-Hứ. Dì còn lâu mới làm vợ Ổi. Dì là muốn làm vợ chú này cơ- Thư hếch mặt phản đối.
-Con trêu dì thôi, con thích bạn Xu ở lớp cơ. Bạn Xu dễ thương lắm nhé, có má núm tóc tết đuôi sam nhìn cưng ơi là cưng- Bạn Ổi được đà nên giới thiệu người thương luôn, vừa nói vừa đưa tay miêu tả. Tớ thấy thằng bé này cuồng gái rồi. Bỗng thằng bé chỉ tay vào Xoài- A! Anh Xoài thích bạn Nấm đấy, Nấm cũng dễ thương ra phết!
-Anh bảo không được nói cơ mà- Bạn Xoài lườm bạn Ổi. Chắc bạn Ổi biết mình lỡ miệng nên bịt miệng lại ra vẻ hối lỗi. Trẻ con ngày nay phát triển thật sớm a~
Giải quyết hết đống nho. Bốn dì cháu rồng rắn nhau đi thăm vườn hoa. Ở đây có hoa, ở kia cũng có hoa, ở tít đằng kia cũng có hoa. Thơm ngào ngạt, đa sắc màu như cuộc sống ngoài kia.
Chợt. Tớ nhớ về ngày hôm ấy. Cái ngày bắt đầu những điều sai trái. Cái ngày hắn ta tỏ tình với tớ. Cũng tại một vườn hoa.
Không biết bây giờ hắn sống ra sao nhỉ? Hắn sẽ sống tốt thôi.
Sau ngày hôm ấy hắn có xóa hết những thứ có tớ không? Hắn ta sẽ xóa hết không còn thứ gì cho xem.
Và hắn có nhớ tớ không? Hắn sẽ không nhớ đâu, vì tớ là kẻ thù của hắn mà.
-Dì. Dì. Về ăn cơm trưa thôi!- Xoài kéo tay tớ. Hừm, lại đơ người ra nghĩ về tên kia rồi.
-Đừng có mà lụy tình đấy- Thư nhìn vào khoảng không ráo hoảnh nói. Nó biết tớ đã nghĩ cái gì.
Bốn dì cháu lại rồng rắn nhau về nhà chung ăn cơm trưa. Vừa đến sân mùi thơm nức mũi, dạy dày kêu gào đòi ăn. Có canh cá chua này, có sườn chua ngọt này, có cá kho tiêu này, có trứng cuộn này, có thịt nướng cuốn rau cải này và nem. Kích thích, quá kích thích. Vừa ngồi vào bàn tiếng nuốt nước bọt từ bốn phía vang lên đều đều.
-Mời cả nhà ăn cơm- Tất cả cùng đồng thanh. Rồi ai nấy cầm bát đũa lên chiến đấu.
-----
Cốc... Cốc...
-Mời vào!- Tớ nói với ra cửa. Lưng lửng chiều ai tìm tớ có việc gì nhỉ?
-Con gái!- Ba đi vào.
-Ba! Có việc gì không ạ?- Tớ tắt tivi.
-Nghe anh con nói con có người yêu- Ba vuốt tóc tớ.
-Đã từng ạ- Tớ cười. Ba à là con đang muốn quên đó. Sao ba lại gợi chuyện vậy ba?
-Nghe anh con nói thằng đó chỉ muốn trả thù con- Ba nhìn vào mắt tớ. Ba đừng nói nữa ba ơi.
Tớ im lặng, biết nói gì đây? Ba kéo tớ tựa vào ngực ba rồi lại vuốt tóc. Một khoảng im lặng kéo dài. Thật sự mà nói bới tớ cái lí do để hắn ta trả thù tớ quá mơ hồ.
-Ba biết con chưa dứt được tình này. Ba muốn con học cách dứt khoát. Thằng đó không xứng cho con gái ba lụy tình đâu. Con quên nó đi, đời này con không lấy chồng cũng được ba sẽ nuôi con gái- Ba nhẹ nhàng nói. Chỉ có ba là thương con gái nhất!
Tớ gật đầu rồi thơm một cái vào má ba. Chợt nhớ ra Khánh nói tớ đánh hắn năm lớp 3 nhưng tớ không có mà. A, giấc mơ đó... giấc mơ đó... bé gái đánh bé trai đến nhập viện. Liệu có phải đó là... Nhưng tớ không nhớ, khong nhớ bất cứ một thứ gì về chuyện đó. Chỉ có hai khả năng một là Khánh bịa chuyện, hai là... hai là... tớ đã bị mất trí nhớ. Nhưng với biểu hiện của hắn ngày hôm đó không giống với bịa chuyện. Vậy chẳng nhẽ tớ bị mất trí nhớ sao.
Hỏi ba. Đúng, hỏi ba. Ba chắc chắn sẽ có câu trả lời thích đáng nhất.
-Ba. Con có một chuyện cần xác minh.
-Ừm. Nếu có thể ba sẽ giúp- Ba cười, nụ cười thật phúc hậu.
-Con đã từng mất trí nhớ phải không?
Ba đứng hình vài giây rồi thở dài. Ba im lặng không nói, gương mặt có vài nếp nhăn thoáng chút buồn. Lặng lẽ cầm tay tớ xoa xoa, mắt ba bắt đầu hoe hoe đỏ, ba đây là sắp khóc sao? Chút sau ba khóc thật, giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống bàn tay tớ.
-Ba!- Tớ ôm ba rồi vỗ lưng ông -Chuyện liên quan đến mẹ sao?
Ba không nói chỉ gật đầu. Liên quan đến mẹ trả trách ba khóc. Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là ba lại khóc, khóc như con nít mất đồ chơi. Có thể thấy ba yêu thương mẹ đến nhường nào.
Dỗ dành mãi ba mới chịu nín. Lại dỗ dành mãi ba mới chịu nói chuyện quá khứ của tớ.
-Con gái đừng nghĩ nhiều mau đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm- Ba đứng ra đến cửa rồi quay vào dặn dò.
-Con biết rồi ạ.
Thắc mắc không? Quá khứ của tớ ấy!?
Ba kể: Mẹ thương tớ lắm thương nhất nhà luôn. Lúc 2 tuổi thấy ộp pa vẽ tớ cũng đòi cầm bút vẽ nhưng ộp pa không cho, tớ ăn vạ cả buổi chiều. Mẹ bảo mai mẹ mua bút cho Hân vẽ mới chịu nín. Hôm sau mẹ dẫn đi mua bút. Đang trên đường về giá nhìn thấy bên kia đường họ ăn kem liền chạy sang vừa chạy vừa nói: Kem kem. Mẹ chạy theo sau lo lắng kêu tớ chạy cẩn thận. Lúc đó có một ôtô chạy đến đâm vào người mẹ. Mẹ được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi. Lúc sắp đi xa mẹ xoa đầu tớ rồi đưa hai cây bút và cục gôm cho tớ: Đây, của con gái. Sau này con gái nhất định phải học giỏi. Mẹ sắp đi xa con phải nghe lời ba và anh hai nghe chưa. Tớ cười khanh khách đòi quà. Dì tát tớ một cái quát: Mày còn cười được sao? Mày khắc chết mẹ mày rồi biết không hả?
Sau tang mẹ tớ đi đâu cũng bị nói nọ nói kia. Hai cây bút chì và cục gôm kia tớ chỉ để trong hộp bút không bao giờ dùng, đó là kỉ vật của mẹ.
Ngày học lớp 3 giờ mỹ thuật. Cậu bạn cùng bàn tự tiện lấy cục gôm mẹ mua ra dùng, xóa không sạch câu ta quăng luôn ra cửa sổ. Lại tự tiện lấy hai cây bút chì kia ra vẽ lại. Đang vẽ bút gãy ngòi cậu ta bẻ luôn cây bút, dùng tiếp cây bút thứ hai cũng gãy ngòi cậu ta cũng bẻ luôn. Quay sang nói với tớ: Ai mua cho mày bút với gôm mà kém thông minh thế? Mày xem gôm xóa không sạch, bút vẽ được vài nét thì gãy ngòi.
Vì cụm từ kém thông minh cộng thêm ba thứ kia là kỉ vật của mẹ tớ đã lao vào đánh cậu ta mặc cho cậu ta van xin mặc bọn bạn la hét can ngăn. Kết quả cậu ta nhập viện.
Mấy hôm sau tớ đến bệnh viện thăm cậu ta nhưng bị đuổi về tớ cứ lì ra nài nỉ nên bị ba cậu ta đẩy mạnh một cái đầu đập xuống sàn ngất đi. Tỉnh dậy thì mất trí nhớ. Vì chuyện này nên nhà tớ đã chuyển sang thành phố khác sinh sống. Vì không muốn tớ nhớ lại nên mọi người cùng nhau tạo dựng một quá khứ màu hồng cho tớ.
Vậy ra cậu bé kia là Khánh. Bị đánh đến nỗi vậy trả trách muốn trả thù. Chỉ tiếc trả thù không thành công.
Hmm... quên hắn ta đi. Hắn ta đâu có yêu, hắn ta chỉ muốn trả thù thôi.
Từ ghờ xác định học để thi đại học để hoàn thành ước mơ tự tạo cho mình một thương hiệu game nổi tiếng. Và sau đó gặp một anh chàng điển trai yêu nhau rồi kết hôn cùng nhau sống hết quãng đời còn lại trong hạnh phúc!