Vì nóng vội rời khỏi đáy vực, sau khi khói bụi tan đi,một lúc lâu không có động tĩnh, cũng chẳng thấy con rồng ở đâu nữa. Layla liền ra khỏi chỗ trốn mà quên rằng mình đang ở trong vòng nguy hiểm. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, trời sắp sáng phải trở về Hogwarts ngay lập tức.
Chính sự hành động sai lầm ấy đã khiến Layla rơi vào hoàn cảnh khốn khổ này.
Nhìn chiếc gai nhọn từ đuôi con rồng đang ghim thẳng vào bụng, xiên chặt cô vào tảng đá phía sau, Layla mỉm cười tự giễu. Trông cô bây giờ giống hệt một xiên thịt nướng ấy nhỉ?
Từ lúc nào cô lại trở nên hồ đồ thế này chứ? Xem kìa, máu bắn đầy vách đá rồi…Chậc…vết máu khô lại khó giặt lắm đấy….
Tách…tách…
Từng giọt chất lỏng đỏ thẫm rơi xuống đất. Layla cảm thấy sức lực của mình cũng theo đó mà trôi đi.
Merlin râu! Chẳng lẽ cô phải kết thúc thế này? Cái giá phải trả cho sự ngu dốt ấy thật đắc đỏ làm sao…
Tại sao lúc đó cô lại lần theo dấu vết mà tìm tới nơi này? Bản thân Layla biết rất rõ, cô không chỉ đơn thuần là tìm kẻ hại mình. Đâu đó sâu trong đáy lòng cô là một sự khao khát mãnh liệt. Nó thôi thúc cô tìm tới đây, đáy vực âm u, hoang phế…
Phì…phì….
Layla nghe tiếng thở của con rồng ngày càng tới gần. Cô cảm thấy hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt mình, mùi tanh nồng của máu xộc thẳng lên mũi.
Chấm hết rồi sao? Cô đi rồi cha mẹ cô sẽ thế nào? A…March và Doris chắc sẽ đau lòng lắm.
Những tháng ngày hạnh phúc bỗng tua lại trong đầu Layla như một cuốn phim quay chậm. Đôi mắt nhắm lại chợt mở to lên tựa như người mớ ngủ lâu ngày chợt tỉnh khỏi cơn mơ.
Không…không thể! Mọi chuyện sẽ không kết thúc thế này! Khó khăn lắm cô mới tìm được nơi mình thuộc về. Cho nên Layla cô sẽ không bao giờ bỏ xác lại cái nơi quái quỷ này đâu! Không bao giờ!!!
Roẹt…roẹt…
Vầng tia sáng tím bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt từ người Layla. Hình xăm yêu dị tím nhạt chạy thẳng xuống hai cánh tay. Đôi con ngươi tím họa nên một ấn kí kỳ lạ hình sao lục giác bao quanh. Đóa tử liên xuất hiện giữa mi tâm.
Hàm răng sắc nhọn đang chực cắn xuống người ai đó bị một bàn tay chặn lại.
Rắc!
Gréc…réc…!!..
Tiếng thét đau đớn của con rồng vang lên. Nửa hàm dưới của nó bị xé toạt ra khỏi người. Và hiện tại nó đang nằm trong tay kẻ vừa thực hiện hành vi đẫm máu ấy.
Tà áo choàng đen rách rưới bay phần phật trong làng gió. Màu vàng hoàng kim tuyệt đẹp của mái tóc nhuộm thêm cả màu đỏ của máu. Đôi mắt lạnh lùng, làn môi tái nhợt cong lên nụ cười thỏa mãn. Toàn thân bao bọc bởi ngọn lửa màu violet.
Người con gái ấy tựa như một Ác Thần ma mị mà nguy hiểm. Vẻ đẹp dị thường kia mang sức lôi cuốn tuyệt vời nhưng cũng nhuốm đầy màu chết chóc.
Thoáng một cái, con rồng lại bị đạo ánh sáng bắn về mình hất tung lên không, đập thẳng vào vách đá cheo leo.
Tiếp theo đó, cái cánh còn lại bị một lực đạo bẻ gãy. Rồi đến cánh tay, chân, đuôi, từng thứ một bị cắt lìa. Nó cố phun lửa nhưng chiếc lưỡi lại bị thứ gì đó nắm lấy.
Phụt!!!
Đêm đen giá lạnh hòa vào khúc ca của rừng thẳm. Che lấp đi âm thanh chấn động khủng khiếp tràn đầy đau đớn của loài vật vốn được coi là vô cùng mạnh mẽ.
Dòng thác đỏ bắn thẳng lên trời, ướt đẫm cả thân mình người đứng dưới. Từng giọt chất lỏng từ từ nhỏ xuống như người ướt mưa.
Cô gái ấy đứng đấy, trong cơn mưa máu tươi tanh tưởi. Trên tay là một chiếc lưỡi cực dài, nụ cười khát máu cực đáng sợ. Khung cảnh kinh hoàng vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, Layla cũng chẳng rõ mình đang bị gì. Cô chỉ biết cô thích thú khi nhìn con rồng đau đớn. Cảm giác khao khát, đầy hài lòng khi nhìn dòng thác đỏ phun trào. Cảm giác nóng rát kỳ lạ chạy khắp cơ thể. Huyết quản cô sôi lên sùng sục, thứ gì đó đang bị khơi dậy. Một niềm đam mê mãnh liệt của giết chóc.
Đợi đến khi hoàn toàn lấy lại lý trí, Layla mới hoảng hốt nhìn lại mình. Vết thương đã lành nhưng cả người cô đầy máu. Layla nhíu mày.
– Bẩn quá đi!
Ngã người xuống đất, Layla thở dài. Ruốt cuộc cô bị cái gì thế này? Lại mất kiểm soát nữa sao?
Từ lâu Layla đã biết bản thân mình sỡ hữu một nguồn năng lượng cường đại. Dù bình thường không sao, nhưng khi cô mất tự chủ, Layla gần như biến thành nột con người hoàn toàn khác.
Quỷ dị, mạnh mẽ, tàn khốc và ham mê giết chóc… Một Ác Thần đến từ địa ngục tăm tối…
Ánh trăng soi rọi bóng người nằm sóng soàng dưới đất. Cô ấy đang suy nghĩ thứ gì đó…chốc chốc…đôi mày lá liễu lại nhíu chặt. Thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt, đọng lại và mặn đắng trên môi.
“ Này cô gái thứ gì đang rơi thế?
Là nước mắt em hay tinh túy của ánh trăng?
Hay đó là giọt lệ của người cá
Từ nỗi đau mà hóa trân châu
Câu chuyện xưa bao giờ thì được kể?
Đã qua rồi, em có còn buồn không?