Tang Trĩ ‘a’ một tiếng, dời mắt đi chậm chậm gật đầu.
Vừa cúi đầu thì lập tức nghĩ về cái ý tứ của câu nói này.
Cô vốn cho rằng anh sớm đã quên chuyện này, hoặc căn bản không xem trọng nó. Và hơn nữa Tang Trĩ cũng không thấy anh đề cập đến chuyện bạn gái, càng không nhìn thấy anh dẫn người đến cho cô xem.
Vậy thì người ở sân bay trước kia là ai?
Tang Trĩ lại nhìn anh, nhịn không được nói: “Vậy người trước kia thì sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Người nào?”
“Thì là,” Không chắc mình đột nhiên nhắc đến một chuyện xa xưa như vậy sẽ có gây quái dị gì hay không, Tang Trĩ chọc chọc ngón tay làm bộ lơ đãng hỏi, “Cái năm em học lớp mười lén trốn đến Nghi Hà, có một chị gái đi cùng anh đến sân bay đó.”
“Năm em lớp mười?”
“…” Tang Trĩ xoắn xuýt vài giây, chỉ có thể nói cụ thể hơn một chút để gợi thêm ký ức của anh, “Là cái lần em đến Nghi Hà tìm đối tượng qua mạng ấy.”
Đoàn Gia Hứa nhớ lại: “Cấp trên của anh.”
Tang Trĩ mấp máy môi, kiên trì đến khô khốc hỏi tiếp: “Vậy tại sao chị ấy lại đi cùng anh đến.”
“Lúc đó anh còn chưa biết lái xe mà,” Chuyện của ba năm trước, Đoàn Gia Hứa cũng không nhớ rõ lắm, gắng hồi tưởng lại, “Với cả đợt đó hình như anh tăng ca cả một đêm nên có hơi không thoải mái.”
“…”
“Lúc anh trai em gọi đến cho anh, cô ấy bên cạnh cũng nghe được nên tiện thể chở anh đi.” Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô, dường như vô ý còn bổ sung thêm, “Con của người ta cũng lên tiểu học rồi.”
Tang Trĩ suy nghĩ có chút mông lung, đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian cực kì gian nan khổ sở đó của mình, nhớ đến tất cả những hồi ức bị cô giấu vào trong cái hộp bí mật kia, những hồi ức bị cô giấu kín.
Nhớ đến việc cô cố tình xa lánh anh.
Nhớ đến quãng thời gian đó, từ lúc cô bắt đầu đơn phương, cho đến khi tự mình kết thúc sự đơn phương đó.
Tang Trĩ trầm mặc gật đầu, không yên lòng hỏi: “Vậy tại sao anh vẫn luôn không tìm bạn gái thế?”
Đoàn Gia Hứa thuận miệng trả lời: “Không phải anh em cũng không tìm sao?”
“…” Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến lời của bạn cùng phòng, vẻ mặt phức tạp, “Vậy thì anh cũng không thể chờ đợi anh em mãi chứ…”
Đoàn Gia Hứa buồn cười: “Nói cái gì đấy.”
Tang Trĩ thấp giọng: “Chỉ là em cảm thấy rất kỳ quái.”
“Vừa tốt nghiệp xong thì không có thời gian,” Đoàn Gia Hứa không đếm xỉa nói, “Hai năm này sếp cũng có giới thiệu vài người, nhưng lại không có ai phù hợp.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, không còn hỏi thêm câu nào nữa.
Máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không bắt đầu đi phát chăn lông.
Tang Trĩ nói với cô ấy cô cũng muốn một cái, trùm lên đầu mình làm ra dáng vẻ muốn ngủ. Đầu cô nghiêng về hướng cửa sổ, mắt nhắm mắt mở, nhưng rất nhanh nhắm chặt hai mắt lại.
Dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hồi lâu sau.
Tang Trĩ thoáng rụt đầu lại.
Nơi mang theo vết sẹo của quá khứ, ngay lúc này không hiểu sao cứ như có người dùng mật ngọt quết lên trên. Cô nhếch môi, khóe miệng giấu bên trong chăn lông không khống chế được mà cong cong.
Không có chút âm thanh nào.
***
Máy bay đáp xuống sân bay Nghi Hà.
Trước khi xuống máy bay, Tang Trĩ nghe thấy cái người tên Viên Lãng kia muốn xin phương thức liên lạc với Đoàn Gia Hứa. Hai người tìm một chỗ giải quyết bữa trưa, sau đó Đoàn Gia Hứa đưa Tang Trĩ về đến trường học.
Lúc này vẫn chưa qua một giờ, trong ký túc xá chỉ có một mình Ninh Vi.
Ký túc xá trường Tang Trĩ không có thang máy, phòng cô lại nằm ở lầu ba. Đoàn Gia Hứa giúp cô khiêng vali lên phòng, cũng không ở đó lâu, lịch sự lên tiếng chào hỏi Ninh Vi mấy câu, lại dặn dò Tang Trĩ vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Chờ anh rời khỏi, Ninh Vi tò mò: “Anh ấy dùng thân phận gì đưa cậu lên đây thế?”
Tang Trĩ ngồi xổm trên mặt đất, kéo vali đến bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc: “Hẳn là trưởng bối.”
“…” Ninh Vi nói, “Vẫn còn là trưởng bối sao?”
Tang Trĩ trầm mặc vài giây mới nói: “Thật sự thì mình cũng không chắc lắm.”
Nghe cô nói Ninh Vi lập tức nhảy tới, nháy mắt nói: “Thế này là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bây giờ mình vẫn không rõ nữa,” Tang Trĩ hơi suy tư, giọng nói có chút do dự, “Vì mình nhận ra cách anh ấy nói chuyện giống như vậy.”
“Hả?”
“Nhưng mà hình như lại không giống cho lắm.”
“Anh ấy đã nói gì với cậu sao?”
Tang Trĩ ngừng thu thập đồ, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vừa nãy mới nói với mình mấy năm này không có yêu đương gì. Bảo là không tìm được người thích hợp.”
“Đợi một chút, vậy trước kia anh ấy có yêu đương gì không?” Ninh Vi kinh ngạc: “Không phải là không có đấy chứ.”
“Mình cũng không rõ nữa.” Tang Trĩ nói, “Mình cũng không tiện hỏi nhiều.”
“Vậy cậu nói không chắc là có ý gì?”
“Khi mình còn nhỏ anh ấy cứ nói chuyện như thế này, ví dụ nhé, lúc đến nhà mình chơi sẽ nói mình vụng trộm cười cái gì, hay là sẽ nói, sao gặp được anh ấy thì đỏ mặt.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, “Là một người không biết xấu hổ đó.”
“…”
“Gần đây thì, mình cảm thấy anh ấy càng táo bạo hơn cơ.” Tang Trĩ thở hắt ra một cái, lề mề nói, “Mình cũng không xác định rõ nữa, cậu thạo mấy cái này mà. Cảm giác có thể cũng là mình tự đa tình thôi…”
Ninh Vi: “Cậu thấy anh ấy có khả năng có chút xíu thích cậu đúng không?”
“Không có.” Tang Trĩ lập tức phủ nhận, “Cũng không phải.”
“…”
Nhìn biểu cảm của Ninh Vi, Tang Trĩ mắt đối mắt với cô ấy vài giây, đột nhiên ỉu xìu, “Đúng thế, đúng là mình có nghĩ như vậy.”
Ninh Vi: “Cậu sao mà ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng không dám nói ra thế hả, điều kiện của cậu cũng đâu kém gì.”
“Bởi vì mình cảm thấy rất không có khả năng. Hơn nữa, tự mình cũng có thể hiểu rất rõ.” Tang Trĩ khẽ thầm thì, “Bởi vì mình thích anh ấy, bởi vì có suy nghĩ đó, vậy nên mỗi khi anh ấy có một cử chỉ nào đó vốn là rất bình thường, nhưng có thể sẽ bị mình xuyên tạc ý tứ mất thôi.”
“…”
Tang Trĩ khe khẽ cười: “Mình rất có kinh nghiệm đấy.”
Thầm mến một người.
Vừa tự luyến, nhưng cũng tự ti.
“Hơn nữa, quan hệ này vốn cũng không có chuyển biến tốt gì.” Tang Trĩ cụp mắt, tiếp tục dọn đồ, “Nếu anh ấy là một người xa lạ thì mình chắc chắn sẽ theo đuổi. Đuổi không kịp thì cùng lắm là không liên lạc nữa thôi, chẳng có gì đáng sợ.”
Ninh Vi không hiểu nhiều lắm về cảm giác đó của cô, thở dài một hơi, lại hỏi: “Trước khi cậu đến Nghi Hà, hai người đã bao năm không gặp lại nhau rồi?”
“Mình nhớ là sau cấp hai thì không gặp nhiều lắm.” Tang Trĩ bổ sung, “Sau học kỳ hai năm lớp sáu anh ấy đã bắt đầu bề bộn đủ việc, sau đó nữa thì về Nghi Hà.”
“Lúc cậu biết anh ấy là bao tuổi?”
“ Những ngày đầu của năm lớp sáu.”
“Cậu thấy rằng anh ấy vì nhìn cậu lớn lên, nên chắc chắn là không có cái tâm tư kia sao?”
“Cũng giống vậy.”
“Vậy nếu nói theo như suy nghĩ của cậu thì,” Ninh Vi vô tội nói, “Sau năm lớp sáu ít gặp mặt anh ấy, mãi cho đến năm nhất đại học mới gặp lại, như vậy cũng có thể tính là anh ấy nhìn cậu lớn lên?”
“…”
Hình như có chút đạo lý.
Tang Trĩ nhất thời không biết nên nói như thế nào, do dự nói: “Trong thời gian đó cũng có mấy lần gặp lại.”
“Nói chuyện thực tiễn nhé.” Ninh Vi nói, “Mùa hè năm mình học lớp mười hai, ba mình có ôm một con chó về nuôi, một tháng đó nó luôn dính lấy mình. Nghỉ đông mình về lại nhà, nó còn không nhận ra mình nữa cơ.”
“…”
“Ngay cả loài động vật trung thành như chó còn như vậy, cậu mấy năm mới gặp được một lần, thì cũng được xem là nhìn cậu lớn lên à?” Ninh Vi lại nói, “Nhiều lắm thì cho là, anh trai quen khi còn nhỏ thôi.”
“Nhưng anh ấy còn tặng quà cho mình đó.” Tang Trĩ nói, “Bình thường còn hỏi han tình hình học tập của mình nữa cơ.”
“Ồ.” Ninh Vi nói, “Vậy miễn cưỡng xem là bạn trên mạng đi.”
“…”
“Mình cũng chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi, cậu tiếp thu là được. Em trai mình bây giờ cũng đang học cấp hai, nếu như nó có bạn mà mình quen biết, rồi mình cũng xem cậu nhóc kia như bạn nhỏ.” Ninh Vi nói, “Sau này cậu nhóc lớn lên, nếu như bề ngoài đẹp trai lại theo đuổi mình.”
Tang Trĩ nhìn cô ấy.
Ninh Vi cười híp mắt: “Xin lỗi chứ thật sự có thể…Khà khà khà…”
“Vậy cậu thấy,” Tang Trĩ trông ngóng hỏi, “Mình nên làm gì bây giờ?”
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Ninh Vi nói, “Cậu cũng không cần cảm thấy vì anh ấy lớn hơn cậu này nọ, chỉ cần tiếp xúc như bình thường là được. Nếu như anh ấy còn trêu chọc câu, thì cậu cũng trêu ngược lại.”
Tang Trĩ có chút rầu rĩ, nhưng vẫn gật đầu.
“Với cả, quan trọng hóa vấn đề làm gì?” Ninh Vi hiếu kì hỏi: “Cậu thấy thích cái cách ở bên anh ấy như trước kia hơn, hay là thích như bây giờ hơn?”
Tang Trĩ nghiêm túc suy nghĩ: “Mình cảm thấy dạo gần đây, có hơi, không biết nên hình dung như thế nào…”
Cô không khỏi nhớ lại câu nói ‘mấy lời tâm tình âu yếm quê mùa’ kia của Tang Diên, thẹn thùng không dám nói ra, chỉ có thể qua loa đáp: “Như ban đầu là tốt lắm rồi.”
***
Sau khi về đến nhà, Đoàn Gia Hứa lên wechat.
Tên Viên Lãng vừa gặp trên máy bay ban nãy gửi đến cho anh lời mời kết bạn, anh chỉ tùy ý quét mắt qua, không chấp nhận mà trực tiếp thoát ra.
Đoàn Gia Hứa cầm quần áo mới giặt xong đi vào nhà vệ sinh nhanh chóng tắm rửa, sau đó quay lại phòng nằm dài trên giường định ngủ bổ sung một giấc.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Đoàn Gia Hứa đưa mắt nhìn màn hình hiển thị tên người gọi đến, nhận.
Tiền Phi: “Mày đến Nghi Hà rồi?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Tiền Phi có chút ưu thương: “Lần này mày đi rồi, đến khi nào hai chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây.”
Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng, lười nhác nói: “Nếu không phải mày đã kết hôn, nghe giọng điệu này của mày, tao còn tưởng mày thầm mến tao đấy.”
“Cái gì cơ.” Tiền Phi nói, “Tao còn đang muốn cho mày ít chiêu để đẩy nhanh tốc độ của mày đây này, lần này tao kết hôn mày có thể mang theo cô gái mà mày thích kia đến, để cho các anh em gặp một lần.”
Đoàn Gia Hứa: “Nào được nhanh như vậy.”
Tiền Phi thật muốn nhổ nước bọt: “Không phải mày nói mày làm rất tốt sao?”
“…” Nói về vấn đề này, mi mắt Đoàn Gia Hứa nhấc lên, ngồi dậy. Anh có chút khó nói thành lời, ho nhẹ mấy tiếng mới nói, “Vẫn là đừng nên nói đến vấn đề này đi.”
“Sao đấy?”
“Mày nói xem cô gái nhỏ này sao lại thích mấy kiểu người kỳ quái thế chứ.” Đoàn Gia Hứa yên lặng đôi chút rồi cười không ngừng, “Tao thật sự chưa từng gặp qua kiểu nào như thế.”
“Hả?”
“Người anh em này.” Nghĩ đến tiếng ‘anh hai’ đã gọi Tang Diên kia, cùng phản ứng mấy hôm nay của Tang Trĩ, mi tâm Đoàn Gia Hứa nhảy một cái, “Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng mà tao thật sự…”
“…”
“Cảm thấy rất hoang đường.”
“…” Tiền Phi nói, “Con mẹ nó mày đừng nhử mồi tao được không hả.”
Đoàn Gia Hứa không còn buồn ngủ, đứng dậy ngồi lên ghế sa-lon ngoài phòng khách, cầm bao thuốc trên bàn trà lên. Dùng bật lửa châm đầu thuốc, anh ngẫm nghĩ một chút, cười nói: “Thật có hơi khó khăn.”
Tiền Phi muốn điên rồi: “ Là sao hả?”
“Cô gái kia nói với tao về kiểu người mà cô ấy thích.” Đoàn Gia Hứa cắn điếu thuốc, vẻ mặt nhàn nhã lười nhác, “Trong khoảng thời gian gần đây, tao cũng có học hỏi về kiểu đấy.”
Tiền Phi khó tưởng tượng nổi: “Mày không bị gì đó chứ? Mày đi học người khác làm gì.”
Đoàn Gia Hứa cười khe khẽ: “Đây không phải là đi đường tắt sao?”
Tiền Phi: “Có tác dụng?”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Quả thật là không chút tác dụng nào.”
Tiền Phi: “Vậy mày tính sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Nói sau đi.”
“Mày không sợ cô gái người ta vừa mắt người khác sao?”
“Chuyện này cũng rất bình thường.” Khóe môi Đoàn Gia Hứa giật giật, không mặn không nhạt nói, “Gặp được một người tốt là được.”
“Sao mày sống cứ như một tên xuất gia vậy.”
“…”
Tiền Phi như một bà già cằn nhằn khuyên bảo: “Mày cứ như bình thường là được rồi. Mày học người ta thì có khác gì là vật thay thế đâu? Người anh em này, mày cũng đâu phải là điều kiện kém cỏi gì đâu, cần gì phải lấy lòng người nọ thế?”
Đoàn Gia Hứa ngồi thẳng người, đầu ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc rung động rơi xuống. Anh không lên tiếng.
Tiền Phi: “Cơ mà, cô gái kia nói thích kiểu người gì?”
Lần này thì Đoàn Gia Hứa không có ý định giấu diếm: “Nam hồ ly tinh.”
“…”
“Theo tao nghĩ thì đại khái chắc là,” Đoàn Gia Hứa hơi im lặng vài giây, chầm chậm nói, “Sự kết hợp của lả lơi, phóng đãng, vô sỉ.”
Tiền Phi nhịn không được nói: “Cái này không phải đang nói mày sao?”
“…” Đoàn Gia Hứa bị sặc khói, ho khan mấy cái liền, “Ý mày là gì?”
“Tao hỏi mày một vấn đề,” Tiền Phi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chân thành nói, “Dù sao thì tao cũng chưa từng gặp cô gái mà mày nói, nhưng tự mày ngẫm lại thử xem, người cô ấy nói có thể là mày không?”
Đoàn Gia Hứa ngây ngốc đình trệ.
“Con gái luôn là khẩu thị tâm phi.” Tiền Phi bày ra dáng vẻ là một người từng trải, “Cũng đâu thể cô ấy nói gì thì mày tin sái cổ cái đó được. Mày thử quan sát kỹ lại xem, người cô ấy nói mày đã từng gặp qua chưa?”
Đoàn Gia Hứa nhấn tắt điếu thuốc, thần sắc lộ vẻ đang suy ngẫm.
Tiền Phi: “Năm tao học đại học làm lốp xe dự phòng cho người ta cũng là như thế đó. Người anh em, mày còn nhớ không? Cô gái khoa ngoại ngữ tao thích chia tay người yêu xong liền đi tìm tao, khi tái hợp lại hỏi tao có người thương chưa, cổ bày mưu tính kế cho tao, tao cũng chỉ theo đó biện đại một cái lý do thôi.”
Một hồi lâu.
Đoàn Gia Hứa lên tiếng: “Khả năng là không lớn.”
“…”
Qua vài giây, anh lại lẩm bẩm, “Nhưng cũng có khả năng.”
“Tao cũng lười nói với mày đó, vợ tao gọi rồi.” Tiền Phi lại nói, “Còn nữa, tao nhắc mày một câu, mày vốn là vậy rồi, cùng đừng gắng gượng làm như người ta làm gì.”
“…”
“Bằng không sẽ trở thành dùng sức quá mạnh đó.”
“…” Đoàn Gia Hứa nói, “Đợi một chút.”
“Sao vậy.”
“Việc này mày đã nói với người nào chưa?”
Tiền Phi cươi khà khà, “Vẫn chưa, không phải là còn chưa kịp nói sao?”
“Vậy thì đừng nói nữa.” Đoàn Gia Hứa ung dung đáp. “ Khó có dịp mới tâm sự với mày một chuyện, nếu mày lại đi nói cho người khác biết….”
“…”
“vậy thì tao sẽ rất thương tâm đó nha.”
“…”
***
Cúp điện thoại, Đoàn Gia Hứa ngồi ngây người ở phòng khách một hồi lâu. Anh lại nghĩ đến những lời mà Tang Trĩ đã nói hôm say rượu, rồi lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện trước đó.
Nhưng đã qua rất lâu rồi, ký ức đều dần bị hòa tan không ít.
Tối hôm qua thức nguyên đêm, hôm nay lại dậy sớm nên lúc này huyệt thái dương của Đoàn Gia Hứa căng cứng, còn ẩn ẩn đau. Anh đứng dậy không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa.
Đoàn Gia Hứa quay về phòng, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nhìn lướt qua.
Phát hiện ra có một tài khoản gửi đến lời mời kết bạn, ghi chú là: Tôi là Khương Dĩnh.
Anh úp di động xuống, nằm sấp trên giường nhắm mắt.
Đánh thức anh là tiếng chuông điện thoại vang liên hồi.
Đoàn Gia Hứa ngồi dậy nhìn ra bên ngoài trời đã tối hẳn, trong phòng đen kịt, chỉ có lấp lóe ánh sáng ở màn hình điện thoại.
Hiển thị một dãy số xa lạ có đầu số của thành phố Nghi Hà.
Đoàn Gia Hứa nhìn chòng chọc hai giây mới nhận.
Trong ống nghe lập tức vang lên tiếng khóc của Khương Dĩnh, hình như là uống rượu, mơ mơ màng màng: “Đoàn Gia Hứa, anh cuối cùng cũng nhận điện thoại của em rồi….Em tìm anh còn phải, dùng số của người khác nữa.”
“…”
“Em nghe Viên Lãng nói, anh đang theo đuổi một cô gái…Thật hay giả?”
Giọng nói Đoàn Gia Hứa không mang theo chút cảm xúc nào: “Cô có chuyện?”
“Em đã thành thế này rồi, anh dựa vào cái gì mà lại xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra chứ hả?” Khương Dĩnh nói, “Em…Em tha thứ cho anh? Hai chúng ta, hai chúng ta…”
“Tôi hỏi cô một chuyện, Viên Lãng nói hai chúng ta sẽ kết hôn? Là cô đồn?” Đoàn Gia Hứa cắt ngang lời cô ta, cà lơ phất phơ nói, “Chẳng lẽ cô, muốn tôi cưới cô sao?”
Trầm mặc trong chốc lát.
Khương Dĩnh nhẹ thốt lên: “Không được sao?”
Nụ cười nhạt trên môi Đoàn Gia Hứa biến mất, trực tiếp cúp điện thoại. Anh đứng dậy đi tìm dụng cụ rút sim điện thoại ra, bẻ gãy ném vào trong thùng rác.
Huyệt thái dương của anh giật lên đến đau đớn, dạ dày cũng vì vậy mà phát đau.
Đoàn Gia Hứa đi vào nhà vệ sinh.
Dường như cảm thấy rất buồn nôn, anh cúi người nôn ra mấy ngụm nước chua. Đoàn Gia Hứa mở vòi nước súc miệng, dùng nước lạnh tạt vào mặt.
Thật lâu sau.
Đoàn Gia Hứa giương mắt nhìn bản thân trong gương.
Đột nhiên khẽ cười.
Mày tin nổi không?
Đến tận bây giờ vẫn còn có người cho rằng,
Thứ tội danh này, thậm chí là phải chịu cả đời.
****
Học kỳ hai năm nhất thời khóa biểu nhiều hơn không ít. Lớp Tang Trĩ trên cơ bản đã đầy kín lịch, cả một tuần trừ cuối tuần thì không còn thời gian trống.
Năm sau, công việc Đoàn Gia Hứa hình như cũng khá bận rộn, ngày đêm tăng ca liên tục.
Hai người đều có chuyện riêng, trò chuyện liên lạc đều phải thông qua wechat.
Mặc dù Ninh Vi đã nói vậy nhưng mỗi lần Tang Trĩ bên cạnh anh, vẫn giống như trước kia không có thay đổi gì lớn. Có lẽ cách một cái màn hình, anh cũng không còn như trước kia, nói mấy chuyện không thể hiểu nổi.
Nháy mắt đã đến đầu tháng ba.
Hai người hẹn nhau tối thứ sáu sẽ cùng nhau đi ăn cơm. Sau khi tan học, Tang Trĩ về ký túc xá cất đồ, lúc định ra cửa Đoàn Gia Hứa lại gọi điện thoại đến cho cô.
Tang Trĩ vừa nhận vừa lấy son môi trong túi xách ra, tô một lớp mỏng lên môi.
“Bây giờ em đang ở đâu thế?” Đoàn Gia Hứa nói, “Trong công ty đột nhiên nói muốn tổ chức một buổi liên hoan.”
Động tác trên tay Tang Trĩ dừng lại, suy đoán: “Vậy em không cần đi nữa sao?”
Đoàn Gia Hứa thoải mái nói, “Anh không phải đang hỏi ý kiến em đây sao, nếu em không muốn đi ăn cùng với bọn họ thì anh không đi nữa. Chúng ta đi chỗ khác ăn.”
“Không sao đâu.” Ăn cái gì mà chẳng là ăn, Tang Trĩ không quá để tâm, “Đi được.”
“Vậy em ra đi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh ở cổng lớn.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, sửa lại mái tóc. Cô nhìn mình trong gương mấy lần rồi nhanh chóng ra cửa, đi về phía trường học.
Đoàn Gia Hứa dừng xe bên ngoài cổng trường.
Tang Trĩ ngồi lên xe, nói lời chào hỏi với anh: “Anh Gia Hứa.”
Một tháng không gặp, tóc Đoàn Gia Hứa lại dài ra đôi chút, che phủ lông mày. Khuôn mặt lạnh lùng trắng sáng, dưới bọng mắt có một quầng xanh nâu nhàn nhạt, xem ra là đã thức đêm không ít, giấc ngủ không đủ.
Đoàn Gia Hứa ‘ừm’, quét mắt nhìn lướt qua cô, sau liền khởi động xe.
Tang Trĩ: “Mấy anh liên hoan ở đâu vậy?”
Đoàn Gia Hứa: “Tiệm lẩu hôm nọ.”
Tang Trĩ gật đầu.
Cô cũng không biết nên nói gì, dứt khoát lấy điện thoại ra cúi đầu chơi game. Một lát sau, Đoàn Gia Hứa chủ động gợi đề tài: “Gần đây lớp nhiều lắm sao?”
“Đúng vậy.” Tang Trĩ nói, “Thời khóa biểu từ thứ hai đến thứ sáu đều kín.”
“Nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Lại một lát sau, Đoàn Gia Hứa chầm chậm nói: “Còn đi gặp tên nam hồ ly kia nữa không?”
“…” Tang Trĩ không biết nên trả lời anh như thế nào, “Anh hỏi chuyện này làm gì.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Tùy tiện tâm sự ấy mà.”
Tang Trĩ yên lặng không nói chuyện, tiếp tục chơi điện thoại.
Đoàn Gia Hứa: “Người nọ mà em nói, học ở trường của em sao?”
Tang Trĩ thành thật nói: “Không phải.”
“Vậy thì em quen anh ta ở đâu?”
“…” Thấy anh mãi không dứt, Tang Trĩ sợ sẽ lộ ra sơ hở liền tắt điện thoại đi, khó khăn soạn lời nói dóc: “Thì là, em quen ngoài trường.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy à.”
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở phào, nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Đoàn Gia Hứa: “Quen biết thế nào?”
“…”
Hít thở không thông.
Đến cùng thì anh tìm đâu ra nhiều câu hỏi như vậy hả.
Tang Trĩ kiên trì, đúng tình hợp lý nói: “Lúc ra ngoài chơi thì gặp được.”
Đoàn Gia Hứa: “Gặp ở đâu?”
“Hình như, hình như là,” Tang Trĩ chần chừ nói, “Là quán bar, quán bar gần trường học em ấy…”
Đoàn Gia Hứa mắt vẫn nhìn về phía trước, nghĩ đến lần gặp lại cô sau nhiều năm là ở bên ngoài lối thoát phụ của KTV. Anh đột nhiên cong cong khóe môi, chậm rãi thả một cái mồi câu: “Thật à? Sao anh lại nhớ lúc em uống say, nói là gặp nhau ở KTV.”
“…” Tang Trĩ sửng sờ.
Cô thật sự đã nói vậy sao?
Cô! Thật! Sự! Uống say! Làm loạn!!!
Tang Trĩ bị dọa đến mức câm nín lời. Cô không dám nhìn anh, liếm liếm môi sửa lời, “À, hình như là KTV đúng rồi, em nhớ lầm đó.”
Trầm mặc vài giây.
Sau đó Tang Trĩ đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ lập tức nhìn về phía anh, có chút chột dạ: “Sao vậy.”
Đoàn Gia Hứa vẫn còn đang cười, mang theo âm thanh hơi thở nhàn nhạt. Tâm tình của anh dường như tốt vô cùng, đôi mắt đào hoa tinh quang sáng rực, thoáng cong cong: “Không sao.”
“…”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy,” Đoàn Gia Hứa gắng thu lại chút ý cười nơi khóe môi, nhỏ giọng nói, “Anh Tiền Phi của em quả thật rất thông minh.”
“…”