Lý Vân Thiên chậm rãi bước đi bên cạnh Dương Hiểu Băng, chàng khẽ đưa mắt quan sát biểu cảm ngưng trọng trên gương mặt đen thui xấu xí của tên phàm phu tục tử bị chột một mắt nào đó rồi âm thầm suy đoán: “ Chắc hẳn nàng đang soạn một bài diễn văn để giáo huấn ta đây mà! “
Đúng như những gì trích tiên mỹ nam tiên đoán, vừa bước ra khỏi ngoại vi của thành Hoa Long, trên con đường mòn vắng vẻ đi về Tiên Trúc, tên thất phu chột mắt bắt đầu lên tiếng càm ràm:
“ Ngươi không ở Nghĩa Học Đường trau dồi kinh sử mà lại bon chen đi đến Thần Tinh Các làm cái gì hả? Ngươi có biết là dung mạo này của ngươi nhìn rất chói mắt hay không? Ngươi đứng yên một chỗ đám đông già trẻ trai gái cũng đều sẽ chú ý đến ngươi! Ngươi đứng ở trên lầu cao không những không thu bớt lại ánh hào quang mà còn sợ cái tên Tường biến thái kia không để ý đến ngươi hay sao mà còn nhoẻn miệng cười như vậy hả? Trình độ thư pháp của ngươi đạt đến mức thượng thừa như vị Tiêu Dao Vương đỉnh đỉnh đại danh kia hay sao mà ngươi tự tin nhận lời thách đấu của hắn ta như vậy a??? Viết chữ trên hàn băng chứ không phải là múa bút trên giấy trắng, ngươi nói xem một tên thư sinh chân yếu tay mềm không có một chút nội lực như ngươi có thể trụ được trong Tụ Băng Động đến một tuần trà hay không chứ đừng nói đến việc viết một bức thư pháp hoàn chỉnh trên hàn băng. Tên Tường biến thái kia rõ ràng muốn dồn ngươi vào chỗ chết nên mới đặt ra yêu cầu bất khả thi trong thời hạn vỏn vẹn chỉ có ba ngày như vậy a!”
“ Tường biến thái?! “ – Lý Vân Thiên mím môi nhịn cười lẩm nhẩm lặp lại ba từ Dương Hiểu Băng vùa dùng để nói về vị Thái Tường Vương danh vọng của Mặc Quốc.
“ Cái tên Thái Tường Vương đó là một đại ma đầu có sở thích hành hạ tra tấn những người tỉ thí mà xui xẻo thua cuộc trước hắn nên ta gọi hắn là Tường biến thái cũng đâu có gì sai! “ – Dương Hiểu Băng tỉnh rụi đáp lời.
“ Ồ! Chỉ có nàng mới nghĩ ra được biệt danh cực phẩm như vậy cho một vị hoàng thân quốc thích chức cao vọng trọng của Mặc Quốc thôi a! “ – Lý Vân Thiên cong môi tán thưởng.
“ Ngươi dành thời gian suy nghĩ tìm cách cứu lấy cái mạng nhỏ của ngươi đi, thời hạn chỉ có ba ngày thôi đó! “ – Dương Hiểu Băng khẽ lườm Lý Vân Thiên rồi bày ra vẻ mặt quan tâm lên tiếng nhắc nhở.
“ Băng Dao thiếu hiệp từng vỗ ngực nói rằng mình có bằng phó tiến sĩ trong lĩnh vực kỹ thuật công nghệ gì gì đó, danh hào ấy nghe cũng rất oai phong a! Không lẽ cái chức danh này của nàng chỉ là hữu danh vô thực thôi sao??? “ – Lý Vân Thiên khẽ nhíu mi tâm, nghiêng đầu bày ra bộ dáng suy nghĩ rồi thấp giọng lên tiếng nói.
“ Ngươi!!! … Tóm lại buổi tối hôm đó ta còn nói cho ngươi biết những chuyện gì về ta nữa hả??? “ – Dương Hiểu Băng cắn môi kiềm nén cơn giận rồi lên tiếng hỏi.
“ Nàng khen ta đẹp hơn cái tên nam nhân nàng từng đem lòng ngưỡng mộ gấp cả trăm lần! “ – Lý Vân Thiên thành thật đáp lời.
“ Còn gì nữa??? “ – Dương Hiểu Băng hoảng hốt hỏi tiếp.
“ Ta tạm thời chỉ muốn nhắc cho nàng nhớ bao nhiêu đó thôi! “ – Lý Vân Thiên cong môi nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi đáp lời.
“ Ngươi! … Ngươi! “ – Dương Hiểu Băng tức đến mức muốn xịt máu mũi nhưng cô lại không thể học theo bọn côn đồ xăn tay áo lao vào tẩn cho tên trích tiên hắc ám này một trận nên chỉ cắn chặt môi rồi xoay người bỏ đi trước.
“ Điều thứ ba mươi tám trong Nữ Tắc: thê tử không được phép giận dỗi quay lưng bỏ đi trước mặt trượng phu của mình ở những nơi đông người, ở ngoài đường hay trước mặt thượng khách! “ – Lý Vân Thiên mím môi nhịn cười, bình thản lên tiếng nhắc nhở.
“ Dẹp cái Nữ Tắc quái quỷ kia ngay cho ta! Ta chưa phải là thê tử của ngươi! “ – Dương Hiểu Băng dừng bước, hít sâu một hơi, tức giận lên tiếng đáp trả.
“ Nương tử trách vi phu chưa chịu mang sính lễ đến dạm hỏi rồi dùng lục lễ để rước nàng về dinh hay sao? “ – Lý Vân Thiên khẽ nhíu mi tâm, nghiêng đầu suy nghĩ.
“ Ta mới không cần ngươi đem sính lễ đến rước a! “ – Dương Hiểu Băng lắc đầu cương quyết phủ nhận.
“ Vậy nàng lại muốn chối bỏ trách nhiệm, lại muốn vi phu ngày ngày ở Tiên Trúc, từ sáng đến tối ở bên cạnh nàng giảng giải dạy bảo cho nàng cách làm một hiền thê giống ba ngày trước hay sao? “
Dương Hiểu Băng sa sầm nét mặt nhớ lại khoảng thời gian ba ngày trước, sau khi tên trích tiên hắc ám kia đưa ra bằng chứng vạch rõ tội trạng của cô, hắn bắt cô phải dính liền với hắn như hình với bóng, hắn đọc sách cô cũng phải làm thư đồng đứng sau lưng sắm vai cái quạt máy, hắn vẽ tranh cô phải đứng bên cạnh làm osin mài mực, hắn thưởng trà cô cũng phải ngắm hoa lá khoe sắc cùng đám ong bướm rập rờn, hắn ngắm trăng cô phải ngồi ngáp gió …
Lý Vân Thiên đưa mắt quan sát vẻ mặt đầy hắc tuyến của Dương Hiểu Băng, chàng bước đến đứng bên cạnh cô rồi đưa tay xoa xoa cái đầu không khác gì cái tổ quạ của cô, chàng cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Nương tử ngoan, chúng ta về nhà thôi! “
“ Bỏ tay ra khỏi đầu của ta nhanh lên! Còn đang ở ngoài đường đó! “ – Dương Hiểu Băng bất mãn thấp giọng lên tiếng nhắc nhở.
“ Ân! Trên con đường này hình như chỉ có ta và nàng thôi a! “ – Lý Vân Thiên lại cong môi mỉm cười, khuôn mặt toát lên vẻ hài lòng, bàn tay đặt trên cái đầu như tổ quạ vẫn không ngừng xoa xoa làm cho mớ tóc vốn đã rối nùi càng thêm giống cái bùi nhùi chùi nồi.
“ Ngươi cứ xoa đầu ta như vậy lát nữa ta chải tóc sẽ rất khổ sở a!!! “ – Dương Hiểu Băng ảo não lên tiếng.
“ Cho nàng chừa cái tội ngang bướng, vi phu đã nói là ta không thích nhìn thấy nàng biến mình thành cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy rồi mà! “
“ Biết rồi! Biết rồi! Lần sau ta sẽ không cải trang như vậy nữa được chưa??? Ngươi đừng xoa nữa a!!! “ – Dương Hiểu Băng xụi lơ đầu hàng.
“ Nói vi phu nghe xem hôm nay nàng vào thành Hoa Long để làm gì? “
“ Ta đi giao mấy mẫu thiết kế binh khí mới cho Tần trưởng quản của Thiên Kiếm Sơn Trang! “
“ Còn gì nữa không? “
“ … Hết rồi! … “
“ Thật không? “
“ Ân! “
Trên con đường về Tiên Trúc xa dịu vợi cùng vắng vẻ, có hai bóng người sánh vai bước đi bên nhau, vừa đi vừa thì thầm trò chuyện trong ánh nắng chiều dìu dịu mát mẻ.
***
Hai người bọn họ về đến Tiên Trúc cũng đã vào buổi chiều muộn, Dương Hiểu Băng vội vàng chạy đi rửa mặt rửa tay rồi lăn vào bếp nhanh chóng làm hai dĩa cơm chiên với trứng gà và thịt muối cho cô cùng tên trích tiên hắc ám kia lấp đầy hai cái bao tử rỗng đang kêu gào rồi lập tức chui vào phòng ngồi hí hoáy vung bút phác thảo những ý tưởng trong đầu trên những tờ giấy trắng. Cô tập trung suy nghĩ đến mức dường như không để ý đến thời gian đang dần trôi qua, mãi cho đến khi ánh trăng đã lên cao, tiếng côn trùng rả rít vang lên trong đêm khuya cô mới hoàn thành xong một bản thiết kế mà mình ưng ý.
Dương Hiểu Băng cầm bản vẽ trên tay kiểm tra cẩn thận rồi mới rời khỏi chỗ ngồi chậm rãi mở cửa phòng sau đó cất bước tiến về phía gian phòng của Lý Vân Thiên.
“ Cộc! Cộc! Cộc! “
“ … “
Dương Hiểu Băng nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa phòng của tên trích tiên hắc ám kia lần thứ hai nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, cô khẽ nhíu mày rồi xoay người rời đi.
“ … Hắn ta lại đi ra ngoài nữa rồi sao??? … “ – Dương Hiểu Băng vừa bước đi vừa âm thầm nghĩ ngợi, bất chợt, cô nhìn thấy hướng nhà bếp loáng thoáng bóng người cùng làn khói bếp lượn lờ.
Dương Hiểu Băng êm như ru tiến về phía căn bếp, cô đứng nép sát vào cánh cửa, cố gắng mím môi nhịn cười nhìn tên thư sinh chân yếu tay mềm nào đó đang xắn cao tay áo cặm cụi thái rau củ, trên bếp là nồi nước đang sôi bốc khói ngùn ngụt, bụi than cùng khói bếp lấm lem lên cả bạch y tinh khôi cùng gương mặt tuyệt mỹ của hắn, bộ dáng trông khá chật vật nhưng cũng không đến mức làm hư bột hư đường.
Lý Vân Thiên thừa biết Dương Hiểu Băng đang đứng núp sau cánh cửa nhà bếp mà hí hửng quan sát chàng từ lâu nhưng lại tỏ vẻ không hề hay biết, vẫn tiếp tục thái rau nấu mỳ, chàng đang chờ xem “ nương tử “ của chàng đến khi nào mới chịu ló mặt ra giúp chàng một tay.
“ Một … hai … ba … bốn … “ – Lý Vân Thiên sau khi thái rau củ xong lại bắt đầu chuyển qua công đoạn nấu mỳ, chàng vừa làm vừa âm thầm chơi trò đếm số.
Lý Vân Thiên đếm đến số thứ tám đã nghe một tiếng tằng hắng khẽ vang lên, nương tử nhà chàng trong bộ dáng của một người vừa mới đặt chân vào căn bếp đưa mắt nhìn chàng rồi nhẹ giọng lên tiếng nói:
“ Ngươi đang nấu mỳ à?! … Để ta làm cho! … Ngươi ra ngoài rửa mặt rửa tay rồi chuẩn bị dùng bữa tối, muộn lắm rồi a! “
“ Nàng cũng biết sắp đến khuya rồi sao? “ – Lý Vân Thiên nhướn mày thấp giọng hỏi.
“ … Ta xin lỗi! … Ta lo vẽ bản thiết kế dụng cụ để điêu khắc trên mặt băng cho ngươi sử dụng mà không để ý đến giờ giấc! … “ – Dương Hiểu Băng áy náy nhẹ giọng giải thích.
Lý Vân Thiên khẽ lườm Dương Hiểu Băng rồi nhẹ giọng lên tiếng nói:
“ Ta nấu mỳ cũng gần xong rồi! Cũng không biết hương vị như thế nào! Nàng chịu khó dùng tạm vậy! “
“ Ân!... Ta rất dễ nuôi, miễn sao thức ăn đừng có độc là ta đều cho vào bụng được! “ – Dương Hiểu Băng thoải mái đáp lời.
“ Hửm? “ – tên trích tiên hắc ám trầm giọng thốt ra một tiếng.
“ Ân! … Ta đi lấy bát đựng mỳ nha! “ – Dương Hiểu Băng vội vàng nhích người tránh xa tên trích tiên hắc ám, cô liếng thoắng lên tiếng rồi ngoan ngoãn đi đến kệ đựng chén bát lấy ra hai bộ bát cùng dĩa lót đưa đến cho Lý Vân Thiên múc mỳ sau đó tự giác để hai bát mỳ vào chiếc khay bằng men màu xanh ngọc nhanh chóng mang khay thức ăn lên phòng khách ngồi chờ “ phu quân “ đi rửa mặt rửa tay rồi mới vào dùng bữa tối.
Bữa cơm tối chỉ có duy nhất một món mỳ diễn ra trong một bầu không khí vô cùng hòa thuận, Lý Vân Thiên bình thản vừa ăn mỳ vừa hài lòng nhớ lại một màn phu xướng phụ tùy, vợ chồng đồng lòng đã diễn ra trong ngày hôm nay nên chẳng bận tâm chú ý đến hương vị của sản phẩm chàng đã làm, chỉ có Dương Hiểu Băng mặt mày méo xẹo vừa ăn mỳ vừa khóc ròng trong bụng:
“ Nếu biết trù nghệ của tên trích tiên hắc ám này thảm họa đến như vậy cô đã nhào xuống bếp nhất quyết giành làm từ sớm rồi a!!! Hắn nỡ lòng nào cho cô ăn mỳ với rau củ luộc nhạt nhẽo không một chút hương vị chẳng khác nào ăn kiêng như vậy a!!! … Ít ra cũng phải cho cô một quả trứng gà vào trong bát mỳ chứ??? “