• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hôm sau, bốn người trở về thành phố S, tuy là không nỡ xa, nhưng họ đều là những người đứng dầu, không thể bỏ bê công việc lâu như vậy được.
- A, thật không nỡ rời khỏi đây chút nào, mình còn chưa chơi được gì đã phải về rồi.
- Không mất một xu nào cho chuyến du lịch này thì thế là được rồi.
Từ An An than thở, tại vì theo Lục Đình Phong để giúp Nguyệt Như Ái mà cô mất đi một ngày du lịch rồi.

Tính ra cô chỉ có hai ngày đi chơi mà thôi.
Mà Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ sau chuyến du lịch này đã trở thành một đôi.

Cũng đều là nhờ công lớn của Lục Đình Phong, nghĩ rằng lý do hôm trước mà Lục Đình Phong nói là chuyện này.
- Này, lý do hôm trước mà mày kéo tao vào đám con gái kia, có phải là giúp tao… với Như Ái không?
Lục Đình Phong nghe Lâm Dương Vũ hỏi xong, sắc mặt anh liền thay đổi, trong câu trả lời của anh giọng nói có phần giận dữ:
- Đạt được mong muốn rồi thì đừng hỏi nhiều.
Lâm Dương Vũ cũng nhận ra rằng Lục Đình Phong đó có gì không đúng, nhưng anh cũng hỏi thêm gì nữa.
Trên máy bay, trong khi Lâm Dương Vũ, Nguyệt Như Ái và Từ An An cùng nhau trò chuyện vui vẻ, rồi chơi trò chơi thì Lục Đình Phong lại ngồi cách xa, gương mặt trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Tới lúc dùng bữa trưa, thấy Lục Đình Phong vẫn ngồi im một chỗ đấy, Từ An An đứng dậy ra gọi anh.
- Này Lục Đình Phong, Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong như người mất hồn, mặc Từ An An gọi anh cũng không động tĩnh gì.

- LỤC ĐÌNH PHONG.
Từ An An bực mình hét lớn, lúc này Lục Đình Phong mới quay ra nhìn cô.

Nhưng ánh mắt ấy nhìn cô sắc lẹm, đáng sợ vô cùng khiến Từ An An có chút rùng mình.
- Làm sao?
- Làm sao là làm sao? Từ bao giờ cậu trả lời trống không với chị thế hả ? Ra ăn trưa đi, mọi người đang đợi đấy.
- Ừ, chị ăn trước đi, lát nữa sẽ ra.
Từ An An xoa xoa đầy, không hiểu Lục Đình Phong tự nhiên bị làm sao nữa.

Thấy anh như vậy, cô cũng không muốn bắt buộc anh, vì thế liền rời đi.
- Ơ, Lục Đình Phong đâu rồi ?
- Đình Phong bảo mình ăn trước, nó ra sau.

Ra sau thì cho nhịn.
Từ An An bực mình nói lại.

Lâm Dương Vũ quan sát Lục Đình phong, từ tối qua tên bạn thân anh đã cư xử kì lạ, rồi từ sáng tới giờ luôn tách nhóm, cả người thẫn thần, trông giống như gặp một chuyện gì khó giải quyết vậy.
Hay là, có liên quan tới việc anh bị hạ thuốc lúc sáng hôm qua?
Nhưng Lâm Dương Vũ nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình.

Lục Đình Phong bạn anh, sẽ không bao giờ dính tới mấy chuyện như thế đâu.
Tới năm giờ chiều, bọn họ về tới sân bay.
Lục Đình Phong vừa xuống đã nói rằng có việc bận nên bắt taxi riêng về trước.
Còn ba người ở lại, chờ thêm một lúc thì tài xế riêng của Nguyệt Như Ái tới đón họ, rồi tới thẳng nhà Từ An An.

Mấy hôm trước cô nhận được tin nhắn từ quản lí tòa nhà rằng đã có chìa khóa mới, nhưng lúc ấy vẫn còn giận Lâm Dương Vũ nên cô không muốn trở về.
Bây giờ đã yêu nhau, cô cũng nên trở về rồi.
Tới nhà của Từ An An, Nguyệt Như Ái cũng Từ An An xuống xe để vào nhà lấy đồ.
- Anh ở ngoài chờ em một chút nhé, em đi vào dọn đồ rồi ra ngay.
- Được rồi, anh chờ.
Nguyệt Như Ái không muốn để anh chờ lâu, vào trong phòng là nhanh chóng gấp gáp quần áo, đồ đạc cá nhân cho vào vali.

Từ An An đứng cạnh, nhìn thấy cô vội vàng như vậy mà bật cười.
- Sao mà Như Ái vốn luôn điềm tĩnh, nay lại vội vàng thế? Đúng là tình yêu vào người có khác.

- Tới lúc mày yêu Lục Đình Phong thì sẽ hiểu thôi.
Nhắc tới Lục Đình Phong, Từ An An nhớ tới dáng vẻ của anh, từ hôm qua tới sáng nay anh đều luôn lạnh nhạt với cô.

Từ An An cũng lấy điều này mà thắc mắc với Nguyệt Như Ái.
- Mà, Như Ái, không hiểu sao Đình Phong trước giờ luôn vui vẻ, tự nhiên hôm qua, hôm nay tao nói cái gì Đình Phong cũng cau mày khó chịu ấy, lúc tối qua còn quát tao nữa, sáng nay thì mày thấy đấy, còn không ra ăn trưa cùng chúng ta luôn.
- Tao… làm sao mà biết được, chắc là do mệt mỏi hay gặp chuyện gì thôi.

Mà tao dọn xong rồi, đi về đây.
- Ừ, đi đường cẩn thận.
Nguyệt Như Ái gật đầu, khệ nệ xách một cái vali to đùng với mấy túi đồ đạc ra ngoài.

Lâm Dương Vũ thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới giúp bạn gái xách đồ.
- Ai bảo em đem nhiều đồ thế này làm gì?
- Kệ em, ai bảo lúc đó anh chọc giận em?
- Được được tiểu bảo bối, lúc đó là anh ngu ngốc, anh sai rồi.
Lâm Dương Vũ đây là lần đầu chủ động nhận sai với một người con gái, từ trước tới giờ anh luôn cho rằng phụ nữ quá phiền phức, chỉ cần ai giận dỗi anh hoặc phàn nàn một câu thôi là anh cho next.
Nhưng từ khi có Nguyệt Như Ái, anh đã thay đổi.
Cô hay phàn nàn giận dỗi, anh vẫn chịu được.
Cái miệng của anh cũng dẻo hơn, lúc nào cũng nói lời mật ngọt với Nguyệt Như Ái.
Tất cả những điều anh làm, chỉ muốn cô gái nhỏ của anh vui mà thôi.

Về tới chung cư, Lâm Dương Vũ giúp cô xách hết đồ lên trước, còn Nguyệt Như Ái xuống phòng bảo vệ lấy chiều khóa mới rồi mới lên nhà.
Vừa mở cửa ra, Lâm Dương Vũ liền nhanh chân đi vào trước cả cô.

Nếu là Nguyệt Như Ái của trước đây, cô sẽ phàn nàn đuổi tên mặt dày này đi, nhưng bây giờ thì khác rồi.
- Đồ đạc của em đâu rồi?
- Anh để ở nhà anh rồi, nhà em bụi bặm thế này, cần phải dọn trước rồi mới xếp đồ trở lại được.
Nhìn quanh nhà, quả thực ở đây lâu ngày không ai ở cũng bụi bặm thật, một mình mà dọn chỗ này thì nản muốn ngất luôn, nên cô để Lâm Dương Vũ giúp mình một tay.
Lâm Dương Vũ tuy rằng là giám đốc, nhưng không vì thế mà lại lười biếng chuyện việc nhà, nên mấy việc này đối với anh là chuyện đơn giản, cửa kính, bàn ghế anh lau xong đều sạch sẽ tinh tươm.
- Ây, em không nhìn ra luôn đấy, anh là tổng giám đốc mà cũng giỏi mấy chuyện như này làm em hơi bất ngờ.
- Như Ái nghĩ rằng anh vô dụng sao?
- Em nào dám nghĩ thế.
Hai người vừa dọn dẹp vừa đùa nhau, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười của một đôi mới yêu.


Hình ảnh hạnh phúc vô cùng.

Vì thế mà chỉ một lúc sau, căn nhà gần như đã được dọn sạch, duy chỉ còn sàn nhà là chưa lau.
- Em mệt chưa? Để anh lau nốt được rồi.
- A, vậy để em đi nấu gì ăn nhé? Từ lúc xuống máy bay tới giờ ta chưa ăn gì rồi.
- Cũng được, anh đói rồi.
Nguyệt Như Ái đi vào bếp.

Do về quá vội nên trên đường quên không ghé vào siêu thị mua đồ, nên trong tủ lạnh trống không chẳng có gì cả.
Vậy là, cô lại phải xuống siêu thị gần khu căn hộ này để mua chút đồ ăn.

Nhớ lại lần trước anh nói anh thích ăn cay, cô liền mua thật nhiều gia vị liên quan tới ớt.
Đi loanh quanh một lúc, thấy đã đầy đủ đồ cần thiết, Nguyệt Như Ái thanh toán rồi về căn hộ.
Bước vào nhà, thấy Lâm Dương Vũ đang lau ở bếp, cô mỉm cười bước tới.
- Dương Vũ, em về…
Chưa kịp nói xong, do nền nhà còn ướt nên cô bị trơn, trượt chân suýt ngã, may sao mà Lâm Dương Vũ đỡ cô kịp thời.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lâm Dương Vũ lại không chịu được, đặt xuống môi cô một nụ hôn rồi bế thốc cô lên, đi về hướng phỏng ngủ.
- Đừng, em còn phải nấu cơm…
- Không vội, ăn em trước.
Mở cửa ra, anh đặt lấy cô lên giường, tiếp tục nụ hôn còn đang dở.

Bỗng nhiên, điện thoại của Nguyệt Như Ái rung lên, phá hỏng chuyện tốt của hai người họ.
Là Từ An An gọi tới.
- Alo, sao thế?
- Cứu… Cứu với… Cứu, có kẻ…cứu…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK