Bước chân của cả hai đều dừng lại.
Trầm mặc khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.
Phó Chính Sơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dần trốn tránh của cô, hai bên tai cũng ửng đỏ. Cậu ta sờ sờ đầu, cố gắng giả vờ bình tĩnh, hỏi: "Sao cậu không nói gì thế?"
Tang Trĩ hả một tiếng, có chút lúng túng không biết nên làm như thế nào.
Không phải là cô chưa từng được tỏ tình, nhưng bình thường hoặc là đặt thư tình trong ngăn bàn của cô, hoặc là gửi tin nhắn. Mặt đối mặt tỏ tình như thế này là lần đầu tiên, huống chi còn lớn giọng như vậy.
"Ôi chao." Tang Trĩ trực tiếp đem chuyện này ra làm một cái giả thuyết, bỗng nhiên có chút tò mò, "Cậu còn nhớ chuyện cậu đánh mình rụng mất một cái răng không?"
"..." Phó Chính Sơ vô cùng ân hận về chuyện này, nhưng đúng là cậu đã làm, giờ phút này cũng chỉ có thể gượng ép mà giải thích cho bản thân mình, "Chuyện này cũng đã qua nhiều năm lắm rồi, không phải lúc đó ngón tay mình cũng gãy rồi sao?"
Tang Trĩ cũng không có ý định thù dai: "Đúng vậy."
Phó Chính Sơ thở phào nhẹ nhõm, vểnh tai chờ mong câu nói kế tiếp của cô.
Tang Trĩ hoàn toàn không biết hai chữ 'uyển chuyển' viết như thế nào, thẳng thừng nói ra: "Vậy thì cậu đừng thích mình nữa, mình không thích người nhỏ tuổi hơn mình."
Phó Chính Sơ yên lặng trong chốc lát lại nổi giận: "Cậu như thế này là kỳ thị tuổi tác!"
"..."
"Dù sao cậu cũng phải nói ra điểm nào để mình có thể thay đổi được chứ?"
Tang Trĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mình thích người có bộ dạng đẹp trai."
"..." Phó Chính Sơ hít một hơi thật sâu, ngón tay chỉ vào cô, "Ngoại trừ cậu thì chưa từng có ai chê mình xấu cả. Có phải cậu đang cố tình nhắm vào mình không? Có phải cậu photoshop cho mình xấu hơn không?"
"Cái này —-" Tang Trĩ không nóng không lạnh nói, "Gu thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác."
Phó Chính Sơ vô cùng tủi thân, "Không lẽ mình phải đi phẫu thuật thẫm mỹ sao?!"
"Mình không hề có ý này." Tang Trĩ bị cậu hét lên cũng có chút ấm ức, lúng ta lúng túng nói: "Vậy nên mình chẳng phải bảo cậu đừng thích mình nữa rồi mà?"
"Bỏ đi." Phó Chính Sơ buông bỏ không nói chuyện với cô nữa, "Coi như mình chưa nói gì."
Thấy cảm xúc của cậu không được tốt, Tang Trĩ bắt đầu hối hận không biết có phải do lời nói của bản thân hơi quá đáng không, kiên trì nói: "Cậu thích cái gì ở mình?"
Phó Chính Sơ liếc mắt nhìn cô, nói một cái lý do vô cùng nông cạn: "Vì cậu xinh đẹp."
Tang Trĩ: "À."
Phó Chính Sơ: "Phản ứng của cậu là sao?"
Tang Trĩ: "Chuyện này thì mình không thể phản bác lại được."
"..."
Cả hai còn đứng ở lan can lầu ba trước thang máy.
Phó Chính Sơ đột nhiên cảm thấy tâm tình nặng trĩu, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, lại hỏi: "Có phải cậu không muốn yêu sớm không."
Tang Trĩ gật đầu: "Một phần cũng là nguyên nhân này."
"Còn một phần là chê mình nhỏ tuổi, chê mình xấu xí." Càng nói càng cảm thấy không cam lòng, Phó Chính Sơ dùng sức mím môi, viền mắt bắt đầu đỏ lên: "Tang Trĩ, hôm nay là sinh nhật của mình. Cậu không thể để hôm khác hẵng từ chối mình được sao?"
"..." Tang Trĩ mơ hồ, "Cậu khóc sao?"
"Mình khóc cái rắm!" Phó Chính Sơ cảm thấy rất mất mặt, quay đầu sang chỗ khác dụi mắt, còn định nói cái gì đó, đột nhiên chú ý tới phía sau lưng có người.
Phó Chính Sơ đụng phải tầm mắt của anh.
Đối mặt vài giây.
Nước mắt của Phó Chính Sơ dần dần tan đi, không hiểu sao lại cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt.
Nhưng trong nhất thời lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Phát hiện Phó Chính rất lâu không lên tiếng, Tang Trĩ ngờ vực nhìn qua, thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về phía sau, bất thình lình thấy bóng dáng của Đoàn Gia Hứa.
Không biết anh đã đứng phía sau bọn họ bao lâu.
Thấy cả hai đều quay lại, Đoàn Gia Hứa cân nhắc một hồi rồi nâng mi: "Quấy rầy đến hai đứa à?"
"..."
Phó Chính Sơ lập tức nhớ ra người này là ai.
Anh trai của Tang Trĩ.
Lần trước lúc Tang Trĩ bị mời phụ huynh đến trường, cậu ở văn phòng từng gặp anh.
Nghĩ đến mấy câu nói ban nãy của mình, Phó Chính Sơ ưỡn lưng một cái, bỗng dưng khom người cúi chào, bộ dáng như bị ai đó bắt gặp làm chuyện xấu, chột dạ chào: "Chào anh trai của Tang Trĩ ạ."
Đoàn Gia Hứa ừ một tiếng.
Phó Chính Sơ chạy về phía bên kia: "Tạm biệt anh, lần sau gặp lại."
"..."
Thật kỳ quái, rõ ràng không làm sai điều gì, nhưng Tang Trĩ lại có cảm giác làm việc trái với lương tâm. Sau vài giây ngắn ngủi tự hỏi, cô quyết định ra đòn phủ đầu: "Anh, anh đang nghe trộm à?"
Đoàn Gia Hứa cụp mắt nhìn cô: "Đúng vậy."
"..."
Anh cứ như vậy mà thừa nhận, trong nháy mắt khiến Tang Trĩ đem lời nói tiếp theo nuốt vào trong. Cô có chút trở tay không kịp, lại không biết nên nói gì, dứt khoát im lặng tiếp tục đi xuống dưới.
Đoàn Gia Hứa chậm rãi theo sát phía sau cô: "Bé Tiểu Tang của chúng ta mị lực rất lớn nhỉ?"
"..."
Dường như anh cảm thấy đùa rất vui, cười thành tiếng mang theo hơi thở nhàn nhạt: "Trêu cậu nhóc kia khóc nhè rồi à?."
Tang Trĩ không biết nên trả lời thế nào, nghẹn đỏ mặt nói: "Anh hỏi làm gì?"
Đoàn Gia Hứa: "Tôi quan tâm đến em thôi mà."
Tang Trĩ vô cùng khó chịu: "Anh đừng nhắc đến chuyện này nữa."
"Được." Đoàn Gia Hứa dừng lại chủ đề này, cũng thu lại nụ cười trên mặt, "Lần trước sau khi giúp em gặp giáo viên xong đã nói gì với em, nhắc lại cho tôi nghe xem nào."
Trong nháy mắt cô đã hiểu rõ ẩn ý bên trong lời nói của anh.
"Em không nhớ anh đã nói gì, nhưng em không yêu sớm." Dừng một chút Tang Trĩ lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, "Tuyệt đối không có."
Đoàn Gia Hứa: "Cũng nghe lời đấy."
Tang Trĩ không vui hừ một tiếng.
Đoàn Gia Hứa hơi có chút suy tư, lúc sau hạ thấp giọng đề nghị: "Tuổi mới lớn có suy nghĩ thế này cũng là rất bình thường. Nhưng em cũng không nên tổn thương người khác, đầu tiên phải cảm ơn người ta đã thích mình, rồi hẵng từ chối họ."
Tang Trĩ: "Em đâu làm tổn thương cậu ấy."
Đoàn Gia Hứa: "Không phải em làm cho cậu nhóc ban nãy khóc rồi sao?"
"Em khiến cậu ấy khóc rất nhiều lần mà." Tang Trĩ cây ngay không sợ chết đứng hùng hồn nói: "Trước kia em đánh nhau với cậu ấy, dù thắng hay thua thì cậu ấy vẫn là người khóc đấy thôi."
"Em còn đánh nhau?"
Hai người cùng đi ra cửa chính của trung tâm thương mại, đến trạm xe gần đó chờ xe.
Tang Trĩ thành thật nói: "Khi còn bé có đánh."
Anh miễn cưỡng nói: "Bây giờ em cũng vẫn còn bé."
Trầm mặc vài giây, Tang Trĩ không nhịn được nói: "Bây giờ không còn nhỏ nữa."
"À?" Đoàn Gia Hứa nhếch môi cười, giương tay ra so chiều cao của cô: "Đúng nhỉ, hình như cao hơn một chút. Còn biết đối xử tốt với tôi nữa."
Tang Trĩ im lặng nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa: "Đưa tay ra."
Tang Trĩ chần chờ chốc lát vẫn đưa tay.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa đem 'toàn bộ gia sản' mà ban nãy Tang Trĩ đưa cho anh, cong môi nói: "Cảm ơn bé Tiểu Tang."
Tang Trĩ lúng túng ngẩng đầu.
"Em có biết việc này mà truyền ra ngoài người khác sẽ nói tôi thế nào không?" Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng điệu: "Sẽ nói tôi đi vơ vét tài sản của học sinh cấp hai, sẽ bắt tôi nhốt lại nữa đấy."
Tang Trĩ nghiêm túc hẳn hoi nói: "Không phải vơ vét, đây là tiền em mua bánh ngọt mà."
Đoàn Gia Hứa: "Em mua hết hai trăm à? Vậy người ta sẽ nói tôi bán giá trên trời."
Tang Trĩ nói không lại, mang tiền đặt vào trong tay anh: "Dù sao cũng là em cho anh rồi."
"Cho tôi tiền làm gì?" Đoàn Gia Hứa cười, "Em thấy tôi rất thảm sao?"
"Không phải ạ." Anh vừa nhắc đến chuyện này, Tang Trĩ lại nghĩ chuyện mình làm sẽ khiến cho anh không vui. Cô do dự một chút, vẫn muốn nói một câu xin lỗi với anh, "Em xin lỗi."
"Hả?"
Tang Trĩ khó khăn nói ra hết những câu đã được chuẩn bị cả buổi trưa: "Ban nãy em không nên hỏi. Chỉ là em nhìn thấy anh dường như bận rất nhiều việc, mà trước đó em lại còn làm phiền anh, vì vậy em rất xấu hổ. Còn nữa, đây là tiền anh vất vả kiếm được, em không thể ăn không như thế được. Lại còn mang bạn bè đến nữa."
"..."
Khuôn mặt Đoàn Gia Hứa thoáng thả lỏng, khóe môi cong lên cười cười: "Sao đột nhiên em lại nói chuyện nghiêm túc vậy?"
Tang Trĩ thành thật nói: "Ba em nói làm sai thì phải biết nhận lỗi."
"Ai nói em làm sai?"
"Em thấy chuyện em hỏi khiến anh không vui." Tang Trĩ nói, "Chuyện này em đã sai rồi."
"Không sao cả, tôi đâu có buồn bực." Đoàn Gia Hứa xoa đầu cô, "Cất tiền lại mua kẹo đường ăn đi."
Tang Trĩ chắp tay sau lưng: "Em không thích ăn kẹo."
"Vậy thì mua đồ ăn mà em thích." Đoàn Gia Hứa cụp mi mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng ngời của cô, "Chờ đến sau này tôi thật sự nghèo đói, sẽ đến vay tiền của em, có được không?"
–
Lên xe, Tang Trĩ chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn Đoàn Gia Hứa đứng bên ngoài trong chốc lát liền thu hồi tầm mắt, nhìn về số tiền được anh nhét vào ví tiền.
Tang Trĩ rầu rĩ kéo khóa lại.
Màn đêm còn chưa buông xuống, phía chân trời được nhuộm một màu đỏ sậm, tô điểm thêm cho màu sắc trong xe.
Tang Trĩ vươn ngón tay, viết một chữ "Đoàn" trên cửa sổ nhưng ngay lập tức xóa đi.
Tâm tình của cô đột nhiên phiền muộn không thôi.
Lại cảm thấy thế này rất khó hiểu.
Là bởi vì càng lớn lên, thì phiền não cũng sẽ ngày một nhiều sao?
Nhưng cô thấy tuổi của cô vẫn không lớn như vậy mà!
Đoàn Gia Hứa hình như cũng không lớn.
–
Lần vô tình gặp được anh này, cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy Đoàn Gia Hứa trong suốt cả một kỳ hè. Một tháng sau đó, Tang Trĩ vừa tham gia lớp hội họa, vừa bắt đầu làm bài tập hè.
Ở cái tuổi này của cô thì việc bận rộn hơn cũng là bình thường.
Tang Trĩ không hỏi Tang Diên về Đoàn Gia Hứa, cũng không chủ động liên lạc với anh. Cô không biết cuối cùng là anh có về nhà hay không, càng không biết anh có đang vất vả bận rộn đi làm thêm nữa không.
Nhưng cô lặng lẽ mua một cái ống heo.
Lặng lẽ, cất tất cả số tiền tiêu vặt không dùng đến vào trong đấy.
Có lẽ sau này sẽ không dùng đến.
Nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy, sau này hẳn là sẽ dùng đến.
Học kì hai chính thức bắt đầu.
Bài kiểm tra chia lớp, Tang Trĩ phát huy như thường vào được lớp chọn. Hơn phân nửa bạn học trong lớp đều xa lạ, ngay cả người bạn thân nhất của cô là Ân Chân Như cũng bị chuyển sang lớp khác.
Học cùng lớp với Phó Chính Sơ.
Sau khi đổi lớp, Ân Chân Như cũng không đến tìm Tang Trĩ chơi nữa.
Mà Tang Trĩ cũng không phải người có tính chủ động, cả hai càng lúc càng ít liên lạc với nhau. Bản thân cô thường hay lẻ loi một mình, nên cũng không để việc này để trong lòng.
Trong nháy mắt, cuối tháng 10 thoáng cái đã trôi qua.
Trường Trung học Húc Nhật bắt đầu chuẩn bị cho kỳ đại hội thể thao, lại đến Đại học Nam Vu ở sát vách mượn sân. Tang Trĩ không có hứng thú với mấy chuyện vận động, nhưng nữ sinh trong lớp không nhiều, cô bị giáo viên cứng rắn yêu cầu cô phải đăng ký một mục.
Tang Trĩ chỉ có thể không cam lòng mà đăng ký tham gia nhảy xa.
Trong lớp còn hùn tiền lại may áo lớp. Áo lớp này là do Trần Minh Húc thiết kế dựa theo sở thích của ông ấy, không cho bất kỳ phản bác nào. Ở giữa là hình một bông hoa hướng dương rất lớn, trông thật lòe loẹt.
Đây là cái áo lớp quê mùa nhất Tang Trĩ từng thấy.
Ngày tổ chức thế vận hội.
Tang Trĩ cảm thấy rất mất mặt, đợi đến trường mới thay áo lớp vào, sau đó theo một đội lớn di chuyển đến gần sân Đại học Nam Vu.
Ngoại trừ cái lần giúp Tang Diên chuyển ký túc xá, đây là lần thứ hai Tang Trĩ đến đây, cũng không thấy mới lạ gì.
Xung quanh không có nam sinh nào thi đấu, mọi người đều đang vây quanh khán đài bắt đầu chơi Tam quốc. Tang Trĩ ở bên cạnh nhìn một hồi, nghe trên đài gọi tên các bạn nữ đến chỗ nhảy xa điểm danh mới đi theo một bạn khác đến chỗ điểm danh.
Ngoài việc cho thuê sân tập, bên trường đại học còn sắp xếp cho nhà trường mấy anh chị làm tình nguyện.
Ví dụ như lúc này.
Tang Trĩ đến chỗ điểm danh thì gặp được anh trai ruột của mình.
Tang Diên ngồi phía dưới lều vải điểm danh. Nhìn thấy cô, khóe môi của anh ấy hơi cong lên, ngòi bút trong tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt nhìn cô có chút xấu xa: "Bạn học này, em không phù hợp tiêu chuẩn tham gia, đi về đi."
Tang Trĩ nén giận nói: "Không hợp chỗ nào."
"Chiều cao không đủ."
"Em không nghe nói nhảy xa có yêu cầu về chiều cao."
Tang Diên thoáng nhìn, cơ thể dựa ra phía sau: "Nhưng cũng không thể nào chưa tới mét hai được." Nói xong, anh ấy nhìn về phía người đang nằm sấp ngủ bên cạnh, cười nói: "Mày nói xem có đúng không? Người anh em."
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Trĩ: Tang Diên anh là đồ chó con, vừa đen vừa xấu.
Lúc đầu định viết dài một chút, nhưng tốc độ tay thật sự quá chậm.