Edit: Ry
Túc Lê bị ngã cũng đờ ra, Ly Huyền Thính không nghĩ tới tình huống này, nhảy xuống muốn dìu cậu: "A Ly, không sao chứ?"
"Không sao, chỗ này mềm." Túc Lê hoàn hồn.
"Bé bé!" Túc Úc bật dậy, vội vàng đỡ Túc Lê đang ngã chổng vó, sau đó lườm Túc Minh còn trên ghế: "Minh Minh, lại ăn hiếp anh rồi."
Túc Minh sửng sốt, không ngờ anh hai sẽ ngã xuống, nhóc con theo bản năng chạy tới chỗ ban nãy Túc Lê trượt chân, cũng bắt chước trượt cái bịch xuống sàn.
Túc Úc: "..."
Ba Túc nghe tiếng vội vàng chạy về: "Sao lại ngã rồi? Để papa xem có đau không nào."
Hắn bế con lên: "Mông bé bé có đau không?"
"Không ạ." Túc Lê nghiêng đầu nhìn chỗ ban nãy mình ngã, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao mình lại bất cẩn trượt chân như vậy. (Editor: Bé nó còn chưa biết cái gì là đàn hồi =]]]]]])
Bạch Quân thấy thế nói: "May là dưới ghế trải thảm, chạy nhảy trên sô pha nguy hiểm lắm."
Túc Thanh Phong thấy con không sao, giáo dục Túc Minh mấy câu rồi vào bếp làm đồ ăn cho Túc Lê. Bạch Quân thu dọn sách trên bàn, nhân lúc này chỉnh sửa nội dung dạy mấy buổi sau, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một tờ giấy vẽ kiếm lẫn trong đống vẽ mạch điện.
Chỉ là một tờ giấy nháp bình thường, nhưng thanh kiếm vẽ trên đó được tả rõ tới từng hoa văn, hiển nhiên là một bảo kiếm. Lối vẽ khá giống phác họa, nhưng lại ẩu hơn phác họa một chút, có điều vẫn nhìn ra được kĩ thuật hội họa rất tốt. Bạch Quân sững sờ nhìn bức tranh: "Túc Úc, ông xem cái này đi."
Túc Úc ngó thử, nhìn thanh kiếm trên giấy là nhận ra Túc Lê vẽ kiếm Huyền Thính. Nhưng so với thanh kiếm nhỏ xíu kiathì tranh này vẽ rõ ràng hơn hẳn. Cậu nhớ lần trước nhìn thì hoa văn trên thân kiếm còn rất mờ, chưa kể tranh này rõ ràng vẽ đẹp hơn mấy bức vẽ xoắn ốc nhiều: "Có khi nó có tài năng hội họa thật ấy. Không được, tôi phải khuyên ba tôi đăng kí cho nó học lớp vẽ trẻ em."
Bạch Quân nhìn chằm chằm bức tranh kia, nhìn lâu lại thấy hoa mắt, nghe Túc Úc nói vậy không khỏi đính chính: "Không, với trình độ của em ông thì đăng kí học bài bản luôn cũng được."
Chuyện gia sư đã giải quyết xong, mỗi sáng Bạch Quân sẽ tới dạy Túc Lê học. Vì Túc Lê học nhanh nên thời gian còn lại anh chuyển sang phụ đạo chương trình cấp 3 cho Túc Úc. Ba Túc thấy thế mừng lắm, hôm kết toán tiền lương cho Bạch Quân gấp đôi.
Bạch Quân: "Nhiều quá ạ."
Ba Túc: "Chú biết thằng ranh Túc Úc đó khó dạy cỡ nào, đợt này vất vả cho cháu rồi."
Nói xong còn vỗ vai Bạch Quân.
Kì nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày có điểm thi cấp 3. Hai ngày trước khi công bố điểm thi, Túc Lê thấy cha mẹ có vẻ thẫn thờ, ví dụ như papa lúc nấu cháo sẽ cho nhiều đường hơn, hay là mama khi phơi quần áo lại quên không mang móc theo...
Còn anh trai, Túc Úc lại chẳng đoái hoài gì thành tích của mình.
Ba Túc: "Mai có điểm rồi đúng không? Thẻ căn cước đâu, số báo danh đâu, lưu web tra điểm chưa?"
Túc Úc: "Làm gì mà phải chen lấn với người ta, chiều mình tra điểm không được ạ?"
"Kệ nó đi, em nhờ Tiểu Lâm chuẩn bị hết rồi." Mẹ Túc gắp thịt cho hai bé con: "Anh đã nói chuyện với hiệu trưởng chưa? Lỡ không đậu thì nhờ thầy ấy sắp xếp cho, để Túc Úc học lại."
Ba Túc: "Yên tâm, anh nói từ trước rồi."
Túc Úc: "...? Hai người có thể có lòng tin với con trai mình không?"
Mẹ Túc: "Ba con chào hỏi với hiệu trưởng rồi, không sao, lưu ban không có gì đáng xấu hổ."
Túc Lê thắc mắc: "Lưu ban là gì ạ?"
Mẹ Túc giải thích cho con: "Tức là học lại một năm nữa. Nếu anh cả thi không đủ điểm tiêu chuẩn của trường trong thôn mình thì sẽ phải thi lại, mà để thi lại thì phải học thêm một năm lớp 9."
Túc Lê ngây ra, hóa ra trường học của Nhân tộc có chế độ này sao? Vậy là sau này cậu thi không đủ điểm cũng sẽ bị lưu ban.
Túc Úc: "..."
Thoáng cái đã tới sáng hôm sau. 8 giờ Túc Lê tu luyện xong, mở mắt đã thấy ba đang cầm điện thoại vuốt vuốt, hình như trong đó có gì quan trọng lắm. Cậu vào phòng khách, ngồi ở bàn ăn cơm, mama ngồi đối diện cũng đặt hai cái laptop trước mặt, đều mở cùng một giao diện.
"Có phải tin nhắn chậm hơn không?"
"Web bắt đầu đơ rồi."
"Em nhớ là lên web khác cũng tra được."
"Hôm qua Kinh Hạc tiên sinh có nói chỉ cần có điểm là ngài ấy sẽ tra được ngay."
Túc Lê vừa xúc cháo vừa nhìn hai vị phụ huynh sốt sắng ngồi trước laptop, Túc Úc thì ngồi góc khác vừa ăn vừa dùng điện thoại cày đề. Cậu bèn hỏi: "Anh không tra điểm ạ?"
"Không." Túc Úc liếc bé con: "Thành tích của anh cần gì tra? Đảm bảo đủ điểm."
Đúng giờ có điểm, web đơ, tin nhắn không thấy đâu.
Điện thoại của ba Túc bỗng vang lên, hắn nhấc máy ngay: "Kinh Hạc tiên sinh?"
"Tra được chưa? Mấy điểm? Đủ không?"
Mẹ Túc nhắc nhở: "Anh mở loa ngoài đi."
Ba Túc vội mở loa: "Ngài đừng nói gì hết, từ từ để tôi chuẩn bị tâm lý."
Túc Lê ăn xong, ngồi với Ly Huyền Thính và Túc Minh, ba đứa nhỏ xếp hàng trên sô pha nhìn cha mẹ sốt ruột. Ly Huyền Thính không biết về chế độ trường học của Nhân tộc, thấy thế thì hỏi: "Điểm số quan trọng lắm à?"
Túc Lê trịnh trọng gật đầu: "Rất quan trọng."
"Ừ." Túc Lê nói: "Cũng phải thi nữa. Bây giờ yêu không giống ngày xưa, ai cũng phải đi thi để lấy giấy chứng nhận của Nhân tộc, như thế về sau sẽ dễ tìm việc hơn." Đây đều là những lời cậu nghe được khi Túc Úc và Bạch Quân tám chuyện, thỉnh thoảng papa và Kinh Hạc cũng sẽ nói tới việc học, hình như phải học mấy chục năm.
Ly Huyền Thính gật gù.
Túc Lê thấy thế nói: "Ta sẽ nghĩ cách để mau chóng rèn ra thân kiếm cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đi học cùng ta."
Ly Huyền Thính cười nói: "Bây giờ ta cũng có thể đi học với ngươi mà?"
Túc Lê đáp: "Không giống."
Ly Huyền Thính ngẩn ra, ánh mắt nhìn Túc Lê tràn đầy dịu dàng: "Ừ."
Ba Túc chuẩn bị tâm lý xong, nghe Trần Kinh Hạc báo điểm. Mẹ Túc cũng nghe được, bèn hỏi: "Điểm này có đủ không?"
Ba Túc sững sờ mất một lúc: "Đủ đủ, có khi còn đủ để vào học trường trên trấn ấy! Điểm này thì dư sức vào thôn mình."
Điểm đã có, rất nhiều người bên phía hai tộc gọi tới hỏi thăm, ba Túc mừng quá, không ngừng trả lời.
"Không cần quyên tặng, vào được."
"Trường trong thành phố? Không với tới được, nhưng thừa điểm so với điểm chuẩn năm ngoái của trường thôn mình, trường trên trấn thì để xem."
"Đúng rồi đúng rồi lão Lý, không cần, thằng ranh cũng chịu khó phấn đấu."
...
Ba học sinh cấp 2 đã có thành tích, Bạch Quân còn là trạng nguyên của thành phố, trước cổng trường cấp 2 thôn Tức Linh lập tức treo băng rôn ăn mừng, cả thôn đều nói về trạng nguyên. Thị xã Tức Linh có hai trường cấp 3, một cái là ở trong thị trấn, cái còn lại ở thôn Tức Linh. Điểm của Túc Úc cũng suýt soát với điểm chuẩn của trường trong trấn, nếu đủ may mắn thì sẽ được học chung cấp 3 với Quý Minh.
Mấy hôm sau Bạch Quân tới nhà, ba Túc hỏi thăm anh định học ở đâu, Bạch Quân bèn nói: "Cháu định học ở trường trên trấn ạ."
Ba Túc ngạc nhiên: "Sao không học trường trong thành phố? Thành tích của cháu dư sức vào trường S chứ?"
Trường S là trường chuyên nổi tiếng cả nước, Bạch Quân là trạng nguyên thành phố, chắc chắn có thể vào.
"Cháu không thích lên thành phố, ở đây cũng tốt ạ."
Ba Túc gật gù: "Thế cũng được, nhưng trước khi quyết định cháu nên hỏi ý kiến mọi người, chuyện đi học cần thận trọng."
Túc Lê không có mấy hứng thú với việc học trường cấp 3 nào, đợt này cậu luôn tìm cơ hội để hỏi chuyện Bạch Quân. Nhưng có vẻ Bạch Quân không biết gì về xương rồng, nhiều lần cậu thăm dò anh đều có cùng một thái độ, hoàn toàn không để lộ cái gì. Thành ra Túc Lê bắt đầu cân nhắc việc để Trần Kinh Hạc tới nhà Bạch Quân nói chuyện.
Cho tới hôm nay, từ lúc Bạch Quân vào cửa Túc Lê đã phát hiện lạ thường.
Bạch Quân là một người rất có kỉ luật, làm cái gì cũng nghiêm túc, nhưng hôm nay dạy học lại có mấy lần mất tập trung, đến Túc Úc thần kinh siêu thô còn nhận ra.
Túc Úc: "Hôm qua ông thức đêm học à?"
"Không." Bạch Quân day mày: "Không biết sao nhưng gần đây tôi ngủ không ngon lắm."
Nói xong anh thấy bé con đang ngước lên nhìn mình, khẽ cười: "Lê Lê, hôm nay chúng ta học tới đây thôi nhé, bây giờ anh cho bài để em làm có được không?"
Mấy hôm nay Ly Huyền Thính cũng ngồi nghe giảng cùng Túc Lê, thấy Bạch Quân quay sang nói chuyện với Túc Úc, hắn bèn nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Cảm giác của ngươi với linh khí còn yếu nên không phát hiện, nhưng linh khí quanh người Bạch Quân đã vơi đi rất nhiều."
"Vơi đi?" Túc Lê quan sát mặt của Bạch Quân, không có gì thay đổi, nhưng linh khí ít đi chứng tỏ Bạch Quân đã xảy ra vấn đề. Một người có tiềm năng xuất sắc, thích hợp tu luyện như Bạch Quân, dù không nhập đạo thì khí vận cũng sẽ tốt hơn người bình thường rất nhiều, linh khí sẽ luôn thích tụ tập quanh người anh.
Bạch Quân dạy Túc Lê làm bài xong, phát hiện bé con không biết kiếm từ đâu ra một xấp giấy vàng, nguệch ngoạc vẽ vẽ, sau đó xé một tờ xuống đưa cho anh: "Lê Lê?"
Túc Lê nói: "Cái này cho anh."
Bạch Quân sửng sốt, dịu dàng bảo: "Anh cảm ơn nhé."
"Bùa" này đợt thi cấp 3 anh đã nhận hai tờ, về sau cất ở nhà. Không ngờ Túc Lê thông minh ngoan ngoãn là thế, vậy mà lại cố chấp với mấy thứ như vậy.
Túc Lê thấy Bạch Quân cầm bùa trong tay, lo anh không coi trọng: "Anh chờ em chút."
Ba Túc đang ở trong bếp làm đồ ăn vặt, thấy bé con chạy vào, nghe được yêu cầu thì sửng sốt: "Túi nhỏ?"
Bé con gật đầu, bập bẹ giải thích: "Túi để đựng bùa ạ."
Ba Túc lau tay, lấy từ trong túi càn khôn ra một cái túi gấm: "Bé bé, cái này có được không?"
Bé con kiễng chân cầm lấy: "Cảm ơn bát bát."
Nói xong chạy ra ngoài, tới bên Bạch Quân, cầm lá bùa ban nãy bỏ vào túi rồi đưa lại cho anh: "Anh phải cầm theo người."
Túi gấm được thêu rất tinh xảo, nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Bạch Quân sững sờ: "Anh cầm bùa được rồi, Lê Lê giữ lại túi đi."
Túc Úc thấy thế bảo: "Ông cứ cầm đi, ba tôi tối ngày khen thằng nhỏ vẽ bùa siêu đỉnh, còn kêu lần này tôi thi được đủ điểm là nhờ bùa của nó đấy."
Đến chiều Bạch Quân ra về, ba Túc lại hì hục làm bánh bao.
Túc Thanh Phong nghỉ hè ở nhà ngoài soạn giáo án thì thích làm đồ ăn cho hai bé con, hôm thì bánh mì, hôm thì bánh ngọt. Ban đầu Túc Lê không thích lắm, về sau ăn thử mấy miếng lại không dứt được.
Hai hôm trước ba Túc hấp bánh bao cho hai bạn nhỏ, nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Túc Lê. Một lồng hấp 7-8 cái, một mình Túc Lê đã ăn 4 cái.
Thấy hai bé con buổi chiều có vẻ trầm, ba Túc bảo dẫn ra ngoài chơi cũng không thấy các con hào hứng, thế là nảy ra sáng kiến làm bánh bao cùng tụi nhỏ.
"Bột mì này là papa tìm mua của tiểu yêu trong núi đấy, mài ra từ linh mạch, siêu mềm mịn." Ba Túc đặt chậu lên bàn, lại bế hai con lên, véo cục bột cho tụi nhỏ nghịch.
Túc Minh: "Giống đất dẻo!"
Không hiểu sao nhưng từ trưa là Túc Lê bắt đầu buồn ngủ, trước đó ngồi học với Bạch Quân nên cậu không nhận ra, nhưng Bạch Quân về một cái là mắt bắt đầu díu lại. Cậu cứ thấy trong cơ thể trống rỗng, Ly Huyền Thính cũng trở lại ngọc Phượng Hoàng nghỉ ngơi.
Tình huống này chỉ xuất hiện khi linh lực trong cơ thể không đủ, cần phải bổ sung. Nhưng mà hôm nay cậu đã ăn rất nhiều, vậy mà cũng không thấy khá hơn.
Túc Lê nhìn cục bột trắng trước mặt, không nghĩ ra làm thế nào thứ này lại biến thành bánh bao. Năm xưa ở Phượng Hoàng Thần Sơn, cậu đã được nghe kể về ẩm thực phong phú của con người, nhưng chưa từng được thưởng thức. Ở Thần Sơn luôn là ăn thịt thú, uống suối tiên. Cho nên khi cha đưa bánh bao cho cậu, Túc Lê mới biết hóa ra bánh bao mà tiểu yêu từng nhắc tới trông thế này.
Cậu quan sát động tác cầm chày cán bột lăn qua lăn lại của cha, biến cục bột thành lớp da mỏng, sau đó thành thạo nhét thịt bằm vào trong, chỉ mấy phút trên bàn đã có một đống bánh bao.
Xung quanh toàn mùi bột mì, Túc Minh vẫn đang nghịch cục bột, Túc Lê thì ngồi im xem.
Nhìn bánh bao xếp hàng trên bàn, Túc Lê hỏi: "Bát bát, được ăn chưa ạ?"
"Chưa được đâu, bé bé đợi chút nhé." Ba Túc trêu ghẹo vẽ chòm râu nhỏ cho hai con, còn len lén nhét một cái bánh bao cho Túc Lê nghịch: "Con chơi một lát đi, papa làm sắp xong rồi."
Túc Minh cầm cục bột nghịch chán rồi bắt đầu để mắt tới những thứ khác, sau đó đặt mục tiêu vào túi bột mì ở bên kia bàn. Cậu nhóc bò qua muốn lấy cái túi, tóm vào mép túi muốn kéo, nhưng túi nặng quá không kéo được, lập tức gọi trợ giúp: "Anh ơi!"
Túc Lê nhìn sang, thấy Túc Minh đang kéo túi.
Ba Túc thấy thế vội kêu lên: "Bé Minh, không được nghịch bột mì!"
Thấy Túc Minh vẫn cố lôi cái túi, hắn đành phải đi tới.
Nhưng đi được hai bước đã thấy con trai bám vào túi đứng dậy, kết quả mặt bàn quá trơn, ngã ngửa ra sau. Ba Túc vút cái đỡ được nhóc con, nhưng đứa nhỏ đột nhiên biến mất, bột mì bị hắn chộp được rơi rào rào xuống, trắng xóa cả phòng.
Một con mèo nhỏ chui ra khỏi quần áo, cả người toàn bột, meo một tiếng với ba Túc.
Túc Lê sững sờ, chưa kịp phản ứng đã nhận thấy một cảm giác xao động kì lạ trong cơ thể, sau đó hình ảnh trước mắt cũng thay đổi, quần áo rộng thùng thình phủ xuống.
"Sao thế?! Ngã à?" Mẹ Túc chạy vào bếp thấy bột mì đầy trời, định bế Túc Lê đang ngồi trên bàn ra ngoài, nhưng bé con ngồi cạnh bồn rửa đột nhiên biến thành chim nhỏ, vỗ cánh muốn bay lên, lại bị quần áo rơi xuống che phủ. Mà cái bánh bao ban nãy bé con cầm cũng rơi, xui xẻo thế nào rơi trúng đầu chim nhỏ đang bị vùi lấp trong quần áo.
Túc Lê đau điếng ngơ ngác, lọ mọ chui ra, sững sờ nhìn mama cao lớn trước mặt, ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!
Sao cậu lại hóa hình rồi!
[Tác giả có lời muốn nói]:
Mèo con + bé chim đỏ online
Không biết mọi người còn nhớ thiết lập không, thời kì con non sẽ có 2-4 lần hóa hình, song sinh còn sẽ ảnh hưởng lẫn nhau hì hì