“Không phải nói muốn bắt ta đi lợi dụng điểm yếu uy hiếp nàng sao…” Người trên xe lăn mặc một thân y bào màu xanh, lúc này hai tay đặt trên tay ghế, đẩy xe lăn chậm chạp đến gần cách nữ tử hắc y đang co quắp té xuống đất gần mười bước.
Kỳ Yến hơi cúi người xuống nhẹ nhàng đoạt lấy trường kiếm trong tay nữ tử, lúc này thân kiếm phản chiếu đôi mắt phượng hẹp dài kia, ánh sáng trong mắt lạnh như băng không tan đi được âm trầm.
Nữ tử nhìn chằm chằm động tác của người trên xe lăn, nhưng mà nàng không có biện pháp nào ngăn cản. Mỗi một lần hô hấp cả người như có kim châm, ý thức đã dần dần mơ hồ, nhưng xúc cảm đau kịch liệt lại để cho nàng lúc nào cũng giữ thanh tỉnh.
“Còn muốn cho nàng trở thành phế nhân...?” Đôi mắt đen thui của người trên xe lăn không nhìn ra tâm tình gì, tay cầm kiếm nhưng là có động tác.
Đợi lúc Vi Sinh Lan đi vào trong, thấy người trên xe lăn cụp mắt cầm kiếm, trên thân kiếm dính máu. Mà lúc này y bày thành hình thẳng đứng lưỡi nhọn đâm xuống dưới chỉ vào trái tim của nữ tử đang thống khổ giãy giụa trên đất, ngay sau đó nhấc kiếm trong tay lên… Cũng không phân nửa chần chờ đột nhiên đâm vào ngực của người kia.
Nhưng sau khi Kỳ Yến làm xong một loạt động tác này, bỗng nhiên phát hiện nơi khóe mắt y có thể thấy được lại thêm một thân ảnh huyền mặc.
“... Thê chủ.” Phản ứng đầu tiên của Kỳ Yến chính là buông ra chuôi kiếm trong tay, lạnh thấu xương trong con ngươi cấp tốc biến mất, nhìn thấy người tới thoáng chốc hiện ra mấy phần thất thố.
Người này thấy được bao nhiêu?
“Ta đến muộn.” Đi tới trước thân ảnh trên xe lăn, Vi Sinh Lan ở lúc thực sự chạm đến đối phương mới thật an tâm.
Trong lúc Kỳ Yến thấp thỏm liền bị người đến gần trước mặt y ôm vào lòng, mà khi nghe người trong lòng nói tràn ngập tự trách, y nhíu chặt mi lập tức bật thốt lên phủ định: “Không muộn.”
Cuối cùng nghĩ ngợi hồi lâu, giọng y còn rất là nghiêm túc lại thêm một câu: “Thê chủ ừ... Tới vừa đúng lúc.”
Vừa đúng lúc sau khi ngươi giải quyết xong người sao? Nhiên những lời này Vi Sinh Lan là sẽ không nói ra miệng, yên lặng một lát sau chỉ đành phải ở trên môi nói bừa của người trong ngực khẽ cắn một chút… Chỉ không nghĩ tới ở chạm mạt ôn nhuyễn chớp mắt sẽ ngược lại đuổi theo không thả.
Lưỡi mềm mại ướt át của người trong ngực dọc theo vạch qua môi dưới của nàng còn dường như mang theo mấy phần vẻ lấy lòng.
“Tốt lắm...” Vi Sinh Lan lui về phía sau cách ra một chút, nhân tiện đứng thẳng dậy.
Ở trước mắt nơi một bọn người chết này thật là không thích hợp làm chuyện thân mật bực này, Vi Sinh Lan cầm tay mới vừa dùng để cầm kiếm của người trên xe lăn, lúc này mới chú ý tới thân thể đã mất đi sự sống trên đất.
Trừ ngực bị lưỡi kiếm đâm thủng ra, gân mạch tứ chi cũng là đều bị đánh gãy, thêm sắc mặt biến thành màu đen này…
“Thê chủ.”
Nàng chẳng qua mới nhìn một cái, Kỳ Yến liền không kềm chế được gọi nhỏ ra tiếng.
Cách y phục, Vi Sinh Lan mò vào trong cánh tay của người trên xe lăn tìm kiếm, đúng như dự đoán ở sau cổ tay lục lọi đến chiếc hộp… Chắc hẳn tấm ngân châm đâm vào trên thi thể kia chính là xuất từ chỗ này.
“Bên trong vương phủ cũng còn có chút ám khí tinh xảo, đợi sau khi trở về cho Yến nhi thí nghiệm một phen, nhìn một chút có tiện tay hay không.” Vi Sinh Lan ôn thanh nói, đối với thảm trạng của thân thể ngã xuống chỉ làm như không thấy.
Nữ tử trước mắt không cảm thấy y thủ đoạn tàn nhẫn… Kỳ Yến gật đầu một cái, thuận theo để cho đối phương ôm y khỏi xe lăn.
Cục diện nơi tế thiên đàn đã ổn định lại, quân phản loạn căn bản là đền tội tại chỗ. Tội mưu nghịch không thể được sống, chết cũng chỉ coi như là hình phạt nhẹ nhất đối với người mắc phải tội này, tự nhiên người làm phản tất cảđều liều chết chống lại.
Thân thể bị điểm huyệt đạo không cách nào nhúc nhích, nhưng không ảnh hưởng Vi Sinh Kỷ đối mặt với quốc vương Dư quốc.
Nàng vẫn là thua.
Chỉ muốn hoàng thành bên kia có thể tiến hành theo kế hoạch, Vân gia rất nhanh là có thể nghịch chuyển nắm trong tay thế cục này... Khi đó cho dù nàng bỏ mình, nàng cũng thắng.
“Mẫu hoàng.” Vi Sinh Lan giao Kỳ Yến cho Ảnh Thất trông nom, chính mình xuống ngựa đi tới bên người Cảnh đế.
Đợi Cảnh đế nhẹ gật đầu, Vi Sinh Lan mới tiếp tục mở miệng nói: “Hôm nay nhi thần nhận được mật hàm nói… Trú binh của Hoàn thành ngày trước giả mượn cờ hiệu luyện binh, thu xếp lính di chuyển tới Nhạn Lĩnh hướng bắc,” Lúc nói lời này, ánh mắt nàng nhưng là nhìn Vi Sinh Kỷ.
Hoàn thành và hoàng thành không sai biệt lắm cũng chỉ cách một ngọn núi Nhạn Lĩnh này, lệ thuộc vào nơi hiểm yếu mà thành phòng tuyến, nơi đây trú binh vốn là vì bảo vệ đô thành mà đặt.
“Nhi thần trước vận dụng quyền lực của Ti thừa tự tiện điều khiển trú quân biên thành ở ngoài hoàng thành đợi lệnh, quân đội của Hoàn thành đã bị bao vây.” Vi Sinh Lan đúng là đồng thời làm hai tay chuẩn bị, một ở bãi săn, một ở hoàng thành.
Đến đây vỏ ngoài trấn định như thường của Vi Sinh Kỷ mới xuất hiện vết rách, thân ảnh màu trúc xanh kia trong tầm mắt, nàng cũng không muốn để cho người này tốt hơn: “Liễu cận thị không muốn nói cái gì sao, ví dụ như hạ độc đối với mẫu hoàng, ví dụ như… Năm đó mưu hại Quân hậu?”
Vi Sinh Lan ở một bên nghe tới cuối cùng, vẻ mặt đột nhiên khẽ biến, người bị nàng nhìn chăm chú nhưng là trầm mặc không hề phản bác.
“Bệ hạ xin cho thần... Về tới hoàng thành sẽ đi chịu tội sau.” Thân ảnh trúc xanh thẳng tắp quỳ xuống, cúi đầu sợi tóc rủ xuống đến cạnh gò má, không thấy rõ vẻ mặt.
“Đứng dậy.” Đế vương Dư quốc vẻ mặt lãnh đạm như cũ chỉ buông xuống hai chữ, còn đối với Vi Sinh Lan nhìn chằm chằm người đang quỳ gối nói: “Sau sẽ giải thích cho con.”
Cúng tế đại điển tất nhiên không thể tiến hành tiếp, săn bắn mùa thu năm nay lấy trước thời hạn mà vội vã kết thúc.
Về hoàng thành đã là chuyện ba ngày sau.
Tin tức nhị hoàng nữ mưu nghịch soán vị đương nhiên truyền ra, dân chúng một truyền mười mười truyền một trăm, không cần thiết lâu toàn bộ hoàng thành liền gần như đến mức người người đều biết.
“Bệ hạ là muốn nhất cử tiêu diệt Vân gia.” Vừa nói, Kỳ Yến vừa nghịch mũi tên trên tay, đây là vật sau khi Vi Sinh Lan về vương phủ lục soát trong thư phòng cho y.
Ngoài ra còn có mai hoa tiêu, bạo vũ lê hoa châm, chỉ chẳng qua Kỳ Yến càng yêu quý loại ám khí mũi tên có thể giấu trong tay áo này, để sau này có thể làm kịch độc lan trong gió, vậy thì có thể thành một món vũ khí vô cùng tiện lợi với y.
Vi Sinh Lan hơi gật đầu, việc này cũng không có cái gì có thể giấu giếm: “Chém đầu hoặc lưu đày bắc cảnh, hai chọn một… Trên dưới Vân gia dưới không người có thể may mắn tránh khỏi.”
