"Chỉ đơn thuần ở trong thế giới ảo một ngày mà đã như vậy, thì cơ thể này làm sao ra chiến trường được? Từ ngày mai, 6 giờ sáng tập trung ở sân vận động, bắt đầu huấn luyện, học sinh đến muộn sẽ chạy mười vòng, lần sau hai mươi vòng, cứ như vậy." Vừa dứt lời thầy, Bố Thần Hi đã nghe rõ bên cạnh có tiếng hít thở dồn dập, dù vậy vẫn không ai phản bác, chỉ chờ thầy giáo đi rồi, cả lớp đã ầm ĩ.
Bố Thần Hi không có thời gian thảo luận với bạn bè, vì giờ hắn phải nhanh chóng đến phòng y tế, vừa nhận được tin từ bác sĩ Diệp, nói rằng bác sĩ đã đến sớm, bảo hắn nhanh chóng đến phòng y tế để điều trị.
Từ lớp học đến phòng y tế, Bố Thần Hi gần như là chạy bộ, vì đeo khẩu trang, hắn cảm thấy hơi khó thở.
Đẩy cửa phòng điều trị quen thuộc, bác sĩ Diệp đang ngồi trên ghế nói chuyện với một nhân viên bảo trì thiết bị đối diện.
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên người Bố Thần Hi khi hắn bước vào.
Bố Thần Hi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng rất nhanh ánh mắt đã chuyển sang bác sĩ Diệp.
"Vì hôm nay tiết học kéo dài, nên đến muộn một chút." Bố Thần Hi khôn ngoan tháo khẩu trang ra, ngồi trước mặt bác sĩ Diệp.
"Khôi phục rất tốt, một tuần nữa, khuôn mặt này sẽ hoàn toàn trở lại trạng thái trước đây." Bác sĩ Diệp tiến lại gần, thậm chí cố tình đẩy kính lên, muốn nhìn cho rõ hơn.
Chỉ nghe thấy người đàn ông đối diện gõ gõ lên bàn, bác sĩ Diệp liền lùi lại một chút, Bố Thần Hi theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông đó như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn họ, chỉ khi Bố Thần Hi quay lại, ánh mắt của anh ta mới khóa chặt vào hắn, ánh mắt của anh ta quá trực diện, mang theo sự thăm dò, như thể có thể nhìn thấu lòng người, và anh ta cũng không hề che giấu hành động này, giống như một người quyền lực lâu năm, làm một việc mà mình cho là hiển nhiên.
"Chúng ta có quen nhau không?" Bố Thần Hi chủ động hỏi người này lần đầu tiên sau khi vào.
"Tôi nghĩ, có lẽ là quen." Lời nói của người đàn ông có chút khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của anh ta, Bố Thần Hi chắc chắn rằng anh ta không muốn giải thích thêm.
Thấy anh ta không muốn nói nhiều, Bố Thần Hi tiếp tục quay lại để bác sĩ Diệp kiểm tra.
Từ hành động và biểu cảm của bác sĩ Diệp, Bố Thần Hi cũng nghĩ đến việc người này chắc chắn không phải là cái gọi là nhân viên sửa chữa thiết bị đơn thuần, một nhân viên bình thường sao có thể khiến bác sĩ Diệp, một cường giả, cảm thấy căng thẳng thậm chí là kính nể chứ?
Vậy người này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Khi Bố Thần Hi đang suy nghĩ về thân phận và mục đích của người này, một thông báo tiến độ lâu không thấy xuất hiện đã tăng lên 2%?
Người này không chỉ là nhân vật then chốt, mà còn là một nhân vật quan trọng.
"Cậu sao vậy? Bỗng dưng căng thẳng lên à?" Bác sĩ Diệp thấy Bố Thần Hi có vẻ lo lắng liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì, chúng ta nhanh chóng tiếp tục thôi, một lát nữa tôi còn phải đi căng tin." Bố Thần Hi lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, cố gắng làm cho trái tim đang căng thẳng của mình bình tĩnh lại.
"Đi vào trong đi." Bác sĩ Diệp đứng dậy, đi về phía phòng thiết bị bên trong, Bố Thần Hi vừa đứng dậy, người phía sau cũng đi theo.
"Ba người cùng vào luôn à?"
"Cần anh ta hỗ trợ một chút." Bác sĩ Diệp không quay đầu lại trả lời, thuận tay mở cửa bên trong.
Bố Thần Hi ngồi lên ghế điều trị, chờ đợi thiết bị phủ lên bên má phải của mình.
Hắn vừa ngồi xuống, thì thấy người này bước tới, hai tay đặt lên đầu Bố Thần Hi.
Bố Thần Hi phản xạ có điều kiện né sang một bên, hoảng sợ nhìn anh ta.
"Tôi chỉ, giúp cậu điều chỉnh vị trí một chút thôi."
Dù anh ta nói vậy, Bố Thần Hi vẫn cứng nhắc có chút kháng cự, hắn không biết người này thực sự là ai, tóc của hắn thì thật, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những đầu ngón tay của đối phương còn mang theo một chút chai sạn, áp sát vào da đầu khiến hắn chợt cảm thấy tê tê.
Bố Thần Hi từ trước đến giờ không thích bị người khác chạm vào đầu, hôm nay cảm giác dường như còn tệ hơn.
May mà người này nhanh chóng giúp hắn điều chỉnh xong vị trí, không biết anh ta đã nói gì với bác sĩ Diệp, nói xong thì đi ra ngoài.
Nửa tiếng điều trị trôi qua trong đầu Bố Thần Hi là một mảnh hỗn loạn.
Bởi vì sau đó người bí ẩn đã rời đi, Bố Thần Hi cuối cùng cũng không còn căng thẳng như trước, hắn khéo léo hỏi bác sĩ Diệp về thông tin cụ thể của nhân viên bảo trì thiết bị này, bác sĩ Diệp như đã chuẩn bị từ trước, nói một cách trơn tru, mỗi lần đều có thể dùng thái cực để tránh né.
Hẹn thời gian điều trị lần sau, Bố Thần Hi mang theo tâm trạng không yên bước ra khỏi cửa phòng y tế.
Bố Thần Hi vừa đi, người nhân viên vừa mới không thấy đã vào từ cửa bên.
Bác sĩ Diệp vừa thấy người đàn ông bước ra liền đứng thẳng người, nhường chỗ.
"Ông tiếp tục làm việc đi, đừng nói với ai về chuyện hôm nay."
"Vậy, có cần tổ chức cho cậu ấy để làm xét nghiệm không?" Khi bác sĩ Diệp đến đây hôm nay, thống lĩnh đã có mặt và bày tỏ hy vọng có được một số mẫu về Bố Thần Hi, điều này không phải là khó đối với một bác sĩ, nhưng khi đến lúc thực hiện, người đàn ông quyền cao chức trọng này đã dừng lại đề xuất đó.
"Bởi vì tôi nhận ra, không thể tùy tiện lấy mẫu cơ thể của một công dân tinh tế chỉ vì sở thích." Đôi mắt đen như mực của thống lĩnh chứa đựng một vực sâu không thể diễn tả, khiến người ta không thể nghi ngờ lời nói của anh ta.
Quay về văn phòng, Giản Hành Chi lấy ra sợi tóc mà hắn luôn giữ trong lòng bàn tay, rất mảnh và mềm, khó mà nhận ra, hầu hết người tinh tế đều có ít tóc, thường là tóc giả được chế tạo theo yêu cầu, còn những người tinh tế cấp S trở lên thì tóc của họ có xu hướng giống như người trên Trái Đất, nhưng chiều dài thì không tăng lên mãi, mọi người rất chú trọng việc chăm sóc tóc, hiếm khi ai bị rụng tóc.
Vì không có nhiều tiền, Bố Thần Hi sau giờ học còn phải đến căng tin giúp đỡ, mặc dù số tiền kiếm được không nhiều, nhưng sẽ có cơm ăn, như vậy mỗi tháng hắn cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền để phòng khi cần.
