• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bôi cái gì mà bôi, anh tự dùng đi."

Hứa Điềm khí bốc lên đầu, cũng không nghĩ lại xem, nếu Từ Chính Thanh mặc quần lên không nhận người, vì sao sáng sớm tinh mơ đã đi mua thuốc bôi cho cô.

Hành lý không làm cho rối loạn, thu dọn hai ba cái là xong, cô xách vali đứng dậy, cổ tay bị Từ Chính Thanh nắm lấy kéo người ôm vào trong ngực.

"Ngọt ngào, em nghe lời. Sáng nay tôi nhìn qua có hơi sưng, bôi thuốc mỡ xong sẽ thoải mái hơn." Anh nói.

Nơi riêng tư đúng là có cảm giác không tốt lắm.

Tuy hôm qua chỉ làm một lần, màn dạo đầu cũng đủ, nhưng Từ Chính Thanh thật sự quá lớn, nước nhiều ướt át lại chặt, bị chiếc gậy thô dài như nhục côn tử chọc vào cũng không có khả năng không bị làm sao.

Huống chi mỗi lần Từ Chính Thanh ra ra vào vào, không phải chỉ chọc chọc một chút.

Cơn tủi thân vì sáng nay Hứa Điềm tỉnh dậy ánh mắt đầu tiên không thấy Từ Chính Thanh đâu, cao giọng mắng anh: "Ai cho anh nhìn, không biết xấu hổ."

"Ừm." Từ Chính Thanh chịu, chặn ngang Hứa Điềm bế lên, đi vào phòng ngủ của mình.

Tối hôm qua mọi chuyện đều phát sinh trên chiếc giường này, khả năng Từ Chính Thanh cảm thấy sẽ làm cho Hứa Điềm thả lỏng hơn một chút.

Mà sự thật chính các là như vậy, tiềm thức Hứa Điềm cảm nhận thấy hình ảnh cô đã làm tình với Từ Chính Thanh trên giường, đây là bằng chứng hai người đã làm việc thân mật nhất.

Nhưng mà, này ban ngày ban mặt, nhìn Từ Chính Thanh banh hai đùi mình ra, cúi đầu đến gần...

Phía dưới Hứa Điềm không biết cố gắng lại phun ra một dòng nước, cô vội vàng khép hai chân lại lùi về sau:

"Không không không, hay để tôi tự bôi đi."

Bị Từ Chính Thanh giữ lấy, âm thanh bình tĩnh:

"Bây giờ mới biết thẹn thùng? Ngày hôm qua ai không mặc quần áo nằm trên giường tôi?"

Hứa Điềm nghe thành anh đang nói bóng gió mình không biết xấu hổ, không phục nói: "Anh còn nói! Rõ ràng nói tôi ngủ ở phòng anh còn anh ngủ ở phòng cho khách, vì sao nửa đêm trộm chạy vào phòng tôi, mang lòng dạ xấu xa."

Hứa Điềm nói đúng điểm yếu, nói đến chỗ làm cho Từ Chính Thanh đuối lý, anh hết đường chối cãi, hơn nữa cũng đúng là không có cách nào giải thích được.

Hứa Điềm nhìn anh im lặng, coi như đang chiếm thế thượng phong, lại cảm thấy vui vẻ lên, nhỏ giọng mắng anh là đồ giả đứng đắn, nhưng cũng mặc kệ động tác của anh.

Dưới thân truyền đến cơn mát lạnh, bao lên nơi nóng rực, lành lạnh sung sướng.

Một lát sau, Từ Chính Thanh ném tăm bông xuống, vỗ vỗ vào mông Hứa Điềm, nói: "Được rồi."

"Đêm qua nghịch đến khuya, em ngủ thêm một lát, tôi ra ngoài rửa chén."

Anh dặn dò xong Hứa Điềm, đứng lên với cái lều trại cao cao.

Trên thực tế, từ lúc cuốn váy ngủ của Hứa Điềm lên, nhìn cô không mặc quần lót, lúc đó anh đã cứng rồi.

Hứa Điềm cảm thấy không rõ ý anh, nên hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó trưa dẫn em ra ngoài ăn cơm." Đây là chuyện hôm qua anh đã hẹn rồi.



"À."

Hứa Điềm đi theo sau Từ Chính Thanh ra khỏi phòng ngủ, nhìn anh cầm thuốc mỡ cùng gói tăm bông đi đến trước bàn, chỗ đó có một chiếc túi to mới tinh, bên trong rất nhiều chiếc hộp màu sắc sặc sỡ.

Hứa Điềm theo bản năng cho rằng chỗ đó là thuốc bôi nơi riêng tư mà Từ Chính Thanh mua, mặt cô căng thẳng nóng lên, trợn mắt há hốc mồm đi qua đó:

"Anh mua nhiều như vậy......làm gì?

Còn chữ tiếp theo dừng trong cổ họng, à, hóa ra không phải thuốc, là áo mưa.

"...... Bao làm gì?" Mấy chữ khô cằn thốt ra.

"Tính dùng hết."

Từ Chính Thanh nhìn cô, ánh mắt trần trụi.

Lúc này Hứa Điềm làm gì còn có tâm tình nghĩ xem sau này quan hệ của họ là gì, cô bất giác ý thức được, không phải Từ Chính Thanh giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tin này cũng đủ làm cho Hứa Điềm có cảm giác sung sướng.

"Sao em theo ra đây, không đi ngủ một lát? Muốn lấy gì à?"

Hứa Điềm đột nhiên thẹn thùng: "Tôi...... lấy quần lót mặc."

Theo bản năng Từ Chính Thanh liếc nhìn phía dưới váy ngủ đang trống rỗng, lời lẽ chính đáng: "Chỗ đó của em còn sưng, vải dán vào không thoải mái, đừng mặc."

Hứa Điềm nửa tin nửa ngờ trở về phòng ngủ, không biết là ngủ đủ rồi hay đang quá hưng phấn, Hứa Điềm không hề buồn ngủ chút nào, mãi cho đến lúc Từ Chính Thanh đến đây gõ cửa, Hứa Điềm còn đang chơi di động.

Từ Chính Thanh hỏi cô muốn đi chỗ nào ăn, cô giơ di động cho anh xem, là một tiệm ăn nổi tiếng trên mạng, cách nơi này hơi xa.

Hơn nữa điều quan trọng nhất, Từ Chính Thanh có bạn đã từng qua đó ăn, nói vị rất kém.

Nhưng anh cũng không nói gì thêm, lái xe đưa Hứa Điềm qua đó.

Tiệm ăn nổi tiếng chẳng sợ vị không ngon cũng chẳng thiếu người, lúc chờ gọi đồ, Từ Chính Thanh chú ý đến tầm mắt Hứa Điềm thường thường liếc sang tiệm trà sữa đối tiện, hỏi cô ngay: "Muốn uống gì?"

"Không phải" Hứa Điềm có chút ngại ngùng:

"Tôi chỉ nhìn thấy bên tiệm kia tuyển nhân viên, nghĩ nghỉ hè có nên lại đây xin việc làm thêm hay không."

Từ Chính Thanh đã đoán được vì sao cô lại muốn qua bên này ăn cơm, gật đầu: "Em có thể đi hỏi một chút, chỗ này tôi xếp hàng được rồi."

Khoảng gần một tiếng sau, Hứa Điềm xách theo hai ly trà sữa quay lại, vui vẻ nói với Từ Chính Thanh: "Ngày mai tôi có thể qua đây làm việc."

Từ Chính Thanh cũng cười: "Chúc mừng."

Vừa vặn lúc bọn họ ngồi xuống, đồ ăn cũng mang lên, Từ Chính Thanh nhìn Hứa Điềm ăn vui vẻ, nếm một miếng, phát hiện cũng không khó ăn như bạn anh nói.