Cừu địch sinh tử Đời trước, cuối cùng giống như đã giải quyết hoàn toàn. Binh quyền của Vân gia ở biên giới phía nam đã bị thu về toàn bộ, mà nhận lấy binh quyền này…
Liễu gia.” Lúc Vi Sinh Lan nói ra hai chữ này, thanh âm nhẹ đến khó có thể nghe rõ, bổ sung thêm là ưu tư phức tạp.
Nói trở lại sẽ giải thích với nàng, lần này giải thích còn phải đợi nàng vào cung đã, trùng hợp hôm nay nhận được truyền lại vào cung một chuyến.
“Liễu gia... Để cho thê chủ không hài lòng nữa?” Hai người cách vô cùng gần, một mực đem phần lớn sự chú ý đều đặt ở trên người nữ tử bên cạnh, Kỳ Yến tự nhiên không có bỏ qua lời nói tựa như thở dài của đối phương.
Liễu gia là một thế lực lớn không sai, nhưng nếu nữ tử bên cạnh nói là phải, cho y thời gian y sẽ biến nó thành Vân gia thứ hai. Lời vừa dứt, hổ trắng nhỏ nằm ở cạnh xe lăn cũng phối hợp phát ra một tiếng ngáy tựa như mang ý uy hiếp.
Vi Sinh Lan cầm lấy ám tiễn của người ngồi trên xe lăn đang loay hoay, tiện tay vứt lên bàn, cùng người nọ đan hai bàn tay vào nhau.
Lúc này thời tiết vẫn rất là oi bức, nhưng ở lúc nàng chạm vào người này, trên tay thủy chung là xúc cảm lạnh. Màu da của phu lang nhà mình bởi vì bệnh yếu so với nàng còn trắng hơn mấy phần, làn da nhẵn nhụi cũng không tựa như nàng bởi vì tập võ cầm binh khí mà ở gan bàn tay sinh kén… Tay này lúc này chính là không làm bất kỳ sức lực nào mặc nàng nắm, lại là tỏ ra mềm mại mà không có chút uy hiếp nào.
Nhưng cái tay này không nói là thứ đã nâng kiếm đánh gãy gân mạch tứ chi của một người, cũng đâm xuyên ngực một cái lỗ thủng.
Vi Sinh Lan lắc đầu phủ định, nàng thật không nghi ngờ chút nào nàng nếu nói là đúng, phu lang nhà mình thì sẽ như lúc ở tràng săn vậy, trăm phương ngàn kế đòi nợ cho nàng.
“Ta còn cần vào cung một chuyến, bữa tối không cần chờ ta.” Từ một lần về muộn phát hiện Kỳ Yến bởi vì chờ nàng mà hơn nửa ngày không có ăn uống, Vi Sinh Lan thành thói quen mỗi khi đi đâu đều dặn dò một phen.
Sau khi nói xong, chưa tới một canh giờ, Vi Sinh Lan đã sấm rền gió cuốn đến bên trong ngự thư phòng trong cung. Như đã đoán trước thân ảnh màu trúc xanh kia vẫn tận tụy với công việc canh giữ ở bên người đế vương, đối với việc nàng đến chỉ thoáng thõng xuống hai tròng mắt.
“Không biết mẫu hoàng triệu nhi thần vào cung là vì chuyện gì.” Vi Sinh Lan liền mở đầu trước, ngay sau đó lại ngay lập tức chuyển giọng: “Trước khi nói điều này, có phải Liễu cận thị nên cho bổn vương một lời giải thích hay không?’
Liễu Ký Ẩn yên lặng hồi lâu, người ngồi bên cạnh từ khi về hoàng thành không vặn hỏi nàng bất kỳ vấn đề gì… Vô luận là chuyện cổ độc, hay là chuyện mưu hại quân hậu.
Đối với việc Cảnh đế sẽ đem binh quyền thu hồi trên tay Vân gia giao cho Liễu gia, nàng cũng là vạn không nghĩ tới... Trước khi về hoàng thành, Liễu Ký Ẩn vốn là đã làm xong chuẩn bị muốn lên hình đài, tuy nhiên cử động này của người ngồi bên cạnh trực tiếp cho thấy đối với nàng vẫn là tín nhiệm.
Trong mấy ngày này, nàng trong sự thăng bằng vi diệu này giữ yên lặng, hiện phần thăng bằng này là không duy trì nổi nữa.
“Quân hậu mỗi ngày sử dụng thuốc, toa thuốc là bị sửa đổi, có thể làm được điểm này là bởi vì hạ quan cho người chủ mưu một chiếc lệnh bài thông hành.” Trước khi trả lời Liễu Ký Ẩn quỳ xuống, tấm lệnh bài kia vốn là Cảnh đế giao cho nàng, sau chuyện lần này không thu về, liền đến trong tay nhị hoàng nữ dùng làm điểm yếu dùng để uy hiếp nàng.
Sau khi nói xong Liễu Ký Ẩn liền cúi thấp đầu lặng lẽ đợi phán quyết, nghĩ rằng nàng bị xử trí như thế nào cũng được, chẳng qua là nàng…
“... Phụ hậu chưa bao giờ dùng qua thuốc.” Không có cơ hội suy tư tiếp, Liễu Ký Ẩn liền nghe được nữ tử mặc quan phục huyền mặc bỗng dưng lên tiếng, lời nói ra để cho nàng nghe nhất thời chưa tỉnh hồn lại.
Vi Sinh Lan bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Cảnh đế còn có thể tha thứ cho người này, chống lại ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của người đang ngồi, điều này hiển nhiên là chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Trước kia quả thật mỗi ngày đều sẽ có người hầu đi đưa thuốc cho quân hậu, vốn là vì điều dưỡng nội thương đã lâu còn tích tụ. Nhưng khi còn bé nàng thấy phụ hậu của nàng đều là nơi nơi chê sau đó đổ vào trên chậu hoa trong tẩm cung, rồi sau đó lấy đan dược Dung Cảnh giao cho hắn ăn vào.
Nhắc tới Vi Sinh Lan sở dĩ không thích uống thuốc, nguyên nhân chính lớn nhất là bởi vì mỗi lần Dung Hoa đối mặt với thứ này đều chê đủ mọi thứ, lâu ngày... Nàng liền ngầm bị biến đổi.
“Xử phạt... Nhiều năm như vậy, đủ rồi.” Ngữ điệu Cảnh đế thong thả, sau khi nói xong đem ánh mắt nhìn về thân ảnh trúc xanh cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn nàng: “Chuyện này không cần nhắc lại.”
Dung Hoa chết là chuyện liền Dung Cảnh cũng không thể ra sức, cùng người đang quỳ thẳng tắp tự cho là có tội cũng không quan hệ. Tuy nhiên ý niệm mưu hại này, Dung Hoa và nàng đều biết được… Người trước không thèm để ý, nàng lại không thể như vậy.
Nhưng giống nhau, Cảnh đế cũng không cách nào ra tay đối với bạn đọc từ nhỏ, từ đầu chí cuối trung thành với nàng này. Để cho người này ở trong áy náy và bất an trôi qua suốt bảy năm, đối với song phương mà nói cũng nên là đủ rồi.
Theo sát phía sau, Cảnh đế đem một phần thánh chỉ đẩy tới cạnh bàn, tỏ ý Vi Sinh Lan mở ra xem.
Vi Sinh Lan mở ra sau nhìn một cái, chân mày nhíu một cái khép lại, cũng cùng quỳ xuống như thân ảnh trúc xanh: “Mẫu hoàng, nhi thần...”
“Trẫm không ép buộc muốn con tiếp chỉ, nếu không hôm nay cũng sẽ không gọi con vào cung.” Cảnh đế sớm ngờ tới Vi Sinh Lan sẽ từ chối, mở miệng trước một bước ngăn chặn lời nói của nàng.
Vi Sinh Lan nghe vậy hơi yên lòng, nhưng lại nghe Cảnh đế nói: “Thương Tĩnh hầu hôm qua cầu kiến với trẫm chính là vì để cho trẫm đem trường tử của nàng chỉ hôn với con, cần biết cưới thế tử Thương Tĩnh hầu phủ đối với con là trăm lợi mà không một hại.”
“Thánh chỉ đã ra, con mang về cân nhắc kỹ lưỡng một phen, lúc nào nguyện ý, để Ký Ẩn cầm đi phủ Thương Tĩnh hầu tuyên đọc. Không muốn, tiêu hủy là được.” Người ngồi trên cao nhìn hai người đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng, cũng có chút không biết làm sao, chỉ là thanh âm vẫn thản nhiên như trước: “Tất cả đứng lên.”
Vi Sinh Lan vốn muốn đem vật trên tay này để lại trên bàn, nghe người ngồi trên cao kia vừa nói như vậy liền chỉ phải tiếp tục cầm, gật đầu sau đó cúi người hành lễ một cái: “Nhi thần cáo lui.”
Chỉ cảm thấy ngồi ở bên trong xe ngựa, chỉ cảm thấy thánh chỉ cầm trên tay này như một thứ đồ bỏng tay. Mới vừa ở bên trong ngự thư phòng nàng tuy gật đầu, nhưng cũng không thật sự suy nghĩ về nội dung trong thánh chỉ.
Đợi về vương phủ liền nhanh chóng tiêu hủy, đây nếu là để cho phu lang nhà mình thấy được…
“Khụ.”