Đường Nghệ nhận một đơn hàng, trong yêu cầu của đối phương có nói.
Giết người không cần tay phải dính máu, nếu để cho đối tượng chết một cách tự nhiên thì tiền thưởng càng cao.
Chính vì thế hắn ta mới nhận số tiền cọc là 250 triệu đồng, số tiền này chỉ là tiền cọc để làm việc.
Tính ra người thuê sát thủ này cũng giàu có, hắn cần tiền nên vừa khéo có tiền vào tài khoản là làm việc luôn.
"Thế nào? Giết được chưa?" Giọng phụ nữ vang lên trong tai nghe.
"Cô yên tâm, xem bọn họ chạy đâu cho thoát." Đường Nghệ cười.
"Vậy thì nhanh gọn lẹ 1 tỷ 250 triệu tôi sẽ chuyển qua cho anh ngay khi xong việc."
"Thành giao, cứ chờ tin tốt từ tôi." Đường Nghệ tắt máy hắn bám sát đuôi xe taxi phía trước.
Làm nghề này kiếm cơm cũng hơn 10 năm, chuyện gì mà hắn chưa từng làm qua.
Vì tiền bán mạng, có tiền có thể sống không sợ trời không sợ đất.
Bánh xe bám sát mặt đường, Đường Nghệ nhấn ga húc đuôi xe.
"Bụp!"
"Két két….!" Chiếc xe taxi bị tác động mạnh quay vòng vòng, cũng may tài xế xử lý kịp thời không bị văng ra hành lang an toàn.
Lâm Kiều nhìn vào gương chiếu hậu thấp thoáng thấy bóng dáng một gã đàn ông có râu quai nón, người nọ tuy đội mũ lưỡi trai nhưng cô đoán rằng tuổi đời ngang Lâm Hải.
Điện thoại cô đang cầm trên tay vẫn im lìm, nếu bây giờ bọn họ không nhận được sự trợ giúp từ cảnh sát thì làm sao?
Con đường từ ngoại ô vào thành phố cách khá xa, hai chiếc xe đuổi bắt nhau gần hai tiếng đồng hồ.
"Đùng!" Tiếng súng vang vọng.
Nhận thấy tốc độ xe taxi mỗi lúc một tăng nhanh, Đường Nghệ liền lấy súng ngắn trong túi ra chuẩn bị bóp cò mong bắn xẹp bánh xe.
Có điều xe taxi phía trước cho dù có bị hỏng lốp cũng sẽ không ngừng lại.
"Làm sao bây giờ xe bị bắn vào bánh rồi." Lâm Kiều lo lắng nói.
"Không sao cháu cứ ngồi yên chú cân cho." Tài xế nói xong lập tức tăng tốc, ông phát hiện có một con đường đi tắt vào nội thành.
Sau khi quay vô lăng, tài xế rồ ga tăng tốc khiến cho Đường Nghệ ở phía sau cũng phải ráo riết bám đuôi bọn họ.
Con đường tắt đi vào nội thành tuy không rộng như đường quốc lộ nhưng ở khu vực này còn có nhà dân sinh sống nếu như xảy ra chuyện gì bọn họ có thể cầu cứu.
Taxi nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ, hai bên đường trồng đầy cây ăn quả qua mấy khu vực tuy có chút ổ gà khó đi nhưng vẫn có thể tránh được.
Lâm Na mở bản đồ vệ tinh đoán chừng bọn họ đi đã được một đoạn xa, ở bên ngoài còn thấy được mấy nhà dân.
Chiếc xe của Đường Nghệ chính là mẫu xe mới gầm thấp, mấy lần hắn ta đi qua ổ gà thì lốc máy bên dưới bị đá va vào âm thanh bén nhọn “cốc cốc..” đây chính là bài học nhớ đời.
Đi làm sát thủ còn thích mang xe xịn ra thử đường, chính vì gầm xe quá thấp hắn di chuyển không được nhanh như ban đầu.
Điều này làm cho hai người phía trước thở phào một hơi, tuy nhiên việc chạy trốn vẫn phải làm.
Lúc này ở trung tâm điều hành an ninh đường bộ của cục cảnh sát giao thông, Minh Sơn đang cùng mấy vị cảnh sát ngồi trước màn hình lớn theo dõi các camera nhỏ.
Vương Đông Quân ánh mắt lạnh như dao nhìn chiếc xe ô tô màu đen phía sau xe cô, anh thấy quen mắt nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.
Lat sau như hiểu ra điều gì, Vương Đông Quân cầm điện thoại ra ngoài.
Anh phải đi tìm cô, người đuổi theo cô kia không phải một kẻ bình thường anh từng giao thủ với hắn một lần.
“Chủ tịch ngài không cần đi đâu.” Minh Sơn chạy theo sau, anh ta biết chắc là Vương Đông Quân sẽ ra tay.
“Cậu thử nói xem, vợ tôi bị người ta đuổi giết còn tôi ở nhà biết mà không cứu có phải cùng là đồng phạm với bọn chúng không?”
“Tôi…”
“Đi!”
oOo
Đường Nghệ gia tăng tốc độ, xe của hắn bây giờ giống như một con ngựa sắt chạy lộc cộc trên đường vắng.
Tiếng gầm của xe vang vọng càng đáng sợ hơn là hắn mặc kệ đá va vào lốc máy vẫn đuổi theo hai người phía trước sát nút.
“Đùng…đùng… đùng!” Đường Nghệ không nhịn được nổ súng, hắn ta vừa lái vừa thò tay ra ngoài nhắm bánh xe taxi bắn mấy lần.
Lâm Kiều nhìn bản đồ vệ tinh trên điện thoại, mồ hôi cô đổ như mưa, một viên đạn bay qua gương chiếu hậu bên trái làm nó tan nát rơi theo gió.
Cô nhìn trân trân con đường phía trước, đột nhiên Lâm Kiều có một kế hay khi nhìn thấy bầy bò đang ăn cỏ bên đường.
Bởi vì sáng nay cô thấy chú tài xế có mang theo mấy quả mít chín bỏ dưới ghế lái.
“Chú cho cháu xin mấy quả mít!” Lâm Kiều cúi đầu cầm bao đựng bên dưới kéo ra ngoài.
“Để làm gì?” tài xế mãi lái xe tập trung tinh thần nghe cô nói thì kinh ngạc.
“Cháu có cách khiến xe tên kia không đuổi theo được.” Nói xong Lâm Kiều cầm một quả mít tách vỏ, cũng may là mít ướt nên khá dễ dàng.
Cánh tay nhỏ cầm vỏ mít vứt ra sau cửa kính, tài xế thấy cô vứt nhiệt tình có chút sót của nhưng vẫn không nói gì.
Xe bọn họ chạy qua một đoạn bây giờ ông mới hiểu ý cô, hoá ra là cô dụ mấy con bò bên đường ra đường ăn mít, như thế sẽ cản trở tên phía sau.
Đúng là thông minh mà.
Chuông điện thoại bên túi reo vang, là một số lạ gọi đến cô cầm giấy ăn lau tay sơ qua rồi nghe máy.
Bình thường Lâm Kiều không hay nghe điện thoại từ số lạ nhưng hiện tại cấp bách cô không nghỉ nhiều.
“Em đang ở đâu?” Vương Đông Quân hỏi vì anh đã không thấy xe taxi mà cô đi xuất hiện trong camera trên ệ thống.
“Tôi…Vương Đông Quân… tôi đang chạy trốn… à không đang ở một đường tắt đi vào nội thành.”
“Kẻ đó vẫn còn đuổi theo em chứ?” Anh vừa nhìn đoạn đường trước mặt, lập tức nhấn ga phóng qua.
“Bị bò chặn lại rồi, chúng tôi đã chạy một đoạn khá xa chắc cũng sắp ra bên ngoài đường lộ.”
“Được yên tâm tôi đến bảo vệ em.” Vương Đông Quân cúp máy ở bên cạnh anh Minh Sơn âm thầm cầu nguyện cho bản thân.
Bởi vì Vương Đông Quân là người từng đạt giải tay đua xuất sắc nhất khu vực.
Một khi anh đã vào làn đua không thể cản được anh vượt chướng ngại vật.
“Ông chủ, hay là anh để tôi lái xe cho.”
“Cậu bò bao giờ mới đến nơi?” Vương Đông Quân không nhìn sang lập tức phóng như bay trên đường lớn.
Chiếc xe màu đen không rõ là loại gì, bị Vương Đông Quân nhìn trúng khi anh vừa ra khỏi văn phòng công ty.
Lập tức lấy xe chạy mất, suy cho cùng anh có tiền cho nên nhân viên của anh cho mượn xe cũng không sợ thiệt.
Còn vui vẻ đưa chìa khoá khiến Minh Sơn lắc đầu, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.
Đợi đến khi nhân viên đó nhìn thấy ông chủ lái xe đảm bảo són ra quần ngay lập tức.
Chiếc xe nhanh chóng bỏ qua tất cả các xe đang lưu thông trên đường lớn, Vương Đông Quân dựa vào giác quan của màn cho xe đi vào con đường tắt mà anh nghĩ khả năng cao gặp cô.
Trong làn sương mờ ảo kèm chút âm u trong đường rừng, Lâm Kiều cùng tài xế xe trải qua vô vàn cảm xúc, cho dù bỏ xa chiếc xe kia nhưng bọn họ không dám dừng lại.
Khi đi được một đoạn dài, tài xế phát hiện ra xe sắp hết xăng, ông phải nhanh chóng tìm trạm xăng để tiếp tục hành trình.
Còn chưa đi được bao xa thì tiếng gầm rú của ô tô phía sau lao đến, tài xế đổ mồ hôi hột hiện tại chỉ biết cầu ý trời.
Đường Nghệ nhanh chóng đuổi kịp Lâm Kiều, hắn ta tự tin cầm theo một khẩu súng mở cửa xe ô tô xuống đất.
“Chạy đâu cho thoát” Nói xong hắn cầm súng đưa lên trước ngực ngắm đi chầm chậm đến đuôi xe taxi.
“Đùng! Đùng!” Vương Đông Quân liên tiếp bắn hai phát ra phía sau xe taxi.
Thật may vì anh đã đến kịp lúc, có lẽ do tầm nhìn xa cùng tiếng động cơ êm cho nên Đường Nghệ không nhìn thấy anh.
Tuy nhiên Lâm Kiều đang sửng sốt nhìn Vương Đông Quân trên tay cầm súng, người thật đạn thật b ắn ra sau xe.
“Thân thủ thật nhanh nhẹn!” Lâm Kiều vô thức nhìn theo bóng dáng anh vừa lướt ra sau xe taxi và Đường Nghê gào lên một tiếng..
Danh Sách Chương: