Trường quân đội ở thủ đô, có thể nói là hoàn toàn khép kín, một tháng chỉ có một lần cơ hội ra ngoài, tất cả học sinh và nhân viên đều hoạt động trong trường, với hơn mười nghìn người, mức độ bận rộn của căng tin trường có thể thấy rõ.
Vì công việc đều phải đeo khẩu trang, Bố Thần Hi là sinh viên mới, mặt mũi mới, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ càng nổi bật hơn khi đeo khẩu trang, không ít đàn anh đàn chị cố tình đến quầy của hắn để lấy cơm.
"Bố Thần Hi! Mang phần ăn này lên phòng VIP tầng ba!"
Lúc này Bố Thần Hi vừa mới lấy thức ăn cho một đàn chị, nhân viên bên đó chỉ vào khay thức ăn vừa mới mang ra, bảo Bố Thần Hi đi giao thức ăn trước.
"Vậy còn bên này thì sao?"
"Đàn em! Trước tiên giúp tôi lấy đi!" Đàn anh nói xong sợ người đi mất, nhanh chóng chọn vài món anh ta muốn.
"Tôi đến đây! Cậu cứ lên trên đi!" Muỗng cơm trong tay Bố Thần Hi bị nhân viên giật lấy, đàn anh vừa thúc giục Bố Thần Hi hanh chóng lấy đồ rất không hài lòng đứng ở bậu cửa phản đối, sao lại bắt một đàn em trông yếu ớt như vậy đi giao thức ăn? Khay thức ăn lớn như vậy, làm sao cậu ấy cầm nổi?
Đàn anh vừa dứt lời, Bố Thần Hi đã một tay cầm khay thức ăn cẩn thận vòng qua nhân viên vào thang máy.
"Còn yếu ớt? Tôi thấy cậu chưa chắc đã mạnh hơn cậu ấy." Nhân viên, nhìn cũng không nhìn sinh viên, tay run rẩy một hồi lâu, mới đổ thức ăn vào khay.
Bố Thần Hi luôn là người phụ trách bưng đồ ăn ở cửa sổ, số lần lên phòng VIP trên lầu thì đếm trên đầu ngón tay, chỗ này chủ yếu là nơi ăn uống của giáo viên và nhân viên, nhiều món ăn đều là cố định. Khi Bố Thần Hi thấy một robot khác cầm đĩa nhìn mình, hắn mới nhận ra, rõ ràng đây là công việc mà robot có thể làm, sao người phụ trách lại chỉ định hắn đến giao hàng?
Mang theo thắc mắc này, Bố Thần Hi đến phòng VIP đã chỉ định, cửa phòng tự động mở ra mà không có dấu hiệu gì.
Thấy bên bàn ăn không có ai, Bố Thần Hi gõ nhẹ hai cái vào cửa rồi đi vào, vừa bước vào thì cửa lại tự động đóng lại. Bố Thần Hi cũng đã lên lầu này vài lần, nhưng căn phòng này chắc chắn là dành cho những nhân vật quan trọng, ở vị trí sâu nhất, không gian rất rộng rãi, còn có một phòng họp đi kèm.
"Đặt ở cái bàn nhỏ bên cạnh là được." Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông từ phòng bên cạnh vọng ra, Bố Thần Hi nhìn sang và thấy ánh mắt của Tô Vân Tranh đang dừng lại trên mình. Dù lúc này anh ta mặc quân phục trang trọng nhưng không thể che giấu vẻ lêu lổng, nghịch ngợm.
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, tôi còn tưởng cậu đã đi trường ở phía Nam rồi." Người đàn ông tự nhiên dựa vào ghế sofa bên cạnh, im lặng nhìn Bố Thần Hi sắp xếp đồ ăn, sau đó ánh mắt lại rơi vào bên má phải của Bố Thần Hi.
"Thưa thượng tá, đây đều là do người khác sắp xếp, tôi không rõ."
"Thật sao? Vậy tôi có thể giúp cậu kiểm tra xem ai có khả năng lớn như vậy." Nói xong, Tô Vân Tranh tùy ý kéo ghế ngồi xuống.
"Cùng ăn đi, món còn lại đã để robot mang lên rồi." Tô Vân Tranh nói rất tự nhiên, thậm chí còn dùng chân kéo ghế bên cạnh cho Bố Thần Hi.
"Tôi còn đang..."
"Tôi đã nói chuyện với nhân viên căng tin rồi."
Mặc dù Tô Vân Tranh nói rất tùy ý nhưng lại mang ý nghĩa không thể phản bác.
Bố Thần Hi cũng không từ chối, đây là cơ hội hiếm có để tiếp xúc với nhân vật chính, hắn không muốn bỏ lỡ, vì vậy đã ngồi xuống.
Hiển nhiên Tô Vân Tranh không ngờ rằng Bố Thần Hi lại dễ nói chuyện như vậy, anh ta cười nhẹ một tiếng rồi tự mình bắt đầu ăn, tốc độ ăn của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến Bố Thần Hi bên cạnh vẫn chưa động đũa.
"Đồ ăn ở căng tin trường cậu khá ngon, mỗi lần tôi qua đây đều ghé ăn." Nói xong, anh ta lại đánh giá Bố Thần Hi một lượt.
"Cậu ăn cơm mà không bỏ khẩu trang ra sao?" Người đàn ông nói câu này với nụ cười trên mặt, chỉ thấy anh ta lại nhìn Bố Thần Hi từ trên xuống dưới một lượt.
Cuối cùng, anh ta lắc đầu, "Cậu vẫn nên ăn nhiều một chút, quá gầy, nhìn như chỉ cần đẩy một cái là ngã, khiến người ta muốn bắt nạt."
Bố Thần Hi vừa bỏ khẩu trang xuống, nghe thấy lời của Tô Vân Tranh, tay cầm đũa dừng lại một chút.
"Ăn đi, nếu cậu không nhanh lên thì tôi sẽ ăn hết đó."
Người đàn ông nói xong, còn tốt bụng gắp cho Bố Thần Hi một ít rau.
"Gương mặt của cậu đã khá lên nhiều, trước đây tôi không để ý, giờ nhìn thì cậu thật sự rất đẹp trai, hơn cả người bạn giống người Trái Đất của cậu." Ánh mắt Tô Vân Tranh dừng lại trên khuôn mặt của Bố Thần Hi một lúc lâu, mang theo sự ngưỡng mộ rõ ràng, thấy Bố Thần Hi dường như không hài lòng với nhận xét này, anh ta tự nhiên chuyển đề tài.
Bố Thần Hi đã quen với ánh mắt như vậy, cũng không khách sáo, yên lặng ngồi ăn, mấy ngày này cân nặng của hắn có lẽ đã tăng lên một chút, ít nhất cũng có thể ăn uống bình thường.
"Tôi đã xem buổi tập của cậu sáng nay, cậu học ở thầy từ đâu vậy?" Tô Vân Tranh hỏi rất thẳng thắn, thậm chí còn đẩy đĩa thịt trước mặt sang phía Bố Thần Hi, ra hiệu cho hắn ăn thêm. Trong căn phòng rộng lớn, ánh nắng từ cửa sổ lớn chiếu vào, nhìn ra ngoài có thể thấy vài nhóm sinh viên ở không xa, nhưng giờ đây, cả hai đều không có tâm trí để nhìn chỗ khác.
"Tôi học ở hành tinh hoang." Bố Thần Hi nâng bát lên, che giấu vẻ bối rối của mình.
"Hành tinh hoang à? Ở đó thật sự có cao nhân, tôi cũng từ đó ra ngoài."
Bố Thần Hi nhìn Tô Vân Tranh, chỉ thấy anh ta đang nhìn thẳng vào mình, như đang mong đợi mình chủ động hỏi thêm.
"Tôi biết, ngài cũng từ hành tinh hoang đến."
"Có còn liên lạc với vị cao nhân đó không?"
"Không còn, học với thầy ấy một thời gian, rồi thầy ấy đi, sau đó không gặp lại. Hồi đó tôi hông kiểm soát được thiết bị nên không thêm được thông tin liên lạc." Bố Thần Hi vừa ăn vừa không dám nhìn thẳng vào Tô Vân Tranh.
"Thật sao?" Tô Vân Tranh có vẻ không tin lời hắn, nhưng cũng không phản bác thẳng.
"Có từng nghĩ đến việc sau này sẽ đi đâu không?"
"Chưa nghĩ đến, còn sớm mà?" Đến lúc đó nếu không có gì bất ngờ, hắn chắc chắn đã về nhà rồi.
"Đến với tôi đi, đội quân chiến đấu hàng đầu trong tinh tế." Tô Vân Tranh như đang dụ dỗ trẻ con, nhìn thẳng vào mắt Bố Thần Hi, nói rất chân thành.
"Tôi dĩ nhiên muốn vào đội của anh, nhưng nghe nói, muốn vào đó không phải chuyện dễ, phải qua nhiều vòng tuyển chọn."
"Với mối quan hệ của chúng ta, tôi dĩ nhiên có thể đặc cách nhận cậu, Tô Vân Tranh mỉm cười nhìn Bố Thần Hi, quan sát từng hành động của cậu sinh viên có vẻ chưa trải đời này.
"Điều đó không được đâu." Bố Thần Hi liếc nhìn anh ta rồi lại tiếp tục chú ý vào món ăn trước mặt, hắn biết người này không đơn giản như vẻ bề ngoài, tâm tư của anh ta rất nhiều, mục đích cũng rất rõ ràng.
"Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, mong đàn em có thể gia nhập chúng tôi." Người đàn ông vừa mới gần gũi bỗng nhiên lại giữ khoảng cách, như thể người vừa dụ dỗ mình không phải là anh ta.
Bữa ăn này kéo dài một tiếng rưỡi mới xong, trước khi rời đi, Tô Vân Tranh đã trao đổi thông tin liên lạc với Bố Thần Hi.
Ngay khi Bố Thần Hi vừa mở cửa đi ra, người đàn ông phía sau đã đội mũ lên đầu, nói một cách hờ hững: "Chiêu thức sáng nay của cậu, chắc là võ thuật đã thất truyền từ lâu trên hành tinh mẹ, Trái Đất nhỉ?"
Bố Thần Hi vừa bước ra một bước, nghe thấy câu này, dòng máu trong cơ thể bắt đầu sôi sục, chờ đợi những lời tiếp theo của người này.
Dù hắn liên tục tự nhủ, tinh tế này có đến một tỷ người, người này chưa chắc đã nhận ra được thân phận thật của mình, nhưng cảm giác bất an vẫn bám theo như bóng với hình.
Khi hắn đang hoang mang lo lắng, thanh tiến độ trong đầu lại tăng thêm 1%.
Tin tức này khiến Bố Thần Hi, người vừa mới hoàn toàn mơ hồ, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí.
"Tôi cũng không rõ, dù sao, cũng chỉ là học theo người khác."
"Tô thượng tá, tôi đi học đây." Bố Thần Hi đóng cửa lại, bước đi không khó để nhận ra tâm trạng của hắn lúc này.
Vì sự xuất hiện đột ngột của nhân vật chính, Bố Thần Hi đã không tập trung trong tiết học chiều.
Hai ngày trôi qua, bên Tô Vân Tranh không có phản hồi gì khác, ít nhất điều này cho thấy hiện tại hắn vẫn an toàn.
Trong một văn phòng rộng rãi và sáng sủa, Giản Hành Chi đang ngồi sau bàn làm việc, tay cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên bề mặt của nó. Những đường nét trên đồng hồ, vì bị chạm vào lâu ngày, đã giảm bớt nhiều góc cạnh, chỉ thấy anh ta đang chăm chú nhìn vào video phía trước với vẻ suy tư.
Video chỉ dài năm phút, được quay tại hành tinh hoang dã. Hình bóng gầy gò của một cậu bé nổi bật giữa đám người cao lớn của những người ngoài hành tinh, chiếc mặt nạ cơ khí cũ kỹ và bộ giáp không vừa vặn, trên lưng cậu là một khung chứa đầy đá năng lượng. Xung quanh là vài người đàn ông với ý đồ không tốt, đã sớm nhắm vào cậu bé, có lẽ cậu cũng cảm nhận được điều đó, cẩn thận nhìn quanh rồi theo sát người phía trước.
Chỉ thấy vài người phía sau nhìn nhau một cái, rồi lao lên, nắm lấy khung phía sau của cậu bé, cậu bé như đã chuẩn bị từ trước, vung cây gậy sắt trong tay đánh vào một người trong số họ. Dù trông có vẻ nhỏ bé, nhưng sức mạnh của cậu không hề nhỏ, một cây gậy sắt bình thường bị cậu vung lên thật mạnh mẽ, những chiêu thức vừa đẹp mắt vừa nhanh nhẹn, không giống như đang đánh nhau mà như một màn biểu diễn nghệ thuật. Nhiều người bị thu hút bởi nhóm của họ, nhưng không ai tiến lên giúp đỡ, họ đã quá quen với những cảnh tượng như vậy, thậm chí còn muốn chia sẻ phần lợi ích.
Dù là bốn đánh một, cậu bé vẫn không hề lép vế, trực tiếp hất mũ bảo hiểm của một người ra, dẫm lên mặt đối phương và hình như nói điều gì đó rất dữ dội.
Sau đó, cậu bước vào trạm chuyển đổi, nộp đá năng lượng, khi vào phòng kiểm tra, cậu tháo mặt na cơ khí ra, khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn, hoàn toàn trái ngược với những hành động vừa rồi. Trong video, cậu bé vừa đưa tay ra sau gãi đầu, lộ ra trán đầy đặn và xinh đẹp.
Video đã được tải lên hơn một ngày, trong lúc nghỉ ngơi, anh ta thường xem lại một lần. Mỗi lần xem, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó tả, hắn ghét cảm giác này nhưng lại nghiện nó, cái cảm giác khó hiểu này như đang nhắc nhở điều gì đó.
Video đến đây đã kết thúc, Giản Hành Chi dùng lực chạm vào bề mặt của đồng hồ, cuối cùng vô tình mở nó ra, chỉ thấy anh ta nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ trong tay, thời gian chỉ đến hai giờ.
"Thống lĩnh, ngài nên nghỉ ngơi rồi." Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông từ bên cạnh vang lên, Giản Hành Chi lấy lại tinh thần, tùy tay đóng đồng hồ lại và bỏ vào túi áo.