• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái nhanh chóng lên đường theo địa chỉ mà Từ An An nói qua điện thoại.
Nguyệt Như Ái lòng nóng như lửa đốt, rõ ràng mới lúc nãy, cô còn từ nhà Từ An An về, cô ấy còn bảo cô đi đường cẩn thận, tại sao bây giờ lại xảy ra thế này?
Thấy Nguyệt Như Ái lo lắng như vậy, Lâm Dương Vũ cũng chỉ có thể an ủi cô.
- Đừng lo, Từ An An sẽ không sao đâu.
- Anh… Anh gọi cho Lục Đình Phong chưa?
- Chưa, đi vội quá nên anh chưa gọi, em lấy máy anh nhanh gọi cho cậu ta đi.
Cô vội vàng lấy máy của anh ra, tìm số của Lục Đình Phong rồi gọi.

Nhưng dù gọi bao nhiêu lần cũng vậy, đều hiển thị lên máy bận.
- Cậu ta không nghe máy.
- Như Ái, không cần gọi nữa, hình như chúng ta đến nơi rồi.
Nói xong, Lâm Dương Vũ cũng dừng xe lại trước một tòa nhà bỏ hoang, nhưng kì lạ ở chỗ phía trên cao lại có một ánh đèn vàng mờ mờ.
Có lẽ, Từ An An đang ở nơi có ánh sáng ấy.
Còn Nguyệt Như Ái không đợi nổi nữa, vừa xuống xe cô liền chạy vào tòa nhà.

Lâm Dương Vũ thấy cô kích động như thế cũng chạy theo cô.

- Aaa!
Tiếng hét của Từ An An vang lên càng làm hai người bất an hơn, cuối cùng Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ cũng tìm thấy Từ An An.
Nhưng là trong tình trạng bị trói, cơ thể bị đánh đập đầy vết bầm tím, mặt cô cũng vì bị ai đó tát mà sưng đỏ lên, cả mồm lẫn mũi đều chảy máu.

Bên cạnh cô là những tên đàn ông hung hãn vô cùng.
- AN AN.
Nguyệt Như Ái nhìn bạn thân mình trở nên như vậy, không kiềm nổi nước mắt.
Mấy tên đàn ông thấy hai người bọn họ liền lớn tiếng mắng chửi.
- Chúng mày là ai, mau cút ra?
- Câm mồm, không được vô lễ.
Một người phụ nữ từ trong bước ra, xinh đẹp động lòng người, cô ta mang vẻ đẹp ngây thơ trong sáng, nhưng nội tâm bên trong thì không được như thế.

Nhìn thấy Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ, cô ta nở một nụ cười quái dị mà chào đón.
- Lâm Tổng và Nguyệt Tổng, đúng là vinh dự của tôi khi được gặp hai người cùng lúc trong một… tình cảm đặc biệt thế này.
- Cô là ai? Tại sao cô lại bắt Từ An An ? Cô muốn gì?
- Nguyệt Tổng, chúng ta vừa gặp mà cô đã hỏi tôi dồn dập thế rồi, mà cũng là lỗi của tôi khi chưa giới thiệu bản thân.

Xin tự giới thiệu, tôi là Ái Huyền Liên.
Nghe tới ba chữ Ái Huyền Liên này, Lâm Dương Vũ liền lập tức nhận ra.

Cô ta chính là tiểu thư nhà Ái Gia, bố cô ta là chủ tịch tập đoàn Ái Liên, Ái Bắc Bình , người cha này thương con gái nhiều tới nỗi lấy luôn tên cô ta để đặt tên cho công ty.
Anh đã từng gặp Ái Huyền Liên một lần từ lâu rồi, lúc đó cô ta cùng bố tới bàn bạc hợp đồng với anh, nhưng do ông ta lại bảo con gái mình tới quyến rũ anh để được hợp tác cùng, nên hợp đồng lần ấy anh đã từ chối.
Ái Huyền Liên cũng là người anh nhìn thấy lúc ở biển ngày hôm qua, trong quán nước mà Lục Đình Phong mời mấy cô gái kia.
Còn Nguyệt Như Ái không quen biết Ái Huyền Liên, nhưng ít nhiều cũng biết tới danh tiếng của cô ta.
- Còn về Nguyệt Tổng hỏi tôi về lí do tại sao tôi bắt Từ tiểu thư, thì để tôi kể cho cô nghe nhé, bởi vì cô ta đã cướp đi trái tim vị hôn phu của tôi.
- Hôn phu? Ai là hôn phu của cô ?
- Lục Đình Phong.
Ái Huyền Liên nói xong, sắc mặt Từ An An liền lập tức trùng xuống, còn Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái không tin vào lời cô ta nói bởi Lục Đình Phong không thể nào có hôn phu được.
- Nhìn mấy người có vẻ như không tin tôi lắm nhỉ ? Cũng không sao, để tôi nói tiếp cho mọi người nghe nhé, 2 tuần trước, tôi và Đình Phong đi xem mắt với nhau, nhưng anh ấy đã phũ phàng từ chối tôi, nói trái tim anh ấy đã dành cho người khác rồi.
- Từ chối rồi thì hôn phu của cô cái quái gì cơ chứ ? Cô có bị điên không vậy ?
- Nguyệt Tổng chớ ngắt lời tôi kể, để tôi nói tiếp.


Lâm Tổng còn nhớ ngày hôm qua không ? Đàn em của tôi hạ thuốc anh đó, nhưng mà may cho anh là anh tránh được, nhưng Lục Đình Phong thì đã… Lên giường với tôi rồi, còn cho tôi rất nhiều mầm mống của anh ấy.

Nói không chừng… Không lâu sau tôi sẽ mang thai con của anh ấy đó.
Ái Huyền Liên vô tư nói ra những lời lẽ vô liêm sỉ đó, thành công làm tan nát trái tim của Từ An An, cũng làm cô hiểu được lí do tại sao Lục Đình Phong lại lạnh nhạt vô cớ với cô, hóa ra, anh đã lên giường với người con gái khác rồi.
- Nhưng mà, các người biết không, lúc làm tình với tôi, anh ấy vẫn luôn miệng kêu tên Từ An An, Từ An An, các người, có hiểu cảm giác đó không hả ? HẢ ?
Càng nói, Ái Huyền Liên càng mất lí trí.

Cô ta vung tay tát thẳng vào mặt Từ An An, cái tát này rất mạnh, làm máu mũi cô vừa ngưng lại chảy ra tiếp.
Nhưng so với cái tát này, chẳng nhằm nhò gì với nỗi đau sâu thẳm trong cô cả.
- Không được đánh Từ An An, cô còn chưa trả lời câu hỏi thứ ba của Như Ái đâu đấy.
- Ồ, là hỏi tôi muốn gì sao ? Tôi muốn… Từ An An mau mau cút xa Lục Đình Phong ra, nếu không… không chỉ khuôn mặt xinh đẹp này của cô ta không giữ được, mà trên đời này cũng sẽ biến mất Từ Gia luôn.
Lâm Dương Vũ biết rằng những lời Ái Huyền Liên nói bây giờ không phải đe dọa mà là sẽ làm thật.

Sau bao năm mất dấu, bỗng tập đoàn của bố cô ta nổi lên, không biết có dùng thủ đoạn gì không nhưng việc làm ăn cứ phất lên như diều gặp gió, thậm chí Từ Gia hiện tại còn kém xa Ái Gia.
Cho nên, Ái Huyền Liên nói làm Từ Gia biến mất, hoàn toàn có thể làm được.
- Không cần cô nhắc… Tôi… Tôi sẽ tự động rời xa Lục… Đình Phong.

Xin đừng… làm hại tới nhà tôi.
Ái Huyền Liên nghe Từ An An cầu xin, cô ta ôm bụng cười như một kẻ điên đã đạt được mục đích.

Giây sau liền cho người cởi trói thả Từ An An ra.

Nhưng Từ An An bị đánh tới nông nỗi này cũng không còn sức nữa.

Vừa được cởi trói ra, cô ngã gục trên nền đất lạnh.

Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ cũng nhanh chóng chạy tới đỡ Từ An An.
- Mong là, Từ Tiểu Thư nói được phải làm được, nếu thất hứa thì đừng trách tôi lại ác.

Tạm biệt Nguyệt Tổng và Lâm Tổng, đi đường cẩn thận, hẹn ngày gặp lại.
Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ không thèm để tâm tới cô ta nữa, chỉ chú tâm đưa Từ An An xuống rồi nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Tới nơi, sau khi đưa Từ An An vào phòng cấp cứu xong, Nguyệt Như Ái ngồi ngoài chờ đợi vẫn không khỏi lo lắng.


Không ngờ được mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
- Thảo nào… Lục Đình Phong cả ngày hôm nay lại trở nên như vậy.
- Tất cả… tất cả là tại anh ta, em sẽ không bao giờ để cho An An gặp lại tên đấy nữa.
Lâm Dương Vũ ngồi bên cạnh, vỗ vỗ lưng Nguyệt Như Ái.

Ngày mai, anh cũng sẽ tìm tới Lục Đình Phong để hỏi đầu đuôi mọi chuyện cho rõ ràng.
Lúc sau, bác sĩ bước ra.

Cô vội vàng chạy tới hỏi tình trạng của Từ An An.
- Bác sĩ, bác sĩ, bạn tôi sao rồi?
- Bệnh nhân thế nào bị đánh tới dã man thế? May là không ảnh hưởng tới bên trong, chỉ là các vết thương bầm tím ngoài da thôi, chỉ là mất sức nên mới ngất đi như vậy, chúng tôi giờ sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức, khoảng một lúc nữa cô ấy sẽ tỉnh, mời người nhà đi theo chúng tôi.
- Để anh, em vào chăm sóc cô ấy đi.
Nguyệt Như Ái gật đầu, vào phòng hồi sức chăm sóc An An.

Nhìn bạn thân mới lúc nãy còn vui vẻ trò chuyện với cô, giờ lại nằm bất động trên giường bệnh như thế, cô không khỏi đau xót trong lòng.
Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Dương Vũ sau khi thanh toán viện phí xong liền đi vào với Nguyệt Như Ái.
- Từ An An vẫn chưa tỉnh sao?
- Chưa, em nhất định sẽ không tha cho Ái Huyền Liên.
- Đừng, đừng làm điều gì dại dột, tuy tập đoàn nhà Ái Huyền Liên vẫn chưa phát triển bằng công ti của chúng ta, nhưng lại phát triển hơn công ti Từ An An nhiều.

Vì thế, một khi động tay động chân mà chọc tức cô ta tuy chúng ta không bị tổn thất gì, nhưng Từ Gia thì… không chắc.
Nghe Lâm Dương Vũ nói vậy, Nguyệt Như Ái thở dài.

Chẳng lẽ, Từ An An cứ như vậy mà chịu ấm ức này sao?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK