Lâm Na từ sớm đã không ở nhà, bởi vì cô ta không thể chịu được sự xấu xí của Vương Ngạn.
Còn cả việc nhà họ Vương giàu có đến mức nhà họ Lâm không có cửa so sánh, nếu phải giáp mặt nhìn Lâm Kiều hạnh phúc như thế, Lâm Na sẽ bị chính bản thân làm mất mặt.
“Cô Lâm lần trước cảm ơn cô cứu tôi một mạng.” Lưu Phong ngồi trên ghế sô pha nói.
Cũng may lần ở sở cảnh sát kia có mẹ con Lâm Na bảo lãnh cho ông ta ra ngoài nếu không chỉ sợ cái mạng ông ta sẽ không còn.
Nghe nói danh tiếng nhà họ Vương ở thành phố này vô cùng lớn, nếu bọn họ bắt được ông, e rằng ông sẽ bị cho vào tù vĩnh viễn không thoát được.
Nhất là Lâm Hải, ông ta sẽ tìm Lưu Phong tính sổ.
“Ông đừng vội vui mừng chẳng qua chúng ta hợp tác cùng có lợi mà thôi, sau này tôi còn cần ông giúp.” Lâm Na đã chuẩn bị một ít tiền cho ông ta.
Lưu Phong nhìn bao tiền polime mới tinh toàn tờ năm trăm trên bàn thì mắt sáng rực, số tiền lớn như thế mà cô ta cho ông dễ vậy sao?
“Cô Lâm tiền này là ý gì?” Lưu Phong đứng lên khỏi sô pha đi cà nhắc tới bàn trà, đây là nhà của ông.
“Ý tôi à? Tôi cho ông tiền an hưởng tuổi già, sau này cần ông giúp đỡ thôi.” Lâm Na bình thản cầm cọc tiền ném qua tay Lưu Phong.
Lưu Phong cầm tiền trên tay ánh mắt nhìn Lâm Na phức tạp, một thiếu nữ mới mười mấy tuổi đầu không ngờ tâm cơ đến mức ông phải sợ hãi.
Nếu như ông ta không có mối thù với Lâm Hải thì có thể bị cô ta quay mòng mòng hay sao? Loại người này lớn lên lại gây hoạ cho người khác, tuy nhiên trên mặt ông vẫn giữ nét bình thản ban đầu.
Cười như không có chuyện gì đi lại bàn trà ngồi xuống vươn tay nhận tiền còn lại bắt đầu đếm.
“Không Cần đếm, tổng cộng 200 triệu không thiếu một đồng.”
“Được, cảm ơn cô Lâm.”
Lâm Na đứng lên cầm túi xách cô ta đeo kính đen đội mũ đen rồi đi một hơi ra cửa, không quên quay đầu nhìn ông cảnh cáo.
“Chuyện tôi cứu ông không được nói với bất kỳ ai, còn nữa nên trốn cho tốt đừng để nhà họ Vương bắt được.
Bởi vì Lâm Kiều đã gả cho nhà bọn họ, chuyện của chị ta chắc chắn bọn họ sẽ quan tâm.”
“Vâng tôi hiểu rồi, cô Lâm yên tâm.” Lưu Phong cúi đầu thề thốt, đợi cho Lâm Na đi ra cửa thì ông ta lập tức đi lại khoá trái cửa rồi quay vào ngồi xuống bàn.
Suy tính nên làm gì với số tiền này.
oOo
Sau lễ ăn hỏi nhà họ Lâm có làm bưa tiệc nho nhỏ để hai bên gia đình ăn cùng mâm tăng tình thông gia, Tô Yến cùng Vương Đông Quân ngồi đến 11 giờ thì xin phép ra về.
Trước lúc đi cố ý nhắc nhở Lâm Kiều dọn đồ của cô sang ở nhà riêng mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Lâm Kiều à mẹ biết con ngại nhưng hai đứa trước sau cũng là vợ chồng, vậy nên chiều nay con thu dọn đồ một chút.
Mẹ cho người sang đón con về nhà riêng nhé, ở đó khi nào chúng ta muốn gặp nhau cũng tiện đường.” Tô Yến cầm tay Lâm Kiều ân cần nói, ánh mắt chứa chan sự hoà ái yêu thương.
Lâm Kiều được sủng mà có chút sợ hãi, bởi vì từ nhỏ cô đã không còn mẹ.
Đây là lần đầu được quan tâm như thế này, nếu bà thật sự yêu thương cô.
Vậy thì cô không nên cự tuyệt phụ tấm chân tình, tuy nhiên để cha mẹ hai bên không mất mặt Lâm Kiều vẫn quay đầu nhìn về phía Lâm Hải cho ông ta chút mặt mũi.
