Phó Hoài Nam bùng nổ, Tiếu Giang còn có thể cảm thấy Hứa Hiện bám người?
Bảo vệ Hứa Hiện như bảo bối, chỉ sợ Hứa Hiện bị người ta khi dễ, bây giờ lại nói không muốn gặp nhóc con đó?
Phó Hoài Nam kích động đánh chữ.
Phó Hoài Nam: Này, cậu không nói giỡn đấy chứ, tự nhiên lại đi ghét bỏ con nhóc đó? Cậu là bố mà lại không cần con nữa ư!
Cách một phút đồng hồ, Tiếu Giang không có hồi đáp, Phó Hoài Nam lại tiếp tục oanh tạc.
Phó Hoài Nam: Này người anh em, có phải tối nay nhóc con kia lại chọc giận cậu đúng không?
Phó Hoài Nam: Không phải chứ, người anh em à, nhóc đó tốt xấu gì cũng giúp đỡ cậu, cậu lại đối xử như vậy với em ấy, cẩn thận trái tim em ấy yếu ớt liệu có thể trải qua chuyện này ư!
Liền một phát mười mấy cái tin, Tiếu Giang đều không trả lời, sợ là anh thực sự nghiêm túc rồi.
Sáng sớm, Hứa Hiện lén lút đi nhẹ bước, như cũ mặc đồng phục mùa thu.
Mùa đông màu da quả thực có trắng lên, nhưng bây giờ khuôn mặt biến thành màu đen, đứng cùng một chỗ với Tiếu Giang sẽ làm cô tự ti chết mất!
Chiều cao cô không thể kiểm soát, nhưng dù sao màu da cũng có năng lực để thay đổi.
Hứa Hiện cầm theo hộp sữa ở tủ lạnh, xoay người liền thấy Lý Như Nguyệt tựa ở cửa, sợ tới mức cơ thể run lên.
Hứa Hiện vẫn còn giận Lý Như Nguyệt, cô cầm theo đồ không nói chuyện với Lý Như Nguyệt mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
Lúc đóng cửa, Hứa Hiện như có như không nghe thấy Lý Như Nguyệt nói: "Tiểu Hiện, mẹ không hy vọng con sẽ bị thương."
Sáng sớm cuối hè vô cùng mát mẻ, Hứa Hiện hít thở một hơi thật sâu, đi đến cửa đại viện như trước chờ Tiếu Giang.
Lý Như Nguyệt làm vậy là vì muốn tốt cho cô, đương nhiên cô hiểu rõ.
Nhưng cô muốn đối tốt với Tiếu Giang, không muốn để anh rơi vào kết cục thê thảm, mặc dù kết cục của nguyên chủ cũng không phải quá tốt.
Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi đi từ đại viện ra, anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn liền thấy Hứa Hiện đang thập thò trốn ở phía sau cửa của đại viện.
"Nhóc con? Lại ở đây chờ Tiếu Giang à?"
Hứa Hiện không hề che giấu, cô ngẩng đầu đi tới, ngờ vực hỏi: "Chẳng lẽ sáng nay anh Tiếu Giang không đi học cùng hai người sao?"
Phó Hoài Nam không muốn giải thích lý do của Tiếu Giang cho Hứa Hiện biết, chẳng lẽ muốn anh ta nói với đứa trẻ này, Tiếu Giang không muốn gặp nhóc ư?
Đoán chừng trong khoảng thời gian này nhóc con sẽ không vui vẻ.
Phó Hoài Nam vừa định gật đầu, Chu Thụy Hi đứng bên cạnh cười nói: "Không phải đâu, trước đây Tiếu Giang đều đi cùng với bọn chị, kể từ hôm qua lúc em tới, dường như Tiếu Giang cũng không muốn đi cùng với bọn chị nữa."
Trong lòng Hứa Hiện có chút khó chịu, Chu Thụy Hi trắng trợn nói với cô như thế, tóm lại thì cô mới chính là nguyên nhân khiến Tiếu Giang không đi cùng bọn họ nữa.
Hứa Hiện chưa từ bỏ ý định, sợ Chu Thụy Hi nói dối, cô giương mắt nhìn về phía Phó Hoài Nam, hi vọng anh ta có thể nói cho mình một đáp án.
Phó Hoài Nam không biết suy nghĩ của Hứa Hiện, Tiếu Giang nói không muốn gặp con bé, anh ta cũng tự động phiên dịch thành, Tiếu Giang là bởi vì Hứa Hiện nên mới không đi cùng bọn họ.
Chu Thụy Hi nói cũng không sai, Phó Hoài Nam đành áy náy nói: "Nhóc con, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là khoảng thời gian này Tiếu Giang có việc thôi."
"À."
An ủi như vậy, Hứa Hiện cảm thấy so với việc không được an ủi còn khó chịu hơn, cô cười cảm ơn Phó Hoài Nam, tự mình đi về hướng trạm xe buýt.
Hứa Hiện cầm sữa bò trong tay, từ nhà mang tới trường học rất lâu cũng không uống.
Trong giờ nghỉ giữa giờ, loa phát thanh của trường học bị hỏng nên không cần phải tập thể dục giữa các lớp, Hứa Hiện thừa dịp khoảng thời gian được nghỉ này cầm theo sữa bò chạy sang bên cao trung, tìm lên tầng ba, tùy ý kéo một người hỏi thăm phòng học của Tiếu Giang.
Tiếu Giang là cái tên quen thuộc thường được nghe thấy ở trường, hầu như tất cả mọi người đều biết rõ lớp của anh.
Không tới một phút, Hứa Hiện đã hỏi tới được lớp của Tiếu Giang.
Hứa Hiện đi tới phòng học của Tiếu Giang ở cách đó không xa, nhưng có hơi e sợ, nếu như Tiếu Giang thật sự muốn tránh cô thì phải làm sao bây giờ?
Lắc mạnh đầu, Hứa Hiện vứt mấy cái suy nghĩ chẳng ra sao ra sau đầu, khả năng Tiếu Giang trốn tránh cô là không thể xảy ra được, tối qua cô còn cùng anh về nhà, cũng không phát hiện ra Tiếu Giang có điểm nào bất thường.
Trừ phi, Tiếu Giang nghe thấy Hứa Hiện tranh cãi với mẹ.
Trong lòng Hứa Hiện bỗng nổi lên dự cảm không lành, nếu thực sự là bởi vì mẹ cô nên Tiếu Giang mới trốn tránh cô, vậy thì Tiếu Giang trốn ở chỗ nào cô liền tới đó tìm!
Hứa Hiện xây dựng tâm lý thật tốt, rụt rè đứng ở cửa lớp Tiếu Giang, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của anh.
Lớp phó học tập Trần Kiều Diễm nhìn Hứa Hiện đang băn khoăn đứng ở cửa, trong tay còn cầm hộp sữa bò, gương mặt xinh đẹp luống cuống ngẩng lên, lo lắng nhìn quét qua lớp học.
Trần Kiều Diễm đi đến trước mặt Hứa Hiện, điềm đạm hỏi: "Em tìm ai?"
Hứa Hiện mềm mại trả lời: "Tiếu Giang ạ."
Tiếu Giang? Sức hấp dẫn của Tiếu Giang lớn như vậy, ngay cả học sinh sơ trung cũng hấp dẫn tới tận đây.
Trần Kiều Diễm quét mắt về vị trí bàn của Tiếu Giang, không nhìn thấy người khác, cô ta biết Tiếu Giang không thích bị con gái vây xem, cũng không thích thu nhận mấy đồ vật linh tinh, cô ta có ý tốt nhắc nhở Hứa Hiện: "Em gái à, bây giờ Tiếu Giang không ở lớp, cậu ấy không thích bị người khác quấy rầy đâu."
Hứa Hiện cúi đầu xuống, uể oải lên tiếng: "À."
Rối rắm một lát, Hứa Hiện lại ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trần Kiều Diễm, hỏi: "Vậy chị có thể nói cho em biết chỗ của anh Tiếu Giang không?"
Không nghĩ tới đứa bé này lại cố chấp như vậy, Trần Kiều Diễm chỉ tay về chỗ ở giữa hàng cuối cùng: "Nhìn thấy cái bàn học chất đầy sách kia không? Đó chính là bàn của Tiếu Giang."
Bàn học của Tiếu Giang chất đầy sách, từ góc của cô nhìn sang, coi như Tiếu Giang có ngồi trong lớp thì cô cũng không nhìn thấy.
"Chị ơi, em có thể vào không ạ?"
Trần Kiều Diễm biết Hứa Hiện chỉ muốn để đồ lên bàn của Tiếu Giang, cô ta gật đầu, nghiêng người để Hứa Hiện đi qua.
Hứa Hiện đứng ở bên cạnh bàn học của Tiếu Giang, cô tùy ý cầm một quyển sách lên, lật xem ghi chép của anh.
Mặc dù thành tích của Tiếu Giang không phải là hạng nhất ở trường, nhưng thường xuyên nằm trong top 10, Hứa Hiện còn cho rằng trong sách của Tiếu Giang chắc hẳn sẽ có rất nhiều ghi chép, khi cô mở ra xem lại thấy chữ viết của anh cứng cáp có lực, chỉ có vài trang lưu lại vết tích.
Hứa Hiện bĩu môi, Tiếu Giang này cũng coi như là học thần đi, không cần ghi chép vẫn có thể làm bài kiểm tra tốt như vậy.
Hứa Hiện cầm sữa bò trong tay một lúc rồi để lên trên bàn của Tiếu Giang,
Sợ chút nữa vào học rồi sẽ không thấy được Tiếu Giang, Hứa Hiện vội rút một tập giấy nháp trên bàn Tiếu Giang xuống, kéo ra một tờ.
"Em gái!"
Âm thanh cao vút dọa Hứa Hiện run tay một cái, giấy nháp bị cô xé lệch sang một bên.
Hứa Hiện nghi hoặc nhìn về phía Trần Kiều Diễm, hỏi: "Sao thế ạ?"
Đồ dùng của Tiếu Giang, từ trước tới nay không để người khác đụng vào, vậy mà Hứa Hiện lại to gan dám xét vở của Tiếu Giang.
Người là do Trần Kiều Diễm cho vào, nếu Tiếu Giang nổi điên lên tìm cô ta gây phiền phức, vậy thì cô ta không đảm đương nổi.
Bạn học bên cạnh xem náo nhiệt nhìn về phía hai người Hứa Hiện và Trần Kiều Diễm, dám đụng tới đồ của Tiếu Giang, coi như xong đời rồi.
Sắc mặt của Trần Kiều Diễm không tốt, cô ta giật lấy tập giấy nháp, đặt xuống đống sách của Tiếu Giang: "Đồ của Tiếu Giang người khác không thể đụng! Nếu em muốn gửi đồ cho cậu ấy, thì cứ để ở chỗ này là được."
Trong tay Hứa Hiện còn cầm tờ giấy bị xé hỏng, cô ngây người nghĩ, Tiếu Giang lại giữ đồ kỹ như vậy sao?
Hứa Hiện cười với Trần Kiều Diễm, vội trấn an: "Chị ơi, không có việc gì đâu, anh ấy sẽ không nói gì mà."
Trần Kiều Diễm nghĩ không ra sao bây giờ mấy đứa học sinh nữ lại tự luyến như vậy, là vì đã xem xem vở kịch bọt biển sao? Vẫn luôn cảm thấy bạch mã hoàng tử sẽ chỉ thích cô bé lọ lem à?
Trần Kiều Diễm không để ý tới Hứa Hiện, cô ta kéo Hứa Hiện muốn lôi cô ra ngoài.
Hứa Hiện bám chặt lấy bàn học của Tiếu Giang không nhúc nhích, cô vội vàng nói: "Chị ơi, em viết một mẩu giấy xong sẽ lập tức rời đi, chị đừng vội mà."
Bạn học bên cạnh đều đang chế giễu, Trần Kiều Diễm dùng sức kéo Hứa Hiện đi, trực tiếp khiến bàn học của Tiếu Giang bị lật.
Phòng học vang lên tiếng ồn ào, Trần Kiều Diễm thật sự muốn cho mình một cái tát, sao cô ta lại cho con nhỏ này vào lớp kia chứ.
Trần Kiều Diễm tức giận không có chỗ phát tiết, đột nhiên cô ta hất tay Hứa Hiện ra khiến tay cô đập vào chân bàn bên cạnh.
Âm thanh va đập trong trẻo vang lên, Hứa Hiện mới thấy đau.
Hứa Hiện biết là do Trần Kiều Diễm căng thẳng quá mức, cô cũng không trách được.
Cô bình tĩnh nâng bàn học của Tiếu Giang lên, mặc cho người bên cạnh nhìn cô chê cười.
Trần Kiều Diễm sợ bị liên lụy cũng không giúp cô nhặt sách, lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, nằm sấp nhỏ giọng khóc.
Bạn bè của Trần Kiều Diễm thấy cô ta khóc, tất cả đều vây quanh không ngừng an ủi.
"Kiều Diễm, là cậu có lòng tốt, cũng là do con bé kia không nghe cậu khuyên bảo lại đi đụng đổ bàn học của Tiếu Giang, lát cậu ấy trở về bọn tôi sẽ giúp cậu làm chứng."
"Đúng vậy đó Kiều Diễm, cậu đừng chấp nhặt với loại người kém hiểu biết kia nữa."
Vốn dĩ ban đầu Hứa Hiện còn cảm thấy chuyện này không có gì, nhưng chỗ Trần Kiều Diễm lại tố khổ giống như là do cô ăn hiếp người ta vậy.
Trong lòng Hứa Hiện lập tức nổi lên cơn tức, giúp Tiếu Giang nhặt sách cũng đập đến mức vang ầm ầm.
Ngoài phòng học vang lên tiếng nam sinh vui đùa ầm ĩ, Phó Hoài Nam đứng ở trước cửa lớp nhìn Hứa Hiện ở bên trong, anh ta kinh ngạc hô lên: "Nhóc con?"
Hứa Hiện không để ý tới anh ta.
Tiếu Giang đi sát phía sau cũng nhìn thấy Hứa Hiện, anh quét mắt nhìn về phía đống sách rơi tán loạn lộn xộn trên mặt đất, Tiếu Giang nhếch môi không nói lời nào.
Cảm thấy hôm qua Tiếu Giang có thể đã nghe được mấy lời nói của Lý Như Nguyệt, trong lòng Hứa Hiện luôn cảm thấy giữa mình và Tiếu Giang có một khoảng cách rất lớn.
Hai người giằng co nửa phút, cuối cùng vẫn là Hứa Hiện chịu thua, giọng nói mềm mại lên tiếng trước: "Anh Tiếu Giang."
Sắc mặt Tiếu Giang không có nửa phần thay đổi đi đến bên cạnh bàn học, trầm mặc cùng Hứa Hiện nhặt sách, đột nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi bộ dáng này của anh.
Cô nhặt hết sách lên, đứng trước mặt Tiếu Giang, âm thanh mềm mại lần nữa vang lên: "Anh Tiếu Giang."
Tiếu Giang vẫn không để ý tới Hứa Hiện, cô cảm thấy da mặt dày của mình ngày xưa đã biến mất đành bứt rứt đặt sữa bò lên trên bàn học của Tiếu Giang, lấy lòng nói: "Anh Tiếu Giang, nhớ uống sữa."
Thấy viền mắt của Hứa Hiện ửng hồng, Tiếu Giang nắm chặt tay nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, kiểm soát bản thân mình không được đi dỗ dành Hứa Hiện.
Phó Hoài Nam đứng bên cạnh cảm thấy lúng túng thay Hứa Hiện, Tiếu Giang cũng quá tuyệt tình rồi, trở mặt đến tận cùng.
Từ nhà vệ sinh, Chu Thụy Hi cùng bạn trở về trông thấy Hứa Hiện lại có thể theo đuổi tới tận lớp học, thấy Tiếu Giang không muốn để ý tới Hứa Hiện.
Chu Thụy Hi đi tới chỗ Hứa Hiện, cười nói: "Tiểu Hiện à, buổi sáng chặn Tiếu Giang không được, nghỉ giữa giờ lại chạy đến đây. Tiếu Giang còn phải làm bài tập, em không thể lúc nào cũng bám lấy cậu ấy được, con gái theo đuổi con trai sẽ bị người ta chê cười đó."
Hứa Hiện không để ý đến Chu Thụy Hi, cô thấy Tiếu Giang liếc cũng không thèm liếc cô một cái, Hứa Hiện tiến lên hai bước, giật giật góc áo của Tiếu Giang, mềm giọng nói: "Anh Tiếu Giang, hôm nay em không mang theo tiền, lát nữa giữa trưa em có thể đi ăn cơm với anh có được không?"
Tiếu Giang dời mắt nhìn về phía Phó Hoài Nam, giật tay Hứa Hiện ra, lạnh lùng nói: "Không rảnh."
Phó Hoài Nam lập tức phản ứng lại, móc tiền từ trong túi ra đưa cho Hứa Hiện: "Nhóc con, anh cho em nè."
Hứa Hiện không nhận, Hình như Tiếu Giang thực sự có ý định không thèm để ý tới cô.
Hứa Hiện buông tay ra, quét mắt nhìn nụ cười hả hê của Chu Thụy Hi, cô lùi về phía sau hai bước, nghiêm túc nói: "Anh Tiếu Giang, không cần yêu người không đáng để yêu."