Edit: Ry
Mấy ngày nay mẹ Túc luôn ở nhà nên Túc Lê chỉ có thể lén lút chữa trị cho Phong Yêu. Cả hai toàn phải canh lúc Túc Dư Đường nói chuyện công việc, cùng lẻn vào phòng trẻ em, thậm chí còn có hai lần bị Túc Minh cắt ngang. May mà Túc Minh còn nhỏ không biết gì, dùng vài món đồ chơi dụ tí là quên. Hôm nay hai người chuẩn bị vào phòng ngủ, Túc Minh lại lẽo đẽo theo sau Túc Lê, vòi vĩnh đòi chơi cùng.
Túc Lê chữa trị vết thương cho Phong Yêu, vào mắt Túc Minh chính là anh hai và anh bảo mẫu lén lút chơi mà không cho nhóc tham gia.
Phong Yêu dùng đồ chơi đùa với Túc Minh, nhưng nhóc con này không mắc mưu nữa, thấy hai người ngồi trên thảm thì nhảy tót xuống chạy tới muốn chen vào giữa. Mẹ Túc sẽ nói chuyện điện thoại chừng nửa tiếng, nếu bị Túc Minh kéo dài thời gian thì dễ bị phát hiện.
Phong Yêu nói: "Để ta làm chú ru ngủ, nhóc yên tâm, cái này không ảnh hưởng tới em nhóc."
Không đối phó được với Túc Dư Đường chứ với nhóc con Túc Minh này thì y vẫn có tự tin.
"Không được đâu, Túc Minh im lặng quá sẽ khiến mẹ ta nghi ngờ." Thật ra Túc Lê đã từng đề nghị Phong Yêu thi triển huyễn thuật, tạm thời đánh lạc hướng mẹ Túc, nhưng Phong Yêu lại bảo thi triển thuật pháp sẽ bị phát hiện. Túc Lê không hiểu lắm tại sao lại là "sẽ bị phát hiện", nhưng nghĩ tới trong nhà có rất nhiều thứ kì lạ mà mình còn chưa mò mẫm ra, ví dụ như con rối bảo mẫu có dấu vết trận pháp kia, lỡ kích hoạt cấm chế nào đó thì sẽ không tốt lắm.
Túc Minh mở to mắt quan sát anh hai và Phong Yêu, thấy anh lấy từ dưới gầm giường trẻ em ra một người máy, sau đó người máy kia bắt đầu chuyển động, khoa tay múa chân, lanh lợi biểu diễn trước mặt mình. Túc Minh giơ tay muốn bắt nhưng không được, bò tiếp mấy bước, mà người máy kia như vật sống, mỗi lần nhóc sắp tóm được là nó sẽ chạy mất.
Phong Yêu thấy Túc Minh bị đồ chơi hấp dẫn, ngạc nhiên: "Nhóc có thể phân tâm khống chế đồ chơi?" Y nhớ cái này là đồ chơi Túc Dư Đường mang về, cần có điều khiển cầm tay.
"Không phải, nó được ta cải tiến rồi." Túc Lê giơ tay lên: "Tranh thủ thời gian nào."
Cải tiến?
Phong Yêu sững sờ.
Mấy ngày qua linh lực của Túc Lê khôi phục tương đối nhanh, tiến trình trị liệu đã vào giai đoạn sau, mà trong quá trình này cậu còn tiện thể giúp Phong Yêu loại bỏ vài tai họa ngầm. Hai người đã quá quen việc này, lúc Túc Lê thoát ra khỏi trạng thái tập trung, Phong Yêu vẫn còn đang nhắm mắt chải vuốt linh mạch trong cơ thể.
Túc Lê thấy Túc Minh chỉ chú tâm vào người máy, bị nó dụ cho chạy khắp phòng thì cũng yên tâm. Quả nhiên đối phó với Túc Minh phải dùng đồ chơi.
Mấy hôm trước cậu có hứng thú với đồ chơi, lén gỡ một cái ra. Mới đầu còn sợ làm hỏng đồ chơi sẽ khiến cha mẹ nghi ngờ, nhưng về sau thấy Túc Minh một phát đập hỏng mấy cái liền, Túc Lê lại yên tâm. Túc Minh làm hỏng nhiều như vậy, mình làm hỏng có một cái thì không sao đâu nhỉ?
Lúc cậu moi được nguyên lực ra còn bị mẹ bế đi rửa tay, nói là "pin" không sạch, chạm vào là phải rửa tay. Nhưng mẹ không hề trách cậu, thấy Túc Lê có hứng thú với robot còn lấy thêm vài con có hình thù khác nhau cho cậu chơi.
Phong Yêu mở mắt ra, linh mạch trong cơ thể đã khôi phục hơn nửa, mấy hôm nay y vận chuyển linh lực dùng yêu pháp cực kì mượt mà, thậm chí tu vi còn có dấu hiệu tăng. Y cảm nhận rất rõ được là tu vi của mình đã tăng, mà linh lực mới khôi phục trong cơ thể cũng mạnh hơn. Những biến hóa kì diệu này, nếu là các y sĩ yêu giới khác thì chưa chắc đã có thành tựu rõ rệt như vậy. Túc Lê nói mình có thể chữa tổn thương tạo thành bởi Phượng Hoàng Thần Lực, nhưng Phong Yêu tin là đứa bé này còn nắm được phương pháp trị liệu tinh diệu hơn.
"Sao vậy, thấy khá hơn chưa?" Túc Lê hoàn hồn, thấy Phong Yêu đang nhìn mình.
Phong Yêu im lặng, sau đó đáp: "Không có gì."
Nói xong y mới để ý là vừa rồi Túc Lê quan sát Túc Minh, lại hỏi: "Nhóc vừa nói là mình cải tiến đồ chơi à?"
"Chỉ là cải tiến phương pháp rèn thôi."
Nói đến đây, Túc Lê không khỏi cảm khái sự tinh xảo của kĩ thuật ở thế giới này. Linh lực trong tác phẩm rèn chú trọng đường khắc hoa văn, đầu tiên phải khai thác linh lộ của bản thân món đồ, rồi dựa vào linh lực để vận hành. Linh lộ đơn giản có thể điều khiển tứ chi con rối, nhưng linh lộ phức tạp có thể giúp con rối hoạt động như người thường. Mà linh lộ phức tạp sẽ cần linh lực mạnh hơn để chèo chống, điều này cũng khiến bộ môn rèn đúc càng thêm thâm sâu ảo diệu.
Lúc gỡ người máy ra, cậu không tìm được linh lộ trong cơ thể nó, nhưng phát hiện một thứ gọi là "dây điện", có tác dụng tương tự như linh lộ.
Dây điện trong robot đơn giản lại có hiệu quả khống chế cực tốt. Cậu cẩn thận nghiên cứu một hồi mới phát hiện tinh túy trong đó, có thể dùng để tham khảo.
"... Ta cải tiến Trận Tụ Linh, giờ người máy kia có mấy cái Trận Tụ Linh đồng thời vận chuyển, chỉ cần anh ra lệnh cho nó là nó có thể dùng lượng linh lực ít nhất để hoàn thành yêu cầu của anh." Quanh đi quẩn lại vẫn cần phải ra lệnh, đây là điều khiến Túc Lê tiếc nuối. Nhưng dây điện bên trong người máy đã cho cậu rất nhiều ý tưởng mới để cải tiến trận pháp, cũng không tính là không có thu hoạch.
Cải tiến Trận Tụ Linh?
Phong Yêu nghe vậy sững sờ, Túc Lê còn am hiểu trận pháp?
Lúc này Túc Lê gọi người máy về, Túc Minh thì chạy mệt rồi, thấy mãi không đuổi kịp thì ngồi bệt xuống khóc ầm lên.
Túc Lê lại lôi từ dưới gầm ra một con robot trông tương tự với con này, nhét vào tay Túc Minh, may mà cậu chuẩn bị sẵn.
Túc Lê bèn đưa robot đã được cải tiến cho y.
Phong Yêu quan sát một hồi mới nhìn ra cái tài tình của Trận Tụ Linh vẽ trên người máy. Linh khí xung quanh được nó hấp thụ toàn diện, cũng truyền tải lại trọn vẹn cho robot. Phải biết Trận Tụ Linh cao cấp nhất ở tu đạo giới hiện giờ cũng chỉ tụ được chừng 80% linh khí, cái này thế mà tụ được 100%.
"Nhóc nghiên cứu ra Trận Tụ Linh này...?" Phong Yêu khó khăn hỏi: "Từ mạch điện trong robot?"
"Đại loại thế." Túc Lê không cảm nhận được linh khí xung quanh nên không biết hiệu quả của nó: "Sao vậy?"
Phong Yêu nói: "Sau này đừng để con yêu nào nhìn thấy trận pháp này."
Y giải thích những gì mình quan sát được với Túc Lê, đứa nhỏ này thế mà không hề biết mình đã vô tình làm ra thứ có thể thay đổi lịch sử.
Hiệu quả tụ linh tối đa...?
Túc Lê tưởng là Phong Yêu sẽ khen trận pháp linh lộ của mình ảo diệu, không ngờ y lại khen hiệu quả tụ linh. Nhưng tụ linh tối đa là chuyện đương nhiên mà? Chẳng lẽ Yêu giới ngày nay ngay cả một cái Trận Tụ Linh nho nhỏ cũng đã thoái hóa? Hiệu quả 8 phần chỉ có thể tính là Trận Tụ Linh trung cấp. Ở thời đại kia, tụ linh tối đa chỉ được tính là Trận Tụ Linh cao cấp, mà các tu sĩ thường sẽ tập trung nghiên cứu xem làm sao để vẽ Trận Tụ Linh tối thượng.
Trận Tụ Linh tối thượng có thể thu thập linh lực trong bán kính ngàn dặm.
Thật ra cái trận pháp cậu vẽ thử trên robot là hình thức đầu tiên của Trận Tụ Linh tối thượng, nhưng chất liệu là một yếu tố quan trọng. Chất liệu của con robot này quá đơn giản, không chống đỡ được Trận Tụ Linh tối thượng. Mặc dù không vẽ được cái tốt nhất, nhưng thôi thì miễn cưỡng coi như là Trận Tụ Linh cao cấp.
Túc Lê hỏi: "Anh không thấy là linh lộ của nó tinh tế và ảo diệu hơn các Trận Tụ Linh khác à? Hiệu quả nhập linh cũng cao hơn."
Phong Yêu thấy bé con bắt đầu giảng giải cho mình tinh túy của linh lộ trong Trận Tụ Linh, bàn tay nhỏ trăng trắng không ngừng quơ quơ trước mặt.
"Ta không hiểu những thứ này." Y không tu trận pháp, cũng không tu rèn đúc, biết Trận Tụ Linh tốt hay không hoàn toàn dựa vào khả năng tụ linh của nó.
Túc Lê: "..."
Cậu đành phải từ bỏ, thở dài: "Anh thích không? Ta có thể dạy anh vẽ Trận Tụ Linh."
Phong Yêu sửng sốt, khó lòng đè nén sự kích động: "Vậy có được không?"
Có phải trận pháp gì đặc biệt đâu...
Túc Lê ngẫm nghĩ, sau đó bảo: "Anh không biết cơ sở của trận pháp, để ta dạy anh mấy khẩu quyết..."
--
Mẹ Túc nói chuyện công việc xong lại gọi cho Bạch Họa Mi, hẹn bác sĩ lịch khám tại nhà tuần tới. Trong lúc nói chuyện, Túc Dư Dường còn khái quát sự thay đổi của bé bé trong thời gian gần đây. Bạch Họa Mi nghe xong giải thích rất ngắn gọn, nhưng tóm lại là có thể thử để Túc Lê tiếp xúc với các món đồ mới, và nếu bé con thoải mái thì cũng có thử để bé làm quen với trẻ em cùng tuổi.
Nói chuyện điện thoại xong, mẹ Túc lại đặt mua một đống đồ chơi, tính cuối tuần dẫn mấy đứa nhỏ tới công viên gần nhà.
Hôm qua công viên vắng tanh, nhưng cuối tuần sẽ có rất nhiều phụ huynh dẫn con đi dạo.
"A lô." Mẹ Túc nhận cuộc gọi, hơi khựng lại: "Chiều nay luôn à? Được rồi, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh."
Túc Dư Đường cúp máy, đứng dậy đi tìm bọn trẻ, lúc nãy gọi điện chị nhác thấy hai đứa theo Phong Yêu vào trong phòng chơi. Đây là chi tiết mấy hôm nay Túc Dư Đường phát hiện ra, có vẻ như hai đứa nhỏ đều rất thích Phong Yêu, chị thường xuyên thấy cả ba ngồi chơi trong phòng.
Mẹ Túc vừa vào thì thấy Túc Minh đang nghịch robot, còn Túc Lê đang thì thầm với Phong Yêu, trước mặt bày một cái bảng nhỏ.
Cái bảng trắng đó là đồ chơi học tập ba Túc mua về, trước kia vốn định dùng để dạy mấy đứa nhỏ viết chữ, sau trở thành đồ cho Túc Minh vẽ nguệch ngoạc. Hai ngày trước được Túc Lê lục ra từ trong núi đồ chơi, cầm luôn từ đó.
"Bé bé đang làm gì thế?" Mẹ Túc đi tới, thấy trên chiếc bảng trắng là một đống hoa văn ngoằn ngoèo, không nhìn ra được là vẽ cái gì.
"Anh biết vẽ đấy!" Túc Minh ngồi cạnh lập tức bổ sung: "Tròn tròn này, đẹp lắm!"
Túc Lê: "..."
Mẹ Túc hỏi lại: "Bé bé vẽ gì thế?"
Phong Yêu nhìn trận pháp đã hoàn toàn vỡ nát. Giây phút Túc Dư Đường xuất hiện trong phòng, cái tay đang vẽ trận pháp của đứa nhỏ đột nhiên lệch một phát, Trận Tụ Linh biến mất, thay vào đó là một đống đen sì rối rắm, không nhìn ra được bản gốc.
Cầm cái này ra ngoài bảo đây là Trận Tụ Linh cao cấp, chắc các yêu quái khác sẽ chửi y não úng nước.
Túc Lê không biết phải nói gì, cố gắng nhại giọng điệu trẻ em: ".... Hoa ạ."
Mẹ Túc cầm tấm bảng lên: "Để mama học vẽ với con nhé?"
Túc Minh lập tức nói leo: "Mama, con học nữa!"
"Được rồi được rồi, mama dạy các con vẽ."
Phong Yêu thấy mình không chen vào được, bèn ra ngoài nấu cháo.
Tài nấu nướng của y ban đầu chẳng ra gì, giờ miễn cưỡng được Túc Lê chấp nhận, nói là cho thêm nhiều đường hơn thì tốt. Nhiều hơn là nhiều bao nhiêu, y không biết, thế là mỗi lần nấu sẽ cho thêm nửa muỗng nhỏ. Hôm qua Túc Lê vẫn chê là nhạt, vậy hôm nay bỏ thêm nửa muỗng nữa đi.
Nấu cháo xong, Phong Yêu phát hiện trợ lý Tiểu Lâm tới, còn xách theo một đống đồ, Túc Dư Đường cầm chìa khóa cùng cô ấy ra sân.
"Chiều nay tôi có chút việc, sẽ có nhân viên bên tạp chí tới." Mẹ Túc dặn dò Phong Yêu: "Đến lúc đó bên ngoài sẽ hơi ồn, nếu bé bé sợ thì cậu dẫn thằng bé vào phòng nhé."
Túc Lê đang bị ép học vẽ nghe vậy dừng tay.
Có người ngoài tới? Vậy...