Chắc cảm xúc có thể lây từ người sang người.

Buổi tối, Hứa Điềm tắm xong, đang do dự mình nên vào phòng ngủ chính hay đi qua phòng cho khách, nghe thấy Từ Chính Thanh nói:

"Em ngủ phòng ngủ chính đi. Đồ của tôi đều dọn qua phòng cho khách rồi, thời gian này em sẽ ngủ phòng đó."



"À."

Trả lời xong lại thấy Từ Chính Thanh vẫy tay: "Lại đây xem TV."

Hứa Điềm đi qua, ngồi xuống nơi Từ Chính Thanh bảo cô ngồi, anh đổi vài kênh, cuối cùng dừng lại một kênh giáo dục giới tính.

Trong TV, chuyên gia già nói không nhanh không chậm, câu chữ rõ ràng lý giải về nam giới, bộ phận sinh dục nữ khác nam như thế nào, nguyên lý thụ tinh, cùng với có thai ngoài tử cung, phụ nữ phá thai gây tổn thương như thế nào đối với cơ thể.

Đương nhiên chuyên gia chỉ nói mấy tin tức linh tinh, nội dung sau đó là Hứa Điềm tự tổng kết lại.

Cô đã không thể chịu nổi nữa, không hiểu nổi phẩm vị của Từ Chính Thanh: "Tôi không muốn xem cái này."

Nói xong, Hứa Điềm quay sang định lấy điều khiển từ xa đổi kênh, bị Từ Chính Thanh giành lấy trước.

"Biết em không muốn xem, không thích là được rồi" anh nói:

"Đây là trừng phạt."

Hứa Điềm không cướp lại được từ anh, cảm thấy buồn tẻ, hơn nữa, trai đơn gái chiếc tối còn cùng nhau xem cái này, còn là hai người đã từng lên giường rồi, anh không cảm thấy xấu hổ hả?

Hứa Điềm đứng lên muốn đi, bị Từ Chính Thanh kéo vào trong ngực, cánh tay anh vòng lấy giữ chặt cô: "Xem xong đã."

"......"

Sau nửa tiếng đồng hồ bị tra tấn, chuyên gia cuối cùng cũng nói xong, thỏa mãn chào tạm biệt, lại đổi sang giáo dục về vấn đề khác.

Từ Chính Thanh tắt đi TV, hỏi Hứa Điềm: "Nhớ kỹ chưa?"

"......"

Thật sự Hứa Điềm không biết vì sao anh lại tra tấn mình, mặt đầy mờ mịt.

Từ Chính Thanh hơi tức giận, có cảm giác bất lực.

Anh cũng biết Hứa Điềm nhìn qua rất ngoan ngoan, nhưng lại là cô gái hơi cố chấp cùng phản nghịch, anh không biết cô đã trải qua chuyện gì, lần này còn giận dỗi với người nhà, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, anh muốn nói cho cô biết, nhất định phải yêu quý bản thân mình.

Từ Chính Thanh đành phải nói rõ ra cho cô hiểu:

"Tử cung là nơi quan trọng cũng yếu ớt nhất của con người, về sau không được nói cho người khác là không cần bao, bác sĩ nói phá thai đối với cơ thể con gái rất không tốt, hiểu chưa?" . Truyện Huyền Huyễn

Hứa Điềm: "......"

Nửa ngày ngồi nghe giáo dục giới tính dài dòng buồn tẻ với cô, hóa ra là trừng phạt vì đêm qua cô đã nói một câu "Không sao, đừng đeo"?

Có thể tìm được một kênh hợp với tình hình như vậy. Cũng quá đỉnh rồi.

Hơn nữa, anh đã thành công.

Từ đây về sau, Hứa Điềm cảm thấy lúc mình nhìn thấy Từ chính Thanh, trong đầu sẽ như phản xạ có điều kiện nhảy ra hai chữ:

Đeo bao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK