Nhưng Tống Tinh Trần lại không quan tâm mấy, dù sao thì chuyện của anh với Đại Vị Hi sớm muộn gì cũng phải công khai thôi.
Đại Vị Hi dựa vào vai anh ngáp, Tống Tinh Trần nhìn thấy hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”
“Ừm.” Đại Vị Hi gật đầu, tối qua cô chẳng thể nào ngủ được, bây giờ thì buồn ngủ rồi.
“Ngủ đi.” Tống Tinh Trần nhỏ nhẹ nói.
Đại Vị Hi đứng dậy, muốn thoát ra khỏi lòng của anh, Tống Tinh Trần kéo cô lại vào lòng nói: “Cứ ngủ như thế này đi.”
Đại Vị Hi lại dựa vào lòng anh, tìm một chỗ thoải mái nhất mà ngủ, cô rất thích được Tống Tinh Trần ôm như thế này.
Tống Tinh Trần nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, chơi đùa với tay cô mà không biết mệt mỏi, có chút kinh ngạc tay của con gái sao lại nhỏ như thế, còn mềm mại nữa.
Tống Tinh Trần lấy điện thoại, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, nhịn không được bèn chụp lại.
Tống Tinh Trần chơi đùa một cách vô vị với mái tóc xõa dài ra phía sau của cô. Bỗng có khách đến tiệm, Tống Tinh Trần liếc nhìn, đó là người đàn ông luôn ở bên cạnh của Đại Vị Hi.
Tâm trạng Tống Tinh Trần khó chịu vô cùng, cảnh tượng hắn cùng với Đại Vị Hi dựa vào nhau ở ven sông bất chợt lại hiện lên.
Tịch Triệt nhìn thấy anh hình như cũng đơ một lúc, Tống Tinh Trần đang đeo khẩu trang nên Tịch Triệt không nhận ra anh là ai, nhưng nhìn thấy Đại Vị Hi đang nằm trong lòng anh mà ngủ ngon lành.
“Mua sách?” Tống Tinh Trần hỏi.
“Không phải.” Tịch Triệt ý thức được mà trả lời, trong tay cậu còn mang tới một vài món ăn, vừa hay là đi ngang qua đây, tính qua đây đưa đồ ăn cho Đại Vị Hi, nhưng không ngờ lại gặp cảnh này.
“Anh với Vị Hi…” Tịch Triệt muốn hỏi, nhưng trong lòng lại sợ biết được đáp án.
“Tôi là bạn trai cô ấy, anh tìm cô ấy có việc gì sao?” Tống Tinh Trần không đợi hắn hỏi xong mà trả lời luôn, anh nhìn ra được tên này thích Vị Hi.
Người trong lòng cựa quậy, từ từ mở mắt, mới ngủ dậy có chút ngơ.
“Tỉnh rồi à?” Tống Tinh Trần cúi xuống nhìn cô, ấm áp hỏi.
“Ừm.” Đại Vị Hi trả lời, vươn tay dụi mắt, mơ hồ thấy thân ảnh của một người, Đại Vị Hi xem xét kỹ hơn, là Tịch Triệt.
Đại Vị Hi nhanh chóng nhảy xuống khỏi người của Tống Tinh Trần, ngại ngùng hỏi: “Tịch Triệt? Cậu đến tìm mình có việc gì sao?”
Trong lòng Tống Tinh Trần trống rỗng, ánh mắt dần ảm đạm.
“Không có gì, vừa đúng lúc đi qua đây nên đem cho cậu một chút đồ ăn.” Tịch Triệt nói rồi đặt đồ xuống, tiếp tục nói: “Mình đi trước.”
Đại Vị Hi chưa kịp phản ứng, Tịch Triệt đã rời khỏi rồi.
Ngoài tiệm sách, bàn tay run rẩy không thể nào kìm chế được, cậu phần lớn cũng đoán ra được người đàn ông đó là ai. Cậu tưởng rằng chỉ cần kiên nhẫn đợi thì sẽ có hi vọng, nhưng bây giờ căn bản là không thể nữa rồi.
Đại Vị Hi quay đầu sang nhìn Tống Tinh Trần, anh hình như không được vui: “Cái đó, cậu ta là bạn học của em.”
“Quan hệ của tụi em có vẻ rất tốt?” Nhìn thì giống như đang hỏi, nhưng cũng như đang nói lên một sự thật.
“Bọn em không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn học học chung cấp ba mà thôi.” Đại Vị Hi nhanh chóng giải thích, sợ anh sẽ hiểu lầm.
Tống Tinh Trần mắt nhìn về đống đồ ăn mà Tịch Triệt vừa đem tới, không nói gì.
Đại Vị Hi cũng hướng theo ánh mắt của anh nhìn qua đó, có chút lo sợ hỏi: “Anh, giận rồi hả?”
Tống Tinh Trần vẫn không nói gì.
“Em sẽ không ăn đâu. Như vậy được không, anh đừng giận nữa mà…” Lời nói của Đại Vị Hi càng ngày càng nhỏ dần, cô không biết cách dỗ người khác.
“Không được.”
Đại Vị Hi không biết nói gì nữa.
“Vừa nãy sao em lại nhảy ra khỏi người anh?” Tống Tinh Trần hỏi, anh chưa hề nhắc chuyện anh nhìn thấy hai người họ ở ven sông lúc trước.
“Em không quen đứng trước những người quen…” Câu sau Đại Vi không nói nữa, đưa mắt nhìn về phía anh, anh ấy vẫn còn không vui.
Đại Vị Hi nhẹ nhàng kéo các góc áo của anh: “Xin lỗi mà em sai rồi…”
Tống Tinh Trần nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nhận lỗi của cô, sự khó chịu trong lòng cũng tan biến hơn nửa rồi, nhưng vẫn còn rất để ý quan hệ giữa cô và Tịch Triệt.
Đại Vị Hi thấy anh vẫn không lên tiếng, khẽ lay vạt áo của anh: “Lát nữa em sẽ nấu món ngon cho anh ăn, anh đừng giận nữa được không?” Tài nghệ của cô không tệ, trước đây Yên Nhi với Lạc Lạc luôn quấy rầy cô nấu ăn.
Tống Tinh Trần khẽ gật đầu.
Đại Vị Hi thấy anh đồng ý, mau chóng nói: “Vậy chúng ta đi mua thức ăn nha được không? Anh muốn ăn gì?”
Tống Tinh Trần đứng dậy: “Đều được.” Anh không kén ăn, chỉ cần là món của Đại Vị Hi làm anh đều ăn.
Đại Vị Hi kéo tay anh ra khỏi tiệm sách rồi đóng cửa lại. Cả hai cùng đi đến trung tâm mua sắm gần đó.
Mua xong thức ăn Tống Tinh Trần thuận tiện mua thêm một cây ghi ta, nói là khi về sẽ hát cho cô nghe.
Sau khi về tới nhà Đại Vị Hi biết Tống Tinh Trần không biết nấu ăn, vì vậy khi Tống Tinh Trần đề nghị giúp cô, cô không ngại mà từ chối luôn. Cô không muốn nhà bếp của nhà mình sẽ biến thành hiện trường một vụ tai nạn.
Tống Tinh Trần một mình ngồi chờ cũng chán, ở phòng khách đàn ghi ta, đôi lúc hát lên vài câu.
Đại Vị Hi nghe thấy, hình như là bài mới ra gần đây của anh ấy, miệng nhếch lên, xem như đây là đền bù sự nuối tiếc cho cô vì lần trước không đi xem concert được đi.
Đại Vị Hi làm xong thức ăn bưng ra đặt xuống bàn ăn, Tống Tinh Trần sớm đã đặt cây ghi ta xuống ở trước bàn đợi cô rồi.
Đại Vị Hi đặt món ăn cuối cùng xuống, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Tiểu Đại lão sư thiệt lợi hại nha!” Tống Tinh Trần không ngần ngại mà tán thưởng cô.
Khuôn mặt Đại Vị Hi đỏ ửng cả lên, cô luôn cảm thấy kiểu xưng hô Tiểu Đại lão sư này cứ kỳ kỳ.
Những món mà Đại Vị Hi làm đều là trước đó ở trên mạng nhìn thấy Tống Tinh Trần thích ăn, nghĩ là Tống Tinh Trần sẽ ăn nhiều một chút, nhưng cuối cùng người ăn nhiều nhất lại là mình.
Tống Tinh Trần phần lớn thời gian đều là giúp cô nhặt rau, nói rằng cô quá gầy, thế là cứ để cho cô ăn.
Tống Tinh Trần tắm xong thì đi ra, anh thấy cô đang nằm cuộn tròn trên sô pha mặt có vẻ khó chịu, đi qua ngồi bên cạnh cô hỏi: “Sao vậy, không khỏe sao?”
“Ăn nhiều quá…” Đại Vị Hi nhìn anh với vẻ oán hận, sức ăn của cô rõ ràng là không lớn, anh lại ép cô ăn nhiều thế.
Tống Tinh Trần buồn cười: “Còn không phải là vì để em có thêm tí thịt sao.”
Đại Vị Hi không thèm để tâm tới anh, có người con gái nào hi vọng là mình sẽ béo lên chứ.
“Đừng giận nữa, giúp anh ghi âm bài hát nhé?” Tống Tinh Trần ôm lấy cô, đầu dựa trên vai cô dụi dụi.
“Được.” Thứ mà Đại Vị Hi không thể cưỡng lại chính là lúc Tống Tinh Trần dùng âm thanh ngọt ngào mà làm nũng với cô.
Tống Tinh Trần ngồi trước cửa sổ, vừa đàn ghi ta vừa hát, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cô mà cười.
Đại Vị Hi giơ điện thoại, cô lắc đầu, trong tích tắc như thể cô quay lại thời trung học đang cầm điện thoại chờ anh cập nhật weibo để hát.
Sau khi ghi âm xong, Tống Tinh Trần để ghi ta qua bên cạnh, lấy điện thoại sẵn tiện nhéo nhéo cái má mềm mại của cô, cười nói: “Chuyện gì thế? Sao ngơ luôn rồi.”
Đại Vị Hi đánh tay của anh: “Không có gì hết.”
Tống Tinh Trần bế cô đến sô pha ôm trong lòng, mở điện thoại xem video ghi âm lúc nãy, cười hỏi: “Bạn trai của em có phải là rất lợi hại không?”
Đại Vị Hi khẽ gật đầu.
“Anh cũng cảm thấy rất lợi hại, vậy có thể thưởng cho người bạn trai này một chút có được không?” Tống Tinh Trần hỏi.
Đại Vị Hi vẫn chưa kịp trả lời, trước mắt đã xuất hiện thân ảnh, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hạ xuống môi cô.
Đồng tử của Đại Vị Hi mở to, cô không ngờ là Tống Tinh Trần sẽ hôn mình.
Tống Tinh Trần buông cô ra, nâng cầm cô lên, âm than trầm ấm: “Mở miệng.”
Đại Vị Hi ngoan ngoãn nghe lời anh, Tống Tinh Trần lại một lần nữa tìm đến đôi môi của cô, cảm giác lần này không giống vừa rồi.
Đại Vị Hi cảm nhận rõ môi anh đang di chuyển trên môi cô.
Đại Vị Hi không thở được, khẽ đẩy anh ra.
Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Tống Tinh Trần cũng tha cho cô, Đại Vị Hi mặt đỏ bừng bừng, muốn nhảy ra khỏi người anh, nhưng Tống Tinh Trần lại vội ôm cô lại.
“Xấu hổ sao?” Tống Tinh Trần trầm giọng hỏi, hiện lên nụ cười ở khóe miệng.
Đại Vị Hi xấu hổ rúc đầu vào trong lòng anh, không muốn ngẩng đầu nhìn anh, anh ấy vậy mà… vậy mà ép cô ăn nước bọt của anh.
Tống Tinh Trần cảm thấy buồn cười, biết cô xấu hổ nên ôm chặt cô, xoa xoa đầu rồi vuốt tóc cô.