Nói ra thì công việc này là do Kỉ Đào giúp hắn tìm được, vì vài lần bị anh ta bắt gặp hắn đang ngâm thực phẩm đóng gói, lòng tốt đã giúp hắn một tay. Bố Thần Hi rất cảm kích, ít nhất bốn người trong ký túc xá này đã cho hắn một người có thể nói chuyện.
Bôi thuốc lên vết sẹo, Bố Thần Hi cẩn thận nhìn lại vết thương, giờ trông đúng là có vẻ như bị dị ứng, bên má phải mọc lên thịt mới, đỏ rực một vùng, nhưng thực sự nhìn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Vừa bước ra khỏi phòng, Bố Thần Hi đã thấy khốc ca bên cạnh cũng vừa bước ra.
"Đã bị dị ứng thì một tuần vẫn chưa khỏi?"
"Gần rồi, cảm ơn đã quan tâm." Bố Thần Hi đã quen với những lời châm chọc lạnh lùng của anh ta, đáp lại mà không để tâm.
Người này tuy miệng lưỡi có chút độc ác, nhưng cũng không làm gì quá đáng.
Hôm nay là tuần thứ hai khai giảng, theo sự sắp xếp của giáo viên, hôm nay lúc sáu giờ sẽ bắt đầu tập thể lực trên sân vận động.
Bố Thần Hi tưởng rằng vào giờ sớm như vậy, sân vận động sẽ không có ai, nhưng nhìn thấy mọi người đang tập luyện trên sân, hắn cũng đã hiểu tại sao gần đây hắn ít gặp các bạn cùng ký túc xá.
Bởi vì hắn luôn đeo khẩu trang, có nhiều người ở phía sau nói hắn giả tạo, không thể chịu nổi hắn
Bố Thần Hi đến sớm hơn, trong lớp vẫn còn một nửa số người chưa đến, lúc này một Đại Cá[biệt danh nha mn] thấy hắn liền vẫy tay gọi hắn lại, chàng trai này tên là Phương Kiến Quân, cũng từ hành tinh khác đến, khác với Bố Thần Hi, cậu ta là con cháu của một nhà tư bản, khá giả, ngoài việc hơi ngốc nghếch ra thì mọi thứ đều tốt.
"Nghe nói hôm nay sẽ kiểm tra sức mạnh, còn phải học võ nữa! Tôi rất thích điều này!" Đại Cá từ ngày đầu khai giảng đã bắt đầu mong chờ các môn thực chiến và võ thuật, theo lời cậu ta, thân hình này là tự nhiên để ra chiến trường.
Bố Thần Hi không bình luận gì về câu nói này, không cần phải nói, cậu ta thực sự giống như một tấm khiên có thể lao lên phía trước.
Sau khi tất cả mọi người đã có mặt, tân sinh viên của họ bắt đầu buổi tập luyện cơ bản, chạy ba vòng để khởi động, sau đó là chuẩn bị học võ dưới sự hướng dẫn của thầy giáo. Trước khi bắt đầu, huấn luyện viên đã hỏi xem ai trong số họ biết một số kỹ thuật võ thuật? Bất kỳ loại nào cũng có thể giơ tay.
Bố Thần Hi, người vốn dĩ có thể giấu mình trong lớp học, nghe thấy vậy thì trong lòng cũng cảm thấy nóng lòng, hắn đã bắt đầu học võ từ năm năm tuổi, sau đó lại học thêm vài năm nữa, và trong việc đánh nhau, hắn chưa bao giờ thua. Hắn không chỉ đơn thuần được phụ huynh gửi đi học mà còn rất thích thú với điều này, bao gồm cả việc sử dụng các loại vũ khí lạnh.
Do tình hình đặc biệt của tinh tế, nhiều học sinh ở đây có gia đình có quân nhân, nên có không ít người biết một số chiêu thức, chủ yếu là những chiêu thức rất thực dụng và trực tiếp.
Hơn một nửa số học sinh trong lớp đã giơ tay được huấn luyện viên công nhận, ngay cả Đại Cá bên cạnh, con của một gia đình kinh doanh, cũng giơ tay.
"Cậu cũng biết à?"
"Tôi học được vài chiêu!" Đại Cá[biệt danh có thể hiểu là chàng trai cao lớn nha] tỏ ra rất phấn khích, sáng sớm mà đã đổ không ít mồ hôi
"Cả hai cậu kia! Ai cho các cậu nói chuyện? Chú ý đến kỷ luật lớp học, lần sau phát hiện sẽ phải chạy ba vòng!" Giọng nói nghiêm khắc của huấn luyện viên từ trên cao truyền xuống, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Bố Thần Hi đứng thẳng, lặng lẽ giơ tay phải lên, lúc này không ít người đều nhìn về phía hắn, rõ ràng là không tin vào việc hắn biết chút võ thuật nào. Với thân hình nhỏ bé của hắn, chỉ cần gặp một con khủng long ảo cũng đã bị dọa chạy, không ai coi hắn ra gì.
"Các cậu tự chọn đối thủ của mình, ai chọn xong thì có thể lên thi đấu trước." Huấn luyện viên nói xong, dưới lớp học, các học sinh bắt đầu hoạt động. Đại Cá cúi đầu nhìn Bố Thần Hi một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu đi tìm bạn học ở phía bên kia.
Trong lớp của Bố Thần Hi có tổng cộng ba mươi người, những người có nền tảng tự giác lập đội với nhau, còn những người không biết gì thì cũng rất biết ý tìm những bạn không biết khác.
Lúc này, Bố Thần Hi đứng ở phía sau nhìn mọi người đã tìm được đối thủ, đúng lúc ánh mắt hắn chạm phải một cậu bạn khác không có đối tác. Khi cậu bạn nhìn thấy Bố Thần Hi thì lập tức quay đi, có vẻ không muốn thi đấu với một người có thân hình như trẻ vị thành niên như Bố Thần Hi.
Nếu nói rằng Bố Thần Hi bị mọi người bỏ qua vì trông quá yếu, thì cậu bạn bị bỏ lại lại là vì cấp bậc quá cao, cậu ta là người duy nhất có cấp S trong lớp, không ai muốn đấu tay đôi với cậu ta.
Có lẽ gần đây Bố Thần Hi bị kìm nén quá nhiều, trong bối cảnh hợp pháp của việc đánh nhau này, hắn thực sự có chút muốn thử sức.
Sau khi hầu hết mọi người đã lập đội xong, không ít người hướng ánh mắt về hai người còn lại, đặc biệt là ánh nhìn đầy châm chọc về phía Bố Thần Hi.
Đại Cá lúc này có chút ngại ngùng, cậu ta và Bố Thần Hi gần đây có quan hệ khá tốt, từ nhỏ đều cùng nhau hành động, lần này cậu ta thực sự cảm thấy mình chọn một người như Bố Thần Hi sẽ giống như đang bắt nạt hắn, nên cậu ta mới họn một người có trọng lượng tương đương với mình, điều này dẫn đến việc Bố Thần Hi rất có khả năng phải đối đầu với người mạnh nhất trong lớp.
Xung quanh có rất nhiều người đang xem trò vui, ánh mắt của huấn luyện viên đảo qua hai người một vài lần, một cách độc đoán đã buộc hai nhóm học sinh phải tách ra.
"Huấn luyện viên, cậu ấy nhìn còn nhỏ hơn cả em gái tôi một vòng, tôi không thể ra tay." Vừa dứt lời, các bạn học xung quanh không thể nhịn được mà lại cười ầm lên.
"Vậy sao lúc đó cậu không chọn lớp trưởng của mình? Đánh với cậu ấy thì cậu hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề này." Giọng nói của huấn luyện viên vừa dứt, tiếng cười xung quanh càng to hơn, cậu bé đó hoàn toàn đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn các bạn học xung quanh, ánh nhìn về Bố Thần Hi cũng trở nên không thân thiện hơn.
"Đấm không có mắt đâu, đến lúc đó đừng khóc nhé, còn cái khẩu trang này, đừng làm mình ngột ngạt chết."