Đại viện Lý gia.
Người hầu dậy sớm buổi sáng vừa mới mở cửa, quét sạch bụi bặm trên bậc thang, sau đó liền nhìn thấy đại công tử nhà mình vội vàng từ cửa phụ "đi" ra ngoài.
Người quen thuộc Lý Liên Từ đều biết, hắn ra vào cửa đều là cửa phụ.
Mà mỗi khi xe lăn của hắn, di chuyển nhanh hơn người bình thường đi nhanh hơn một chút, chứng tỏ hắn đang vội vàng.
Cho nên cho dù thần sắc Lý Liên Từ, so với mọi ngày cũng không có gì thay đổi.
Nhưng hai người hầu đã ở Lý gia mười mấy năm vẫn đến cùng một chỗ, nhỏ giọng nghị luận.
"Ai, ngươi nói thiếu gia sốt ruột như vậy, là làm gì a."
"Ừm, không rõ ràng lắm, chỉ biết hình như là đang điều tra cái gì, có thể có liên quan đến mấy tiếng nổ lớn tối hôm qua. Bởi vì nửa đêm hôm qua, thiếu gia còn bảo ta đi lấy chìa khóa thư viện.”
"Nửa đêm, hảo gia hỏa, vậy ngươi bây giờ chẳng phải là mệt muốn chết sao?"
"Đúng vậy, nhưng ta không tính là thẩm nhất. Thảm nhất là lão Lưu và những người khác. Thiếu gia tối hôm qua đi ra ngoài, lúc trở về liền kêu bọn họ làm việc, mang tất cả chuyện xảy ra trong thành những năm này ra. Tất cả những vấn đề lớn nhỏ đều được sắp xếp. Sau đó còn chưa kịp chỉnh sửa thành quyển sách, đã phải đi hết. Vậy à, tính ra cả đêm họ thực sự là một đêm không ngủ. ”
"A, ta làm sao cảm giác như đã bỏ lỡ một chuyện lớn a."
"Cút, có thể ngủ một giấc đến trời sáng ngươi liền cười trộm người, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ a"
"Hắc hắc, không có biện pháp, ai bảo ta ngủ như chết chứ."
Trên thực tế, về việc này, cũng không thể trách Lý Liên Từ sốt ruột.
Là một tuyệt đỉnh cao thủ tồn tại, tầm quan trọng cùng mức độ uy hiếp đối với một gia đình đều quá lớn.
Hắn không thể để cho một yếu tố không chắc chắn như vậy tồn tại.
Cho nên, hắn mới ra ngoài vào đêm muộn sau khi nghe những tiếng động kinh hoàng đó.
Cũng bởi vậy hắn mới phải nhanh chóng tìm ra chân tướng.
Thế cho nên để cho một đống người cùng hắn bận rộn cả đêm.
Bất quá muốn nói hắn rốt cuộc là làm sao tra ra thân phận của Vương Mậu.
Vậy thật đúng là nhờ Ninh Khuyết Nhi.
Còn nhớ trước đây, hắn giao thủ với Vương Mậu trong ngõ nhỏ không?
Chỉ riêng nội khí hai người tràn ra, cũng đã đủ để khiến một ít võ nhân không có kinh nghiệm phải sợ hãi
Cuộc đối đầu giữa hai người sao có thể không thu hút sự chú ý của nhà họ Lý chứ.
Đồng thời, Ninh Khuyết Nhi cuối cùng còn xuất phát từ tức giận, kêu to một tiếng tên Vương Mậu.
Lúc này Lý Liên Từ mới liên hệ tất cả manh mối.
Lý Liên Anh từng nói trước mặt Lý Liên Từ, cô gái kia trước khi mặc mặc quần áo lên giống như là một tên ăn mày, sau khi ăn mặc lại giống như nữ thần tiên, là thần tiên muội muội.
Mà ngày hôm qua, tin tức ra ngoài mang về lại thì nói như vậy.
"Buổi sáng gần trưa, thấy một kiếm khách cùng một người ăn mày giao thủ ở phố Nha Nhi, trong vòng nửa chiêu, khí kình dọa người, cho nên để ý. Bởi vì hai người võ công cao cường, không dám đến gần, chỉ nghe kiếm khách gọi ăn mày là Vương Vật (chữ Đồng Âm không rõ), liền cảm thấy hai người tạm rời khỏi ngõ nhỏ.
Tại hạ võ công thô sơ, không thể đi theo, may mắn một người bán hàng rong dọc theo đường phố thông báo, biết hai người đã đến Phần Giang lâu, là cải trang đi tới.
Trong lầu ngồi lâu, lại nghe nói trong miệng một gã sai vặt, người ăn mày kia sau khi tắm sạch bùn đất lại là mỹ nhân khuynh thành, có thể làm cho người gặp khó quên.
Việc này rất kỳ lạ, không dám chậm trễ, là gửi thư một phong, mong chủ gia minh xét.”
Đem tin tức này, kết hợp với miêu tả năm đó của Lý Liên Anh, cộng thêm những gì Lý Liên Từ nhìn thấy và nghe thấy.
Nghĩ đến kết quả là không cần nói cũng biết.
Mỹ nhân khuynh thành võ công cao cường cũng không gặp nhiều như vậy.
Tất nhiên không thể phủ nhận.
Trong đó cũng có một phần khả năng như vậy, là Lý Liên Từ sơ suất đoán sai.
Bất quá đáp án hết thảy, đều sẽ ở sau khi hắn đi tới Phần Giang lâu mà công bố.
Cho nên bất luận như thế nào, Phần Giang Lâu hắn đều phải đi.
......
Trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Khuyết Nhi lúc này còn đang ngồi trong phòng mình chữa thương.
Mà Vương Mậu đã thay trang phục ăn mày ban đầu của mình, tự mình ngồi ở một bên uống rượu.
Ngày hôm qua trang phục mới vừa mới thay đã bị hủy, may mắn không phải là tiền mình bỏ ra, cho nên cũng không đau lòng.
Hơn nữa bộ quần áo kia mặc vào cũng thực không được thoải mái, vẫn là hiện giờ một thân tốt, thoáng khí, thuận tiện và thiết thực.
Đợi đến khi Ninh Khuyết Nhi bình phục nội khí, lại mở mắt ra.
Rượu trong hồ lô nhỏ của Vương Mậu đã bị nàng uống hơn phân nửa.
Nhíu mày nhìn bộ dáng ngồi của Vương Mậu, Ninh Khuyết Nhi dường như bất đắc dĩ phun ra một ngụm trọc thở dài nói.
"A Mậu, ban ngày không nên uống rượu như thế."
"Phi, lời này ngươi đã nói sai rồi, ngươi có biết ba chuyện sảng khoái nhất trong cuộc đời là gì không?"
Dùng một ngón tay câu lấy sợi dây đỏ buộc vào bầu rượu, Vương Mậu nghiêng đầu, cười nói với Ninh Khuyết Nhi.
"Là gì?"
Nhìn vẻ mặt bí ẩn của nàng, Ninh Khuyết Nhi tương đối nể mặt hỏi một câu, nhưng trong tay, lại chỉ cầm trường kiếm của mình lau chùi.
"Hừ hừ, nói ngươi là đầu cá gỗ, còn không tin.”
Híp mắt cười khẽ hai tiếng, Vương Mậu giơ lên ba ngón tay, bẻ từng cái một.
"Ba việc này chẳng qua là vui thú trong triều, mỗi ngày uống rượu, còn..."
"Còn?"
Thấy Vương Mậu nói đến một nửa thì không nói, Thàng Khuyết Nhi đành phải ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Vì thế, Lúc này Vương Mậu mới nháy mắt một chút, vẻ mặt mập mạp cười nói.
"Cùng Dạ Dạ Sanh Ca."(Hằng đêm xx =))
“......”
Bị người trước mặt này,
"Nữ lưu manh" vốn phụ trách dung mạo xinh đẹp như hoa, đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Thân thể Ninh Khuyết Nhi cứng đờ nửa ngày, lập tức cúi đầu, một lần nữa lau kiếm trong tay, cũng nhẹ giọng mắng một câu.
"Hạ lưu."
"Phi. . . ngươi ngược lại nói không sai, ta là ăn mày mà, vốn là hạ lưu, ha ha ha."
Có tiếng cười sảng khoái của nữ nhân trong phòng.
Vương Mậu bây giờ, đại khái cũng chỉ có ở trước mặt vị lão bằng hữu trước mắt này, mới có thể biểu hiện không kiêng nể gì như vậy.
Lại là sau vài câu nói chuyện phiếm.
Có lẽ rốt cục chú ý tới trang phục của Vương Mậu, Ninh Khuyết Nhi khó tránh khỏi có chút để ý hỏi tiếp.
"Tại sao lại mặc lại quần áo ban đầu rồi?"
"À."
Quay đầu lại cầm mấy hạt đậu phộng trên bàn, ném hai viên vào miệng, Vương Mậu dựa lưng vào thành bàn nói.
"Quần áo ngày hôm qua, lúc ta cùng hắc y nhân kia đấm nhau bị đánh nát, hơn nữa mặc vào thật sự khó chịu, cho nên ta đã đổi lại."
"Đánh nát?"
Vẻ mặt Ninh Khuyết Nhi lộ vẻ kỳ quái
Ngay sau đó, một hạt đậu phộng của Vương Mậu bắn vào trán hắn.
"Nghĩ cái gì, chính là rách mấy góc."
“Ta biết, ta không nghĩ nhiều về chuyện đó.”
Vuốt cái trán hơi có chút đỏ lên, thần sắc Ninh Khuyết Nhi lạnh lùng, lại giống như là có chút ủy khuất nói thầm một câu.
"Thật không nghĩ nhiều?"
"Ngươi, nhắc tới, ta ngược lại nghĩ."
"Chậc, cho nên nói, nam nhân thiên hạ đều giống như chim."
Buồn bực trợn trắng mắt, Vương Mậu ngoan độc lên ngay cả chính mình cũng mắng.
"A Mậu, ngươi là một nữ tử, khi nói chuyện phải chú ý tới dáng vẻ."
"Ngươi thành thật"
Ninh Khuyết Nhi nhìn bộ dáng Vương Mậu khóe miệng bẩn thỉu, không khỏi cau mày lần nữa, lên tiếng nhắc nhở một câu.
"Ngươi quản ta trước đây vẫn nên quản tốt chính mình đi, bao nhiêu tuổi đầu, vậy mà còn có thể trúng mê hương."
Đưa tay chụp ngón chân trần của mình, Vương Mậu hoàn toàn không biết cái gì là dáng vẻ, lại đặt tay lên miệng thổi thổi nói.
"A Mậu..."
Ninh Khuyết Nhi sầm mặt, tựa hồ muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
"Ninh công tử, xin hỏi Vương cô nương có ở chỗ ngài không, dưới lầu có khách nhân tìm nàng, ta thấy cô ấy không ở trong phòng, liền đến chỗ ngài xem một chút."
Giọng nói của tiểu nhị vang lên ngoài cửa.
Vương Mậu và Ninh Khuyết Nhi nhìn nhau một cái, đang suy nghĩ điều gì đó, cả hai đều hơi cau mày.