới hạn. Hắn không kiềm chế được nữa, cáu tiết hét lên: “Con mẹ nó cậu muốn hại chết tôi rồi mới nói rõ ràng mọi chuyện đúng không!”
Sắc mặt Bạch Chỉ tức thì lạnh buốt: “Tôi đã bảo cậu tránh xa tôi rồi, tự cậu cứ dính chặt vào tôi như keo con chó ấy chứ.”
“Mẹ nó cậu ám chỉ gì hả?” Nghiêm Vĩnh Cận nghiến răng.
“Ý trên mặt chữ thôi.” Bạch Chỉ lạnh lùng đáp.
“Cậu nhớ hộ là tôi với cậu ở chung một phòng ký túc đấy! Tổ sư chứ tôi lại còn phải tránh xa cậu?”
“Cái này đơn giản, cậu có thể gặp giáo viên nhờ chuyển phòng.”
“Đệt, cậu nói nghe dễ quá ha! Nếu thế sao cậu không đi gặp giáo viên?”
“Bởi vì không phải tôi muốn tránh cậu mà là cậu muốn tránh tôi, tại cậu mặt dày chuyển vào đây, là cậu đấy, rõ chưa?” Bạch Chỉ đẩy ngực Nghiêm Vĩnh Cận một cú, tuy lực đẩy không mạnh nhưng cũng đủ để thổi bùng cơn giận của hắn phồng to thêm. Hắn tóm lấy cổ áo cậu: “Cậu có gì bất mãn với tôi thì hôm nay nói mẹ hết ra đi!”
“Tôi nói chưa đủ rõ à?” Bạch Chỉ không phản kháng, khóe môi hiện nụ cười giễu cợt “Tốt nhất cậu nên nghe lời tôi, Nghiêm Vĩnh Cận. Bạch Chỉ tôi không muốn kết bạn với cậu, cho nên từ giờ cậu làm ơn lăn xa xa được không?”
“Hiểu rồi, được.” Nghiêm Vĩnh Cận hung hăng buông cậu ra, dữ tợn trỏ vào mũi cậu “Coi như tôi toàn tự ảo tưởng!”
“Chúc mừng cậu đã giác ngộ chân lý.”
Ha! Cái này có gì khó! Không giao thiệp nữa thì thôi, Bạch Chỉ kia chả có gì ngon lành cũng không phải đại mỹ nữ để ai gặp cũng muốn làm thân. Lùi một bước trời cao biển rộng, mỗi người một ngả, quá tốt.
Đương nhiên khi không có Nghiêm Vĩnh Cận quấy rầy, cuộc sống của Bạch Chỉ vẫn không có gì thay đổi. Cậu ngày ngày đi học, tan học, ăn, ôn bài, ngủ, thỉnh thoảng gặp Tô Diệp chơi, có điều hầu hết thời gian là một mình lẻ bóng.
Cậu rất hưởng thụ cuộc sống như thế. Trước kia cậu đã từng tình nguyện có thêm một Liễu Đông trong cuộc đời mình, nhưng giờ cậu chỉ có thể có một Tô Diệp.
Buổi trưa nọ sau khi tan học, như thường lệ, Bạch Chỉ là người cuối cùng rời khỏi lớp. Chìa khóa lớp họ luôn có hai chiếc, một do cậu giữ, một do lớp trưởng giữ. Thật ra lớp trưởng không giỏi giang xuất sắc lắm, dù sao dưới ánh hào quang của cậu thì bất kỳ ai cũng chỉ như hạt bụi, lý do Bạch Chỉ không làm lớp trưởng đơn giản là vì giáo viên không muốn việc học của “học thần” bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Hôm nay cậu không ôm theo sách giáo khoa, định rằng cơm nước xong sẽ ngủ một lát. Vừa kéo cửa lớp ra, trong hành lang bỗng loáng thoáng vang lên tiếng bước chân xuôi ngược, cẩn thận nghe kỹ còn có giọng con gái cười đùa. Cậu liếc nhìn qua cửa sổ, đang lúc giữa trưa, ấy vậy mà bên ngoài lại xuất hiện ánh tà dương xế chiều!
Bạch Chỉ lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Cậu muốn lùi về, nhưng phía sau chỉ có một vùng đen kịt.
Thứ không rõ luôn đáng sợ hơn thứ có thể nhìn thấy được rất nhiều. Bạch Chỉ hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi lớp, khóa cửa lại.
Cậu bước đi theo con đường quen thuộc hàng ngày, thỉnh thoảng có vài nữ sinh chạy ngang qua dừng chân tò mò đánh giá cậu, cứ như thể cậu là sinh vật lạ chưa từng thấy.
Bạch Chỉ giả bộ không quan tâm, bình tĩnh đi thẳng về phía trước, đi mãi cho tới khi… “Bạn kia!”
Một tiếng hô to hoảng hốt, ánh mặt trời chói lóa giữa trưa khiến đôi đồng tử của Bạch Chỉ đột ngột thu nhỏ lại. Cậu tức khắc tỉnh táo nhận ra – mình đã đi tới sân thượng trong vô thức!
Một chân cậu đã đưa ra ngoài, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Người công nhân gần đó vội vàng vươn tay về phía cậu, thế nhưng không kịp nữa. Vào khoảnh khắc cơ thể rơi xuống, Bạch Chỉ không la hét, chỉ mở to đôi mắt bàng hoàng trên gương mặt tái nhợt.
Giây phút ấy, trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng. Khi áo đồng phục thình lình bị ghìm lại, âm thanh vải rách rõ ràng đập vào tai cậu mới thoáng hoàn hồn.
“Nhanh nhảy sang bên cạnh đi! Nhanh!” Nghiêm Vĩnh Cận mồ hôi đầm đìa quát. Cánh tay hắn nổi đầy gân xanh bám chặt áo cậu, nửa người trên vắt vẻo bên ngoài cửa sổ, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 đang kinh hãi giữ hai chân hắn.
Gắng gượng thêm dù chỉ một giây cũng là thử thách đối với áo đồng phục và cả Nghiêm Vĩnh Cận, Bạch Chỉ vội bám lấy đường ống gắn tường bên cạnh, nương theo đó nhảy tới bệ cửa sổ gần nhất. Đang lúc kéo mở cánh cửa, cậu chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu liếc qua vị trí của Nghiêm Vĩnh Cận. Khuôn mặt hắn lộ vẻ đau đớn khó có thể che giấu, từng giọt mồ hôi ròng ròng rơi xuống cằm, cô giáo đã gọi thêm vài học sinh đến giúp, mọi người đang luống cuống kéo hắn vào lớp học.
Bạch Chỉ nôn nóng nhảy vào trong, chạy lên tầng.
Họ đụng mặt nhau giữa cầu thang, Nghiêm Vĩnh Cận đang được các học sinh và cô chủ nhiệm lớp 2 khiêng xuống dưới. Bạch Chỉ hấp tấp chào cô giáo một tiếng, nói: “Em đến bệnh viện cùng mọi người!”
Nghiêm Vĩnh Cận miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thế thì cậu cũng nên… nên cởi cái miếng giẻ rách kia ra trước đã…”
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn, chiếc áo đồng phục mình vừa xin cô chủ nhiệm hôm trước lại hỏng rồi, khi nãy quá sốt ruột nên vẫn chưa cởi ra.
“Còn nói đùa được, tôi thấy cậu không sao đâu.” Cậu vừa nói vừa cởi áo.
Chắc hẳn vì quá đau, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không giỡn nữa, đoàn người vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi, cô chủ nhiệm lớp 2 gọi điện cho bố mẹ họ, đồng thời báo tin cho chủ nhiệm lớp Bạch Chỉ.
Khi họ đến được bệnh viện thì vừa lúc các bố mẹ cũng đến nơi. Nhà Nghiêm Vĩnh Cận chỉ có mẹ hắn tới, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi tháo vát, bề ngoài xinh đẹp, về phần bố mẹ của Bạch Chỉ, mặc dù họ chăm sóc bản thân rất tốt, gu ăn mặc cũng rất ổn, thế nhưng người đứng tuổi dù sao vẫn không thể che đi dấu vết thời gian.
Bạch Chỉ theo Nghiêm Vĩnh Cận và giáo viên đi khám tổng quát, khi ra khỏi phòng của bác sĩ thì thấy bố mẹ hai người đã đang trò chuyện vui vẻ rồi.
Giáo viên trình bày ngắn gọn sự việc, chẳng là mấy ngày nay trường họ cần lắp đặt vài thiết bị nên cửa sắt ra sân thượng không khóa, cũng không biết tại sao Bạch Chỉ lại lên đó. Bạch Chỉ tự biết rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ cúi đầu nghe phê bình, không giải thích nửa câu.
Bây giờ đã là ba bốn giờ chiều. Bởi bận rộn khám tới khám lui trong bệnh viện nên hai cậu thiếu niên đều chưa ăn được miếng cơm nào, lúc này dạ dày Nghiêm Vĩnh Cận rất không kiêng nể mà kêu lên một tiếng.
“Cô giáo ạ, thôi thì chúng tôi đưa bọn trẻ đi ăn ít cơm đã, cơm nước xong tôi sẽ cho hai đứa về, tuyệt đối không để lỡ giờ tự học buổi tối đâu.” Mẹ Nghiêm vừa dứt lời, gương mặt Nghiêm Vĩnh Cận lập tức xụ xuống. Hắn bị trật khớp tay đấy, thế mà vẫn không cho nghỉ sao?
Sau khi khách sáo thêm vài câu với các bậc phụ huynh, cô chủ nhiệm quay về trường trước. Cô giáo đi rồi, Nghiêm Vĩnh Cận một mình đối diện với mẹ, phong thái ngang ngược không sợ trời không sợ đất thường ngày chớp mắt tan thành mây khói: “Mẹ…”
“Không hổ là con mẹ! Đúng là đại anh hùng!” Mẹ Nghiêm cười tươi như hoa “Mẹ phải tuyên dương con!”
“Đúng đúng, thật sự không biết phải làm sao để cảm ơn gia đình!” Mẹ Bạch kích động nói.
Nghiêm Vĩnh Cận không chịu được tình cảnh này, vội vàng chen lời: “Không có gì không có gì ạ! Bà ơi, cháu với Bạch Chỉ là bạn cùng phòng ký túc, đây là việc nên làm thôi!”
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng: “Đây là mẹ tôi…”
Vậy… Vậy thì hơi xấu hổ rồi…
Mẹ Nghiêm cười lớn: “Con nhà em nó kém thế đấy, chả biết ăn nói gì!” Bà vỗ “bốp” một cú vào lưng Nghiêm Vĩnh Cận, nhỏ giọng đe “Ngậm cái mồm vào cho mẹ!”
Nhưng vừa quay sang Bạch Chỉ, mẹ Nghiêm lại cười hiền hòa như gió xuân: “Con là Bạch Chỉ nhỉ?”
“Vâng ạ.” Bạch Chỉ lập tức đổi sang biểu cảm áy náy “Cô giáo phê bình đúng lắm ạ, là tại cháu nên làm Nghiêm Vĩnh Cận thành thế này, cháu xin lỗi…”
“Ấy, đừng nói thế, chuyện này có gì đâu! Các cụ có câu “cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”, làm việc tốt thôi mà! Nhưng cô cũng phải nhiều chuyện phê bình con một câu, cô giáo nói đúng đấy, sân thượng là chỗ ai thích lên thì lên hay sao? Nguy hiểm lắm biết không! Lần sau lỡ không có Tiểu Cận nhà cô hay bạn nào khác ở đấy, con mà có chuyện gì thì bố mẹ con sẽ đau lòng lắm!”
Mẹ Nghiêm nói rất nghiêm túc, cả nhà Bạch Chỉ liên tục gật đầu đồng tình.
Bọn họ vào một tiệm cơm, cho hai đứa trẻ ăn uống. Cả hai đều đã quá đói, Bạch Chỉ còn nói được vài lời, Nghiêm Vĩnh Cận thì chỉ biết cắm đầu và cơm. Tay phải hắn đang bó thạch cao treo trước ngực, ăn uống vướng víu, hắn lại không thuận tay trái nên cầm cái thìa cũng run rẩy, mẹ Nghiêm thỉnh thoảng phải giúp hắn gắp thức ăn.
“Bình thường ở trường Bạch Chỉ với Tiểu Cận thế nào, quan hệ tốt không?” Mẹ Nghiêm cười hỏi.
Bạch Chỉ cười gật đầu: “Cũng tốt cô ạ.”
Nghiêm Vĩnh Cận âm thầm hừ một tiếng. Mấy hôm trước còn đuổi mình cút kìa, tốt cái con khỉ!
“Thế là được rồi, về sau hai đứa ở chung thì phải hòa thuận với nhau nhé.” Mẹ Nghiêm gắp cho Bạch Chỉ một đũa thức ăn “Tiểu Cận nhà cô ấy mà, đầu óc thì nhanh nhạy lắm, phải cái toàn khôn ở chỗ đâu đâu. Cô biết con học rất giỏi, các con chơi với nhau, rồi lúc nào rảnh con giúp đỡ Tiểu Cận một chút nhé. Cô cũng chẳng mong nó hơn người, nhưng ít nhất cũng phải học được đến đại học, không thì nhóc con cỡ này làm được gì?”
Bạch Chỉ vẫn chưa mở miệng, bố Bạch đã tiếp lời: “Cô nói rất đúng. Bạn học với nhau cả, chơi với nhau được thì cũng nên giúp đỡ nhau.” Ông quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Khổng Tử dạy: ôn cố tri tân. Hương Hương, lúc nhàn rỗi con phải giúp kèm cặp bạn học này của con đấy, biết chưa?”
Hương Hương… Nghiêm Vĩnh Cận phun cơm, suýt nữa nghẹn chết. Tên cúng cơm của Bạch Chỉ khôi hài quá vậy! Đàn ông con trai sức dài vai rộng mà tên là Hương Hương???
“Cái thằng bé này, chậm thôi! Bất lịch sự quá!” Mẹ Nghiêm trách cứ vỗ lưng Nghiêm Vĩnh Cận.
Bạch Chỉ vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười lễ phép: “Con biết rồi.”
Cơm nước xong xuôi, mẹ Nghiêm và bố mẹ Bạch Chỉ đưa đẩy một hồi, cuối cùng quyết định để mẹ Nghiêm lái xe đưa hai đứa con về trường học.
Trước mặt mẹ Nghiêm, mọi lời nói cử chỉ của Bạch Chỉ đều đúng chuẩn con ngoan trò giỏi khiến mẹ Nghiêm khen không dứt miệng, lúc quay sang Nghiêm Vĩnh Cận thì càng thêm nhìn đâu cũng ngứa mắt. Nhưng bà vừa đi khuất, Bạch Chỉ lập tức trở về với bộ mặt vô cảm thường ngày.
“Hương Hương, chúng ta đi đâu đây?” Bạch Chỉ đi trước, Nghiêm Vĩnh Cận theo sau cố ý dùng giọng thô bỉ gọi cậu.
“Sao cậu lại muốn lên lớp thế?” Sống lưng của Bạch Chỉ luôn luôn thẳng tắp, Nghiêm Vĩnh Cận nhìn chằm chằm một lát vẫn không sao tưởng tượng ra vẻ mặt cậu lúc này, chỉ thấy giọng nói của cậu không có gì khác mọi khi “Hẳn là cậu không thích vẽ lắm nhỉ? Tay đã thế kia rồi thì nhờ mẹ cậu xin nghỉ mấy ngày cho.”
“Nói thật là tôi cũng chẳng muốn, cậu không nghe mẹ tôi nói à, mẹ muốn tôi học lên đại học. Thế chẳng phải bắt tôi đi học sao, bằng không tôi đã ra ngoài quẩy từ lâu rồi.” Dù sao Nghiêm Vĩnh Cận cũng khác với cái tên cạy miệng nửa ngày không hỏi ra một câu như Bạch Chỉ, hắn là loại hình hỏi gì cũng khai tuốt. Suy nghĩ giây lát, hắn chạy lên hai bước, khoác vai Bạch Chỉ: “Bỏ qua, mà bố mẹ cậu trông hơi lớn tuổi nhỉ.”
Bạch Chỉ không tỏ thái độ gì, ngẩng đầu nhìn tòa nhà hôm nay thiếu chút giết chết mình, chậm rãi nói: “Bố mẹ tôi sinh con muộn.”
“Không trách được.” Nghiêm Vĩnh Cận cảm thán một câu, lại kể sang nhà mình “Bố mẹ cậu nhìn đã biết có học vấn. Bố mẹ tôi thì khác, đều là người làm ăn bình thường, bằng cấp văn hóa không có nên mới muốn tôi học nhiều chút. Các cụ vẫn bảo “giỏ nhà ai quai nhà nấy”, cậu thấy đấy, cậu học giỏi thế, tôi thì chả thích học hành, xem ra cũng do di truyền cả.”
Bạch Chỉ không nhịn được bật cười: “Bố mẹ tôi đúng là học vấn cao, cả hai đều là giảng viên đại học. Có điều cách giáo dục của mỗi nhà khác nhau, cái gì mà di với chả truyền ở đây.”
“Uầy, hôm nay cậu làm sao ấy, sao lại kể cho tôi nhiều chuyện thế?” Nghiêm Vĩnh Cận ngạc nhiên hỏi.
Nét cười của Bạch Chỉ càng thêm sâu: “Sao cậu biết là tôi đang nói thật.”
“Mắt.” Cánh tay vắt trên vai Bạch Chỉ nâng lên như muốn chạm vào mắt cậu, lại bị Bạch Chỉ cười tránh ra “Nói cho mà biết, lúc cậu lừa tôi là trông mắt cậu hệt như ông làm xiếc khỉ.”
“Cậu là con khỉ làm xiếc à?”
“Con mẹ nó tất nhiên là không! Nhưng vấn đề là cậu nghĩ tôi như thế…” Nói đến đây, Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu sao bỗng cảm thấy có hơi tủi thân…
“Tôi không nghĩ cậu như thế.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói.
Có lẽ bởi mặt trời lúc năm sáu giờ chiều không chói lóa, hoặc có lẽ bởi các học sinh khác còn chưa tan học, trong giây phút này, thế giới quanh họ đột nhiên vô cùng dịu dàng, vô cùng yên tĩnh, khiến Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy trái tim mình cứ thể trôi theo từng câu từng chữ của Bạch Chỉ. Hắn giật mình nhìn chằm chằm vào cậu, hồi lâu sau mới thốt nên lời: “Mẹ nó, cậu… Mẹ nó chứ cậu lại đang lừa tôi!”
“Đúng, tôi lại lừa cậu.” Bạch Chỉ bỗng nở nụ cười xảo trá.
“Đậu má, cậu…” Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa nói xong, tiếng chuông tan học đã reo vang cắt ngang cuộc đối thoại. Vô số học sinh ùa ra từ tòa nhà giảng đường, càng lúc càng đông. Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi chậc lưỡi: “May mà bọn mình ăn ở ngoài, chứ không bây giờ vào căn tin chắc chắn sẽ bị chen chết bẹp.”
“Yên tâm đi, ít nhất trong lúc tay cậu chưa lành tôi sẽ không để cậu phải chen chúc với người khác.” Bạch Chỉ liếc xuống cánh tay treo trước ngực hắn “Trưa nay sao cậu chưa đi ăn cơm?”
“Ha, cậu bảo có phải bọn mình có duyên lắm không?” Nhắc đến chuyện này, Nghiêm Vĩnh Cận tức thì tỉnh táo “Hôm nay tôi xui thật ấy, quên tắt chuông điện thoại, chả biết Vương Khả làm gì mà đang giờ học lại gửi tin wechat cho tôi, bị cô chủ nhiệm tóm dính! Thế nên lúc tan học tôi mới phải mặt dày đi xin cô trả điện thoại.”
“Sau đấy cậu thấy tôi?”
“Không, sau đấy tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Nghiêm Vĩnh Cận cười toe khoe nguyên hàm răng trắng.
“Cám ơn cậu, anh hùng.” Bạch Chỉ cười.
“Không có giề.” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn gương mặt tươi cười của Bạch Chỉ, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng không ngán “Chuyện nên làm thôi.”
“Anh Nghiêm!” Tiếng của La Hạo vang lên từ khu lớp học, cậu ta đang cùng Trình Vĩ chạy về phía này. Vừa nhìn thấy cái tay quấn băng của Nghiêm Vĩnh Cận, cậu ta lập tức kêu lên “đờ mờ”: “Anh Nghiêm, ông bị gì đấy, có sao không?”
“Tôi thì bị gì được, vẫn khỏe lắm.”
“Sao lại bị thế này? Cả ngày chả thấy ông đâu, gửi wechat cũng không thấy ông rep.” Trình Vĩ lo lắng hỏi.
Chuyện xảy ra cũng không phải vấn đề gì lớn, Nghiêm Vĩnh Cận kể rõ đầu đuôi một lượt cho hai người nghe.
La Hạo vỗ tay cái bốp: “Anh hùng, đúng là anh hùng! Tôi phỏng vấn bạn một chút được không ạ? Cameraman! Máy quay đâu rồi?”
Trình Vĩ nhanh nhẹn bắt chước tư thế khiêng máy quay.
“Xin hỏi anh hùng, lúc cứu người ngài có suy nghĩ gì?” La Hạo hắng giọng một tiếng, trịnh trọng hỏi.
Nghiêm Vĩnh Cận nghiêm túc đáp: “Lúc đó tôi chỉ muốn cứu người, chưa từng nghĩ đến điều gì khác.”
Hắn vừa dứt lời, cả bốn đều không nhịn được cười lên. Nhìn Bạch Chỉ cũng cười cùng bọn họ, ánh mắt Nghiêm Vĩnh Cận dường như không cách nào dời đi nữa.
Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao Bạch Chỉ lại đẹp thế, sao cậu lại tỏa sáng hút hồn thế này? Thật kỳ lạ.
“À, hai ông ăn cơm chưa?” Trình Vĩ hỏi.
“Ăn rồi, mẹ tôi bao.”
“Chậc, thế mà mẹ ông không xin cho ông nghỉ!” La Hạo lắc đầu “Mẹ ông đúng là chỉ chờ con trai cá chép hóa rồng.”
“Đừng nói nữa, mẹ còn sợ tôi bị lỡ giờ học buổi tối kia kìa.”
“Thôi, bọn tôi đi ăn cơm đã.” La Hạo giơ tay ra dấu “OK” “Mai tôi sẽ an ủi anh hùng tử tế nha.”
“Mai cậu đi ăn với họ hay ăn với tôi?” Bạch Chỉ đợi hai người kia đi rồi hỏi.
“Làm sao?”
Cậu lắc lắc di động: “Mẹ tôi chuyển cho tôi nhiều tiền lắm, bảo là để tôi cảm ơn cậu cho đàng hoàng.”
Nghiêm Vĩnh Cận cố tình phản ứng thật lố: “Đừng! Không cần đâu! Ngài không làm gì là tôi cảm ơn lắm rồi!” Nói rồi hắn lại ngẫm nghĩ một lát, sửa lời “Nhưng mà tôi muốn ăn với cậu.”
Bạch Chỉ bật cười: “Được.”
Hai người cùng nhau về ký túc xá cất đống thuốc đã được bác sĩ kê đơn. Chuyến khám bệnh này tiêu tốn mất nửa ngày học hành của Bạch Chỉ, Nghiêm Vĩnh Cận cũng hơi ngại, cất đồ rồi nhanh chóng chia ra ai về lớp nấy.
Bận bịu cả ngày, tới giờ Bạch Chỉ mới có thời gian xem điện thoại di động. Thấy có vài tin nhắn wechat của Tô Diệp, cậu liền nhắn trả lời: [Hôm nay tớ có tí việc, xin lỗi đã làm cậu lo, nhưng mà giải quyết xong cả rồi.]
Tô Diệp lập tức nhắn lại: [Thế sao cậu không báo tớ một tiếng? Cậu phải bù đắp cho tớ! Làm trái tim bé nhỏ của tớ sợ đến suýt ngừng đập luôn.]
Bạch Chỉ mỉm cười: [Lúc nào rảnh sẽ mời cậu ăn cơm, nhưng mấy ngày tới thì không được.]
Tô Diệp hỏi: [Cậu có bạn mới rồi hả?]
Bạch Chỉ nghĩ đến Nghiêm Vĩnh Cận, đáp: [Không phải, nợ ân tình thôi.]
Tô Diệp lập tức gửi một biểu tượng mặt cười tươi rói.
Bạch Chỉ nhìn khuôn mặt cười ấy, vẻ mặt dần dần trở nên bi thương.
Tô Diệp, tớ mãi mãi chỉ có một người bạn mà thôi, đó là cậu.