Lâm Hải nhìn thấy cô hiểu chuyện liền gật đầu, ông ta cũng không cần can thiệp vào chuyện cô và nhà họ Vương quá sâu kẻo bị người ta nhìn chằm chằm khó ăn nói.
“Con làm theo lời bà ấy đi trước sau gì Vương Ngạn cũng là chồng hợp pháp của con.” Lâm Hải vừa nói vừa nhìn Vương Đông Quân ẩn ý.
Còn anh thì đang nhìn cô chằm chằm, cô dọn về sống ở đó anh không lo cô bị bọn xấu ám hại cũng tiện cho anh sang nhà.
Có điều Lâm Kiều làm sao hiểu được anh nghĩ gì trong lòng, cô quay người nhìn anh chỉ bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như muốn hút tâm hồn của thiếu nữ.
Người chồng này vậy mà cũng có điểm khiến người ta nhớ mãi, nếu như anh không bị tai nạn chắc chắc là một người đàn ông đẹp trai vô cùng.
Ví như người em trai của anh Vương Đông Quân… nhắc tới người em trai của chồng tương lai, Lâm Kiều chợt hiểu cô không nên lưu tâm tới anh.
Việc cô cần nhớ chính là Vương Ngạn mới là chồng của cô, Lâm Kiều khắc ghi khoảnh khắc bọn họ trao nhẫn làm ước hẹn.
Ngón áp út có chiếc nhẫn vàng sáng bóng soi rõ khuôn mặt của Lâm Kiều hồng nhuận đầy khả ái.
Vương Đông Quân vậy mà đẩy xe lại gần bên cạnh cô, bàn tay to lớn vươn ra nắm bàn tay nhỏ của cô nhàn nhạt nói.
“Về sau trước mặt tôi, em không cần lo lắng điều gì.
Có tôi rồi em nên an ổn làm điều em thích.” Vương Đông Quân không quan tâm trong lòng cô anh là Vương Ngạn hay là Vương Đông Quân lành lặn hào hoa kia.
Chỉ cần là cô thì xuất hiện với thân phận nào anh cũng nguyện ý, có điều để cô hiểu và thông cảm cho anh cần có thời gian.
Lâm Kiều ngây ra, một người lạnh lùng đôi khi hay cục súc như Vương Ngạn đây lại nói toàn những câu mật ngọt khiến người ta đỏ mặt.
Cô cũng chỉ là một thiếu nữ ở tuổi trưởng thành học yêu đương, anh em nhà họ Vương bọn họ sao chẳng ai đứng đắn chút xíu.
Đến dỗ dành con gái nhà người ta cũng sến sẫm vậy sao? Không thể tin được.
Tô Yến hài lòng nhìn hai người tình chàng ý thiếp hài lòng nhìn sang Lâm Hải và Lưu Hoa, ý bà là hai vợ chồng ông ta nên xác nhận rằng Lâm Kiều thực sự gả đúng người rồi.
Lúc bọn họ đang trò chuyện bên trong thì bên ngoài một chiếc xe ô tô màu đen đi vào dừng lại bên bậc thềm trước sân, người tài xế mở cửa.
Lâm Na mặc bộ đồ đồng phục học sinh cấp ba bước xuống khác hẳn với dáng vẻ khi cô ta ở nhà Lưu Phong, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này khiến người ta làm tưởng Lâm Na thật sự là cô gái ngoan nết na.
“Cháu chào bác gái, chào cha mẹ và anh rể.” Lâm Na cúi đầu mang theo nụ cười hoà ái.
“Lâm Na đi học về rồi à? Ngoan lắm.”
“Dạ con xin phép vào nhà trước.”
Tô Yến cùng Vương Đông Quân cũng cười đáp cho có, bởi vì bọn họ biết cô gái này như thế nào.
Lâm Hải nhìn thấy con gái ngoan ngoãn hài lòng phất tay cho cô ta đi vào nhà.
Tuy nhiên Tô Yến nhíu mày nhìn khuôn mặt Lâm Na đang có ánh mắt không tốt với Lâm Kiều, em gái kế thế này bà không thể nào ưa nổi.
Lâm Kiều đã sớm đoán ra Lâm Na cố ý xuất hiện bây giờ chính là ra mặt cho Tô Yến thấy, hòng để bà thấy chút tốt đẹp sau này dễ nói chuyện.
Có điều ánh mắt của Tô Yến cao cỡ nào? Sao lại không hiểu chiêu trò vặt vãnh này..
Danh Sách Chương: