Lý Vân Thiên bước đến ngồi bên cạnh giường rồi nhanh như chớp điểm huyệt đạo trên người Dương Hiểu Băng làm cho cô chìm vào một giấc ngủ sâu, chàng ngồi xuống bên cạnh giường đưa mắt quan sát một thiếu nữ dung mạo tựa thiên tiên, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn mỹ, làn da trắng hồng mịn màng như tấm lụa được dệt từ tơ của loài thiên tằm trân quý, dung mạo của nàng tuyệt đối không hề thua kém vị thái tử Nhan Hoa Dương khuynh thế kiều mị động lòng người nổi danh khắp thiên hạ cũng chính là nữ tử duy nhất từng thành công ưu lại hình ảnh trong đáy mắt của chàng … nhưng nữ nhân đầy tham vọng kia quá tự tin vào dung mạo của mình đến mức xem thường một vương gia chỉ biết sống nhàn tản như chàng rồi … Chàng là Tiêu Dao Vương của Vân Quốc, chưa từng có người nào dám gọi thẳng tên chàng, chàng có tôn nghiêm của một bậc vương giả quyền quý, được giáo dục một cách vô cùng nghiêm cẩn nên chàng không thể cam bái hạ phong để phục tùng theo những chủ ý của nàng ta được … Nàng ta không thể nhân danh tình yêu để lấp liếm cho những tham lam cùng dục vọng của bản thân giống như những lời đã nói trước mặt chàng … Nàng ta không xứng đáng đứng chung một chỗ cùng chàng lại càng không đủ tư cách để trở thành vương phi của chàng … Vậy nên hai từ “ dại gái “ phát ra từ cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu dại dột này đã chạm vào vảy ngược của chàng làm chàng không thể nào tha thứ được.
“ Tiểu nha đầu là do ngươi tự chuốc lấy khổ! “ – Lý Vân Thiên khẽ cong môi rồi trở người đứng dậy nhẹ như một cơn gió thoảng, chậm rãi rời bước khỏi căn phòng ngủ của Dương Hiểu Băng, chàng không buồn đưa tay đóng cửa nhưng nội lực thâm hậu lại tạo thành một luồng gió khép lại cánh cửa phòng sau lưng chàng.
***
Dương Hiểu Băng ngủ một giấc thật sâu mà không hề mộng mị đến tận sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã ló dạng, cô bước ra khỏi cửa phòng đi đến khoảng sân nhỏ, vươn vai hít thở không khí trong lành rồi ngắm nhìn những tia nắng ban mai ấm áp lấp lánh trong những giọt sương đọng trên vô vàn những chiếc lá trúc như một tấm màn bằng pha lê tinh xảo tuyệt mỹ.
“ Ồ! … Ngươi ngủ đến giờ này mà vẫn còn nhàn nhã như vậy hay sao? … Mau chuẩn bị điểm tâm cho ta! “ – một giọng nam tử bất ngờ vang lên kéo Dương Hiểu Băng trở về với thực tại.
“ … Tại sao cô lại có thể quên mất cô đã bị ma che mắt quỷ đưa đường mà tha về nhà một tuyệt sắc mỹ nam cũng chính là cái của nợ lớn nhất trong mấy chục năm sống ở cái thế giới này như vậy a??? “
Dương Hiểu Băng không quay đầu nhìn nam tử đang đứng ở dãy hành lang trước cửa phòng của hắn, chậm rãi lên tiếng nói:
“ Ta vừa thức dậy còn phải rửa mặt súc miệng sau đó còn thay trang phục rồi mới rảnh tay chuẩn bị điểm tâm cho ngươi được! “
“ … Lại muốn cải trang thành tên thổ phỉ chột mắt cà lơ phất phơ kia sao? … “ – Giọng nói nhàn nhạt của hắn lại bay đến cô tai cô.
“ … Bộ dạng của ta như thế nào thì có liên quan gì đến ngươi? … “ – Dương Hiểu Băng chau mày khó chịu đáp trả.
“ Hôm nay ta muốn đến Vân Long Các xem náo nhiệt! … Ngươi có muốn đi cùng không? “
“ Vân Long Các là tửu lâu nổi tiếng nhất ở thành Hoa Dương, là nơi những thư sinh tài tuấn thường hay lui tới uống rượu, thưởng hoa, đề thơ, bình văn hay thi thố sở học với nhau … đó cũng là nơi thường xuyên diễn ra khung cảnh trai anh hùng gặp gái thuyền quyên trong các thoại bản nàng rảnh rỗi thường đọc … Vân Long Các này cũng có một quy định là chỉ mở cửa đón tiếp những thư sinh đọc sách thánh hiền cùng những vị tiểu thư đài các, là nơi không dành cho những hạng người phàm phu tục tử, hữu dũng vô mưu ra ra vào vào … Tên mỹ nam tuyệt sắc khó hầu hạ này chắc hẳn đã nghỉ ngơi khỏe rồi nên bắt đầu muốn đi ra ngoài vận động... muốn biến cô thành chân sai vặt đi theo hầu hạ thiếu chủ sao??? … Đừng có mơ! “ – Dương Hiểu Băng khẽ nghiêng đầu đắn đo suy xét rồi bình thản lên tiếng.
“ Vân Long Các kia không hợp khẩu vị của ta! “
“ Ân! “
“ Tốt nhất ngươi đi luôn đi, không cần quay trở lại! “ – Dương Hiểu Băng giọng điệu có chút vui vẻ gật gù tiếp lời.
“ Vậy thì không được! … Ta đã phi cáp truyền tin cho gia phụ cùng đệ đệ của ta biết ta tạm thời nghỉ ngơi tịnh dưỡng ở Tiên Trúc rồi! “ – tuyệt sắc mỹ nam nhàn nhạt lên tiếng.
“ Ngươi! … Tại sao ngươi biết nơi này có tên gọi là Tiên Trúc? “ – Dương Hiểu Băng lập tức xoay đầu nhìn hắn, kinh ngạc cất cao giọng hỏi.
“ Vì ta mới chính là chủ nhân thật sự của Tiên Trúc! “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười lấy từ trong ngực áo ra một tờ khế ước cùng một tấm bản đồ bằng da cừu đưa đến trước mặt Dương Hiểu Băng.
Dương Hiểu Băng căng mắt lên đọc tờ khế ước cùng vị trí thuộc quyền sở hữu của hắn được khoanh vùng trên tấm bản đồ bằng nét mực đỏ, không chỉ có khu vực rừng trúc này mà gần như toàn bộ ngoại vi thành Hoa Dương đều là của hắn … tên này là ai mà giàu có như vậy a??? – Dương Hiểu Băng kinh ngạc suy nghĩ rồi lập tức lướt mắt nhìn xuống tờ giấy được đóng mộc để xem họ tên của hắn nhưng cô chưa kịp nhìn đến tên của hắn thì tờ giấy trên tay cô lại bị hắn giật lại rồi thong thả gấp lại sau đó cất vào trong ngực áo trước ánh mắt tức tối của cô.
“ Bây giờ ngươi đang ở trong lãnh địa của ta … thân thể cuả ta lại không được tốt … nếu chẳng may ta có mệnh hệ gì thì đệ đệ của ta sẽ đến gặp quan quân trình báo … đến lúc đó ngươi cũng không thoát khỏi liên can đâu, Tiên Trúc đẹp như vậy cũng bị phá hủy! “
“ Ta đi cùng ngươi là được chứ gì? “ – Dương Hiểu Băng khẽ nghiến răng lên tiếng nói.
“ Thư đồng của ta diện mạo ít ra cũng phải sáng láng ưu mỹ, bản công tử cho ngươi thời gian một chung trà để chuẩn bị! “ – tên mỹ nam trời đánh nhàn nhạt nói tiếp, nói xong chậm rãi xoay người cất bước rời đi.
“ Tại sao ngươi biết ta là nữ cải nam trang? “ – Dương Hiểu Băng đưa mắt nhìn hắn nghiêm túc hỏi, trên khuôn mặt tuyệt sắc biểu lộ ra một sự uy nghiêm xuất phát từ tận xương tủy.
“ Ta cảm nhận được! “ – Lý Vân Thiên nhàn nhạt đáp lời. Chàng không thể nói cho tuyệt sắc nữ nhân cùng thần sắc uy nghiêm trước mắt biết rằng chàng biết nàng là nữ nhân trong lúc nàng dùng khinh công đưa chàng đến đây trên cơ thể nàng tỏa ra một mùi hương thơm ngát cùng phần xương quai xanh thấp thoáng ẩn hiện phía sau lớp áo.
“ Ngươi tên là gì? “ – Dương Hiểu Băng tiếp tục truy hỏi.
“ Ta tên Vân Thiên! “ – Lý Vân Thiên nhàn tản lên tiếng.
Dương Hiểu Băng khẽ gật đầu rồi xoay người cất bước đi về phía căn phòng của mình.
“ … Mấy ngày hôm nay cô bị sao quả tạ chiếu hay sao mà tự nhiên lại gặp nhiều chuyện xúi quẩy như vậy a??? … Tự dưng ở Tiên Trúc lại mọc ra một tên chủ nhân … cô trở thành kẻ nhập cư phi pháp … bây giờ lại biến thành thư đồng theo hầu công tử đi thưởng trà đàm đạo … Có ai có thể cho cô biết lý do tại sao cô lại thành ra thê thảm như vậy được không a??? “
Dương Hiểu Băng vừa ảo não than thở trong bụng vừa mở tủ quần áo chọn ra một bộ y phục nam nhân tương đối trang nhã, áo trắng quần xanh lá nhạt trên áo thêu những chiếc lá trúc màu xanh nhã nhặn, cô dùng một tấm lụa dài mềm mại thoáng mát quấn ngang phần ngực và eo rồi nhanh chóng mặc y phục vào, mái tóc dài được cô búi cao rồi dùng một cây trâm bằng gỗ đơn giản cố định lại sau đó dùng một cây bút lông chấm vào hộp bùn khoáng đã được phơi khô lọc sạch rồi tán mịn vẽ hàng chân mày dày và rậm hơn, đôi môi đỏ như son phải bôi lên một lớp phấn hoa để làm cho nhạt màu … Sau một hồi lúi húi tỉ mẫn hóa trang khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương bằng pha lê Dương Hiểu Băng mới thở phào một hơi, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Tuyệt sắc mỹ nam tên gọi Vân Thiên kia cũng đã thay y phục xong đang nhàn nhã thưởng trà, toàn thân bạch y thánh khiết, đầu cài kim quan ngân sắc đơn sơ giản dị nhưng khi kết hợp cùng diện mạo phi thường tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc của hắn lại làm cho hắn như một vị trích tiên nho nhã phi phàm thoát tục.
Dương Hiểu Băng ngây ngẩn ngắm nhìn dung mạo bất phàm của Lý Vân Thiên còn chàng lại hững hờ lướt mắt nhìn cô biến thành một thiếu niên mặt mũi khôi ngô sáng láng nhưng không có điểm gì nổi bật rồi nhàn nhạt cất tiếng nói:
“ Đi thôi! “
“ Ân! “ – Dương Hiểu Băng nhẹ nhàng gật đầu khẽ đáp.
“ Ngươi phải cúi đầu thưa dạ vâng, công tử! “ – trích tiên mỹ nam chau mày lên giọng dạy bảo.
“ Dạ vâng, công tử! “ – Dương Hiểu Băng khẽ nghiến răng cúi đầu thấp giọng lên tiếng.