“Làm sao vậy?” Thu Diệp ba bước thành hai bước đi tới.
“Hàn Lương, Hàn Lương, đệ ấy…” Xuân Hoa có chút kích động, nói lắp bắp.
“Chàng làm sao?” Tim Thu Diệp nháy mắt nhảy lên tận cổ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hàn Lương đệ ấy đi rồi!”
“Đi rồi?” Thu Diệp nghe vậy, không kịp phản ứng. “Hàn Lương đi rồi? Sao lại thế?”
Xuân Hoa hít một hơi, Thu Diệp kéo vào trong viện, lúc này mới đem sự tình nói tường tận một lần. Thì ra vốn dĩ hôm nay Xuân Hoa định cùng Lưu thị đi giẫy cỏ, lại nhớ ra nhà Thu Diệp có một cái cuốc, hơn nữa mấy ngày nay gà nhà nàng đẻ không ít, định thuận đường đem cho Thu Diệp một ít, vừa vào nhà liền nghe trong sân bên cạnh tiếng người ồn ào, chạy sang lại thấy cửa nhà Thu Diệp có mấy hán tử to cao, ngăn không cho nàng vào, nàng nhìn thoáng qua thì thấy Hàn Lương cùng một nữ tử ôm ôm ấp ấp, nhất thời tức giận làm ầm lên, Hàn Lương ở bên trong nghe được, không biết nói cái gì, sau đó Xuân Hoa được đưa vào trong sân.
Xuân Hoa thất thần đi vào, một nữ tử quần áo hoa lệ lôi kéo Hàn Lương, cúi đầu lau nước mắt, mà Hàn Lương cũng hốc mắt hồng hồng, giống như mới khóc vậy, thấy Xuân Hoa ngây ngốc, Hàn Lương giải thích: “Xuân Hoa tỷ, đây là tỷ tỷ của đệ, người tới tìm đệ.”
Tỷ tỷ của Hàn Lương? Nàng cũng có nghe Thu Diệp đề cập tới chuyện này, nữ tử xinh đẹp đây lại là tỷ tỷ Hàn Lương? Nói tìm là tìm được rồi? Cứ cảm thấy người này như từ trên trời rơi xuống vậy, thật sự rất bất ngờ.
“À, tỷ đệ tương phùng, là chuyện tốt… Ha ha, không khéo rồi, Thu Diệp đang ở chợ, trong chốc một lát sợ là chưa về được, vậy giờ sao đây?” Xuân Hoa chưa gặp qua cảnh tượng này bao giờ, chỉ mơ hồ đoán người tới rất có địa vị, lúc này không biết nên nói cái gì cho thích hợp.
“Không sao.” Nữ tử đứng dậy đi tới chỗ Xuân Hoa, gật đầu nói: “Tại hạ Cố Huyên, vừa rồi đã thất lễ, mong nương tử đừng để ý!”
“A, nào có nào có!” Xuân Hoa vội xua tay, Cố Huyên này dáng người cao gầy, mắt ngọc mày ngài, tự nhiên hào phóng, một nữ nhân thôn dã như Xuân Hoa nàng ở cạnh đúng là khác biệt như trời bể.
“Tỷ đệ chúng ta vốn đã thất lạc mười mấy năm, giờ tìm được thân nhân, có không ít chuyện muốn nói, chân Hàn Lương lại đang bị thương, ta muốn dẫn đệ ấy trở về tìm danh y chữa trị cho tốt, tránh ngày sau để lại tật, thu dọn một chút sẽ đi ngay, nhờ nương tử chuyển lời tới Thê Chủ của đệ ấy, đợi thương thế khỏi rồi sẽ tính tiếp.” Cố Huyên quay đầu lại nhìn đệ đệ Hàn Lương của mình, trịnh trọng nói.
“Chuyện này…” Xuân Hoa do dự, Hàn Lương ngược lại còn nóng nảy hơn nàng: “Tỷ tỷ, như thế quá vội vàng rồi, dù sao cũng nên chờ Thê Chủ đệ trở về rồi bàn bạc đã!”
“Cái chân này của đệ cũng không phải ngày một ngày hai rồi đúng không, tới giờ vẫn còn thế này, đệ không muốn khỏi nữa sao? Hơn nữa tỷ có công vụ trên người, không thể lưu lại lâu, tương lai hai người các đệ còn dài, nếu Thê Chủ đệ là một người thông tình đạt lý, vậy nàng cũng sẽ không phản đối.” Ngữ khí Cố Huyên rất cường ngạnh.
“Tỷ tỷ!” Hàn Lương bất đắc dĩ.
“Nhiều năm như vậy rồi, mẫu thân, phụ thân, các tỷ tỷ yên nghỉ ở đâu, đệ có biết không, bây giờ oan sâu được rửa, trước mắt sắp tới tiết thanh minh, đệ không đi tế bái một lần sao? Hàn Lương, đệ gả đi rồi liền không coi mình là người Cố gia sao?”
Cố Huyên nói làm Hàn Lương á khẩu không trả lời được, chỉ là muốn chờ Thê Chủ trở về mà thôi, sao phải nặng lời như vậy, làm chàng đứng ngồi không yên.
“À, nếu thời gian gấp gáp… vậy mau đi đi, quay về ta sẽ nói với Thu Diệp!” Xuân Hoa thấy nữ tử khí thế bức người, nghĩ bụng sợ là ngăn không được rồi, vội đứng ra giảng hòa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Lương thu dọn đơn giản một chút liền ngồi lên chiếc xe ngựa hoa lệ dừng bên ngoài cổng sân, trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò Xuân Hoa nếu có việc gì cứ bảo Thu Diệp gặp Trương bổ đầu truyền tin cho chàng, chàng sẽ nhanh chóng trở về.
Thu Diệp nghe vậy, mơ hồ cảm thấy bất an, nàng chưa kịp nói cho Hàn Lương chuyện vụ án kia, không biết chàng ấy có trách nàng không. Thật ra để chàng dưỡng thương bên cạnh tỷ tỷ cũng tốt, tỷ tỷ chàng giờ là người có thân phận, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho chàng, giúp chàng nhanh chóng khỏe lại. Chỉ là, khi nào chàng sẽ trở về? Hay là nàng phải tới gặp người nhà của chàng?
***
Ngày lại qua ngày, tới khi lá cây bắt đầu chuyển vàng thì Thu Diệp đã có chút đứng ngồi không yên, hiện tại nàng hoàn toàn không có tin tức của Hàn Lương, nữ tử nàng quen biết trong thôn thi thoảng sẽ nói giỡn rằng Hàn Lương có tỷ tỷ phú quý như vậy, làm sao chịu trở về nơi thôn dã như thế này chứ?
Nàng ban đầu cũng không thèm để ý, bởi vì Hàn Lương ở trong mắt nàng vốn không phải người như vậy, nàng vẫn bán đậu hủ, đếm số ngày Hàn Lương rời đi, nhưng thời gian càng dài, tin đồn nhảm nhí trong thôn càng nhiều, nàng bắt đầu có chút lo được lo mất, nghĩ mãi, cuối cùng là quyết định tự đi tìm chàng.
Thu Diệp đem chuyện trong nhà giao cho Xuân Hoa, cưỡi lừa rời đi, trước khi đi còn tới huyện nha tìm Trương bổ đầu, trước đó nàng viết mấy bức thư cho Hàn Lương đều là nhờ Trương bổ đầu đưa đi, nhưng không có lấy một lần hồi âm. Hỏi Trương bổ đầu, hắn cũng chỉ nói Cố đại nhân bây giờ là đô úy ở Tần Châu, gần đây Tần Châu và Thanh Du có binh vụ qua lại nên sẽ có quan gia thường xuyên lui tới hai huyện, người đưa tin cũng nói thư đã được quản gia phủ đô úy tự tay nhận rồi, không có sai sót, chỉ là không gặp được Cố lang quân.
Thu Diệp áp xuống bất an và suy đoán trong lòng, quyết định đi tới Tần Châu tìm Hàn Lương, một mình lên đường, đường xá xa xôi, Trương bổ đầu thấy nàng tâm ý kiên định, không khuyên gì nữa, đưa địa chỉ phủ đô úy ở Tần Châu, chuẩn bị chút thức ăn cho nàng. Thu Diệp không từ chối, lúc sắp đi còn đổi lấy con ngựa của Trương bổ đầu.
***
Thu Diệp đi liên tục ba ngày, ban đêm nghỉ ở khách điếm, khi đến được Tần Châu đã mệt lử cả người. Trong lòng nàng sốt ruột, vừa vào cửa thành liền đi thẳng đến phủ đô úy.
Thủ vệ phủ đô úy thấy nàng mặt xám mày tro không cho đi vào, dây dưa nửa ngày, Thu Diệp bực cả mình, liền dùng hết toàn lực hô một tiếng: “Được! Ta thân phận thấp kém, không vào được, kêu Hàn Lương ra đây gặp ta! Ta muốn xem xem, Cố lang quân bây giờ phú quý liền quên mất Thê Chủ nghèo hèn như ta đúng không?!” Nói xong ngồi ở trước bậc thang thở dốc, trong cơn giận dữ lại cảm thấy ủy khuất: Hàn Lương, chàng rốt cuộc là làm sao thế? Lâu như vậy không một bức thư? Ta từ xa tới tìm chàng, chàng lại không chịu thấy gặp ta, sao phải tuyệt tình thế chứ?
Trước cửa dần dần tụ tập đông người, quản gia ra ngoài, tặng cho mấy tên gác cổng một bạt tai, vội đón Thu Diệp đi vào, gương mặt tươi cười: “Nương tử, thật xin lỗi, hôm nay lang quân cùng đại nhân đi thưởng cúc, tới giờ vẫn chưa trở về, phiền ngài chờ trong phòng một chút, tiểu nhân sẽ phái người đi gửi lời.”
Quản gia dẫn Thu Diệp đi qua hành lang tới sau hoa viên. “Chờ một chút!” Thu Diệp nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng chân: “Ta không đi đâu cả, ta muốn ở chính đường chờ chàng!” Nói xong liền xoay người trở về.
“Ai da, nương tử, chỗ đó ngài không thể đi, nương tử nhìn xem ngài lúc này…” Chưởng sự vội ngăn nàng lại.
“Làm sao? Ta không thể đi sao? Khi cô nãi nãi ta tung hoành ở Tần Châu thì ngươi còn đang ở cái xó xỉnh nào chứ?! Đúng là đồ chó cậy thế chủ!” Thu Diệp vốn đã rất tức giận, lúc này càng giận hơn, giơ tay định cho nữ nhân trước mắt một bạt tai, đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến: “Dừng tay! Người nào dám ở đây giương oai giễu võ?”
Thu Diệp theo tiếng nhìn lại, thấy ở đầu hành lang phía trước có một vị lang quân, đầu vấn khăn sa, người mặc cẩm y nguyệt bạch, chân đi giày đen, quả nhiên là phong thần tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, nhất thời làm Thu Diệp nhìn tới ngây ngốc.
Hàn Lương, đây mới là bộ dáng chàng nên có đúng không.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Hàn Lương đã đi tới trước mắt nàng, duỗi năm ngón tay lắc lắc trước mặt nàng, “Ha, Thê Chủ, nàng còn biết tìm ta sao, ta tưởng nàng sớm đã quên ta rồi chứ.”
Thu Diệp phục hồi tinh thần, vui sướng nhìn chàng: “Cổ nhân nói người đẹp vì lụa, chàng thật sự khác xa lúc trước rồi!”, nàng vừa cười vừa tiến lên ôm chàng.
Hàn Lương vội ngăn nàng lại: “Aiz aiz, trước tiên phải đi tắm đã, trên người Thê Chủ có mùi rồi.”
“À, Cố lang quân bây giờ sống trong nhung lụa, ngày ngày dạo hoa viên thưởng cúc không về nhà, lại còn ghét bỏ Thê Chủ?” Thu Diệp bất mãn bĩu môi, phu lang suốt ngày bầu bạn cùng đồng ruộng giờ đã cầu kì vậy rồi, trên mặt còn có… biểu tình ghét bỏ nữa chứ.
“Đúng vậy.” Hàn Lương cười thành tiếng, thuận tiện phủi sạch cỏ khô trên tóc nàng xuống, gọi hai tỳ nữ tới hầu hạ Thu Diệp tắm gội chải đầu.
***
Thu Diệp gặp được Hàn Lương, mối bất an trong lòng tạm thời an ổn, ngoan ngoãn nghe Hàn Lương an bài. Tắm gội một lượt xong, tóc cũng không thèm lau khô, ngả đầu ngủ thẳng đến hừng đông.
Tới ngày thứ hai, buổi sáng thức dậy vừa chải đầu xong thì quản gia tiến vào bẩm báo: “Nương tử, đại nhận của chúng ta muốn gặp ngài.”
“Hàn Lương đâu?” Thu Diệp hỏi.
“Lang quân đi giáo trường, gần đây đại nhân rất đốc thúc lang quân, ngài ấy cũng không dám chậm trễ.” Quản gia cung kính đáp.
“Làm gì vậy, muốn để Hàn Lương tòng quân sao? Ta không đồng ý.” Thu Diệp nghiêm mặt nói.
Quản gia khó xử, “Nương tử chớ làm khó tiểu nhân, mời!”
Thu Diệp vào Đông Uyển, Cố Huyên đang ngồi ở trong viện cẩn thận lau cung, thấy nàng tới, hơi nghiêng đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
“Tỷ tỷ.” Thu Diệp khom mình hành lễ rồi mới ngồi xuống. Trên đường đi nàng vẫn luôn suy nghĩ, tỷ tỷ Hàn Lương sẽ là dạng người gì, lúc này gặp mặt, thấy nàng ngọc quan vấn tóc, tay áo thêu chỉ bạc, Hồ bào khoác thân, gương mặt tú lệ lại không mất đi anh khí, không khỏi âm thầm tán thưởng: Nếu mặc giáp vào, ắt sẽ anh tư táp sảng, là một tướng lĩnh phóng khoáng dứt khoát.
Cố Huyên đối với vị đệ muội này rất không thích, bỏ qua thân phận địa vị không nói, dáng người nhỏ bé như gió thổi có thể ngã, mũi nhỏ mắt dài, ánh mắt còn mơ hồ còn mang theo chút… cảm giác nói không nên lời.
“Thật xin lỗi, tối hôm qua muội ngủ mệt quá, hẳn là nên tới gặp tỷ trước.” Thu Diệp xin lỗi.
“Không sao, hôm qua ta cũng là sau nửa đêm mới trở về.” Cố Huyên nhàn nhạt nói. “Tìm ngươi tới là muốn nói với ngươi một chút về chuyện của Hàn Lương, thân thế Hàn Lương ngươi biết rồi chứ?”
“Vâng, cũng đã biết đại khái.”
“Trước kia nhà ta ở kinh đô, khi gia tộc chưa xuống dốc, mẫu thân đã định thân cho Hàn Lương.” Cố Huyên lẳng lặng nhìn Thu Diệp.
“Đây đều là chuyện trước kia rồi.” Thu Diệp ngẩn ra một chút, không hiểu rốt cuộc nữ tử trước mắt đang nghĩ gì.
“Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới chúng ta còn có thể có ngày hôm nay.” Cố Huyên lại nói.
Thu Diệp há miệng, không biết nên đáp lại nàng như thế nào, cân nhắc nửa ngày, nói: “Tỷ tỷ muốn nói gì, không ngại đi thẳng vào vấn đề chứ.”
Cố Huyên cười cười, đặt một khối ngọc bội lên bàn, “Cái này, ngươi biết không?”
…
Tác giả có lời muốn nói: Bạn đoán được mở đầu, chưa chắc có thể đoán được quá trình. Bạn đoán được quá trình, chưa chắc có thể đoán được kết cục.