• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang

Đợi hôm sau cuối cùng cũng trở lại khách xá, Vi Sinh Lan rất là nhức đầu nghe Vân Sanh không ngừng nhắc đi nhắc lại. Nàng là một chút cũng không giỏi ứng đối với nam tử cứ lộ ra biểu hiện lã chã trực khóc trước mặt mình.

“Rõ ràng ngài nói ngay hôm đó sẽ trở về… Hôm qua đợi mãi không thấy ngài về, nô cũng sắp vội muốn chết.” Vân Sanh dứt lời liền đỏ mắt. Cuộc sống không quen, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi cách xa vương phủ như vậy.

Vốn Vi Sinh Lan nên một mình đi Yên thành, không biết vì sao Kỳ Yến lại yêu cầu đồng hành. Mà một khi mang theo Kỳ Yến, nàng cũng cần phải mang theo một người để chăm sóc Kỳ Yến. Ngược lại không phải là không muốn tự tay chăm sóc phu lang nhà mình, chẳng qua là loại chuyện chăm sóc người này, trước mắt nàng còn chưa đủ giỏi.

Để tránh phu lang nhà mình bởi vì nàng chăm sóc chăm sóc không chu đáo mà xảy ra chuyện gì, Vi Sinh Lan cảm thấy tốt nhất mình nên mang theo một thị tử. Về phần tại sao lại là Vân Sanh mà không phải Ngu Thu Ngôn, nguyên nhân cũng rất đơn giản… Chẳng qua là nàng cảm thấy hai người so sánh với nhau, Vân Sanh làm việc trầm ổn hơn nhiều mà thôi.

“Lui xuống chuẩn bị chút bánh ngọt và lương khô.” Bỗng nhiên Kỳ Yến mở miệng nói với Vân Sanh.

Bị ánh mắt Kỳ Yến nhẹ nhàng quét qua, Vân Sanh nhất thời chỉ biết lộp bộp gật đầu đáp lại.

Ánh mắt chính quân vừa mới nhìn hắn lạnh quá… Vân Sanh xuống lầu trong lòng nghĩ vậy.

Vi Sinh Lan cười nhẹ thành tiếng, nàng cũng nhìn ra đây là phu lang nhà mình giải cứu nàng. Chỉ thấy người trên xe lăn vẫn nhíu chặt mi, nàng liền đưa tay nhéo cằm người kia một cái: “Đây là làm sao vậy?”

“Không thoải mái…” Kỳ Yến kéo tay Vi Sinh Lan đến hông mình, khuôn mặt trong trẻo cũng dính chút màu hồng nhàn nhạt.

Thiên Cơ vốn còn đang ngồi nhàn nhã một bên thưởng thức nghe vậy không khỏi liếc nhìn hai người một cái, thật là không biết hạn chế…

Vi Sinh Lan cũng là chớp mắt một cái mới kịp phản ứng, che giấu ho khan một cái: “Kia lát nữa lên xe ngựa, ta xoa bóp một phen cho Yến nhi được không?”

Mục đích chuyến đi này đã đạt đến, hiện tại tất nhiên là muốn lên đường về vương đô. Đêm qua đúng là cũng hơi tham hoan, cũng không thể ý thân thể phu lang nhà mình không chịu được ham muốn như vậy…

“Vâng.” Sau khi Kỳ Yến nghe vậy liền nhẹ giãn mi ra, vẻ mặt nhu hòa nào còn có nửa phần thân thể không khỏe.

Xe ngựa vương phủ chưa bốn người là dư sức.

Giữ chặng đường, Thiên Cơ hỏi ra vấn đề trước giờ nàng luôn muốn hỏi: “Người năng lực xuất chúng trong hoàng thành nơi nơi đều có, lý do gì mà chủ thượng lại coi trọng ta, thậm chí không tiếc từ ngàn dặm đến tìm?”

Nàng tuy là người tự tin, điểm này từ nàng tự lấy tên Thiên Cơ cũng đã nhìn ra một hai. Nhưng nàng cũng không tự tin đến mức mình có giá trị đến nỗi phải để cho một vương gia thân phận cao quý tự mình tìm đến cửa.

“Nhưng phải nói người có thể thắng tiên sinh ở một chữ ‘kế’, trong hoàng thành nhưng là chưa có duyên thấy.” Vẻ mặt Vi Sinh Lan tự nhiên cười một tiếng. Lời này không giả, lại quan trọng hơn chính là… Như vậy liền có thể đoạt trước cánh tay trái cánh tay phải của nhị hoàng tỷ, tại sao nàng không làm?”

Lời khen ai không thích nghe, huống chi là lời khen hay có sức nặng như vậy.

“Tính cả thời gian quay về, chủ thượng rời đi hoàng thành không sai biệt lắm cũng gần một tháng, như vậy cũng không sao hay sao?” Một tháng sẽ có nhiều chuyện xảy ra đi… Tự Thiên Cơ cũng không ý thức được, nàng đã bắt đầu quan tâm chuyện của chủ thượng trong miệng nàng rồi.

Vi Sinh Lan một bên cách y phục xoa bóp bên hông cho phu lang nhà mình, một bên bình tĩnh trả lời: “Ta tự nhiên là có sự bố trí của riêng mình, tiên sinh không phải lo lắng.”

Từ lúc rời hoàng thành đến nay, cũng không nhận được Khởi lâu sai chuẩn ưng truyền tin, có thể xác định vương đô gần đây không xuất hiện động tĩnh đáng chú ý.

Lại nói…

“Ta không phải chỉ là xin phép nghỉ dài hạn, cùng phu lang nhà mình đi du sơn ngoạn thủy là vương gia nhàn tản thôi hay sao?” Lúc Vi Sinh Lan nói trong mắt như mang theo sự nhu hòa, nhưng nếu thật sự nhìn sâu vào trong, thì có thể nhìn thấy ẩn sâu bên trong là hàn quang lạnh lẽo.

Mũi nhọn tất nhiên không chỉ trên người nàng nhanh như vậy, mà trước khi đến lúc ấy, nàng tất nhiên phải tự tay bẻ gãy.

Trải qua chặng đường không khác mấy so với lúc đi, mấy người trở lại vương phồn thịnh của Dư quốc.

Không ra ngoài dự liệu, ngày thứ hai trở về, trên bàn bàn trong thư phòng của vương phủ chất đầy sổ con đầy Diệp Khởi Y đưa tới, sau khi Vi Sinh Lan thấy được lại thở dài một cái.

Không được rảnh a…

Sau khi giới thiệu Thiên Cơ gặp mặt với thân tín, Vi Sinh Lan hời hợt hỏi nàng: “Nếu cung cấp đầy đủ người, tài, vật, lực, tiên sinh có thể vì ta làm ra một quân đoàn tinh nhuệ?”

Thiên Cơ lập tức run một cái, nếu nàng trả lời có, người này thật sự chẳng lẽ dám đem nhiệm vụ bậc này giao cho nàng hay sao…

“Tiên sinh yên tâm, lời này cũng không có ý dò xét.” Miệng Vi Sinh Lan nhếch lên độ cong nhẹ, tự nhiên hào phóng.

Vốn là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi người. Lại là loại năng lực bậc này, tính tính tất nhiên là loại người ở trên, dĩ nhiên phải để ở một vị trí thích hợp.

Thiên Cơ đột nhiên có loại cảm giác trọng trách nặng trên vai, người này sao có thể trong thời gian ngắn ngủi mà có thể tin tưởng nàng đến vậy?”

“Kỳ hạn một năm ta sẽ để cho chủ thượng thấy thành quả.” Cuối cùng tiêu sái cười một tiếng, Thiên Cơ cúi người nửa quỳ trước thân ảnh huyền sắc.

Kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ, nàng cũng không ngoại lệ.

Vi Sinh Lan giơ tay đỡ người dậy, hơi gật đầu nói: “Ta nguyện đợi tin vui từ tiên sinh. Chẳng qua… Đợi sau khi người Duyên Sở đến, tiên sinh thực hiện cũng không muộn.”

Đối với việc nhìn thấy phần nội dung trong tấu chương ở thư phòng, Vi Sinh Lan tất nhiên nhớ kỹ.

Tính toán ngày giờ, hiện cách ngày Duyên Sở đến cũng không xa… Lại là một chuyện cần phí tâm ứng đối.

“Duyên Sở…” Chân mày Thiên Cơ hơi cau lại, nàng không có quá hảo cảm với quốc gia này.

Nàng tuy là ẩn cư, tin tức cũng không bế tắc.

Mấy năm nay Duyên Sở liên tục chinh chiến, thâu tóm từng quốc gia nhỏ xung quanh. Việc làm của Kỳ quốc quân là bá đạo mà không phải vương đạo, thiết kỵ lướt qua, nói là dân chúng lầm than cũng không quá đáng.

Nhưng quốc gia này càng ngày càng mạnh cũng là sự thật, nhưng việc dựa vào chà đạp quốc gia khác mà cấp tốc thúc đẩy phồn vinh… Thiên Cơ chỉ có thể nói nàng vì đó mà cảm thấy trơ trẽn.

Vi Sinh Lan khẽ rũ mắt, giọng nhẹ nhàng khoan thai nói: “Mấy năm gần đây Duyên Sở đúng là càng ngày càng không an phận.”

Vốn cũng chỉ là một trong những phụ quốc nho nhỏ của Dư quốc mà thôi, mấy năm gần đây lúc triều cống cũng đã dám ở trong bóng tối là chuyện khiêu khích. Đối phương ngược lại cũng nắm chặt tốt mức độ, từ đầu đến cuối không thật để cho Cảnh đế rơi vào thế khó.

Xử lý xong sổ con Diệp Khởi Y đưa đến, bất tri bất giác ngoài thư phòng đêm đã khuya. Vi Sinh Lan đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi lập gia đình, dĩ nhiên là Kỳ Yến cùng ở trong nhà chính với Vi Sinh Lan, Noãn các thì thành chỗ mùa đông hai người chuyển đến.

“Sao còn chưa ngủ?” Không muốn quấy rối người đang chìm trong giấc mộng, sau khi vào cửa Vi Sinh Lan cố ý thả nhẹ bước chân. Nào ngờ đi vào trong, lại thấy người nọ vẫn tỉnh táo ngồi dựa mép giường.

“Không ngủ được…” Kỳ Yến nhẹ giọng trả lời, ánh mắt cũng không rời khỏi trên người người vừa đến.

Bị phu lang nhà mình ngắm nhìn không chút che giấu, Vi Sinh Lan coi như chậm chạp nữa cũng nhận ra. Trước khi đi phòng bên cạnh tắm rửa, nàng đi đến bên giường vuốt tóc dài đen như mực của Kỳ Yến: “Mấy ngày nay đừng đợi ta, ta ở thư phòng xử lí sổ con… Trở về cũng không sai biệt lắm vào loại giờ này.”

Kỳ Yến nghe vậy liền liễm mi, im lặng không nói.

Mà đợi sau khi Vi Sinh Lan tắm xong nằm đến trên giường, toàn bộ vị trí trong ngực liền bị chiếm đi.

“Nếu thê chủ tin ta, ta có thể giúp thê chủ xử lí những sổ con kia.” Kỳ Yến nhỏ giọng nói.

Đừng nói là xổ con, coi như xử lý Vi Sinh Kỷ y cũng…

Dĩ nhiên Vi Sinh Lan biết phu lang nhà mình có năng lực này, nhưng chính là cảm thấy có mấy phần buồn cười… Nàng chỉ là về phòng muộn một chút, người này lại để ý nhiều như vậy.

Hai người gần sát quá mức, lúc Kỳ Yến hô hấp phất qua cổ nàng, để cho nàng có cảm giác một chút ngứa.

Hồi lâu không đợi được đáp án, Kỳ Yến có chút lo sợ không yên ngẩng đầu, chốc lát liền rơi vào con ngươi đen sâu thẳm tràn ra nụ cười yêu kiều.

“Vậy Yến nhi muốn dạng quà cảm ơn nào?” Liền tư thế này, Vi Sinh Lan cúi đầu khẽ hôn lên nơi nhạt màu kia. Vốn là muốn chạm vào liền rời đi, nhưng cảm xúc mềm mại khiến nàng không nhịn được kéo dài mấy giây.

Lông mi buông xuống như lông vũ hơi run run, con ngươi như mặc ngọc lúc này dường như cũng hòa hợp một tầng sương mù.

“Lại… Lại hôn một cái nữa.” Giọng nói nhỏ đến gần như khó nghe thấy.

Vi Sinh Lan cũng không có động tác, ngược lại là mỉm cười hỏi một câu: “Không biết Yến nhi là muốn ta hôn chỗ nào?”

Ngay tại lúc Vi Sinh Lan cảm thấy phu lang nhà mình sẽ không trả lời loại vấn đề này, Kỳ Yến lên tiếng.

“… Đều có thể.” Nói như vậy, đồng thời Kỳ Yến kéo tay Vi Sinh Lan đến trên đai lưng giữa eo của y.

Khóe mắt mỹ nhân tràn đầy ý xuân cùng với biểu hiện, không thể nghi ngờ là hết sức động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK