Ôn Noãn đang chuẩn bị nói, bỗng nhiên nghe "tạch" một tiếng, một khối mousse gan ngỗng đặt trước mặt cô.
Đầu bếp mỉm cười nói với cô: "Chúc quý cô ngon miệng "
Ôn Noãn không định dây dưa với Kỷ Lâm Thâm ở chỗ này, bưng đĩa lên nói cảm ơn với đầu bếp, xoay người đi ra đại sảnh.
"Chờ một chút." Phía sau vang lên tiếng trầm lắng, ngữ khí mệnh lệnh của anh.
Cô xoay người: "Lại có chuyện gì? "
Kỷ Lâm Thâm ra hiệu cho đầu bếp: "Tôi muốn gọi món, giúp tôi phiên dịch. "
"Vừa rồi kêu anh ăn sao anh không chịu."
"Phần này tôi nhường cho cô."
Cô ngừng đáp, không có biện pháp đành phải quay trở về.
"Anh muốn ăn gì?" Cô dự định giúp anh gọi món xong rồi đi càng sớm càng tốt.
Ai ngờ, anh nhàn rỗi tựa vào mép bàn, không nhanh không chậm nói: "Không biết, để đầu bếp giới thiệu từng cái một. "
Ôn Noãn: "! "
Hơn hai mươi món trong thực đơn đấy!
Cô không phản bác được. Biết rõ anh cố ý, nhưng không có lý do gì mà không tuân theo, vì anh là ông chủ của cô.
Anh hiển nhiên nắm chắc điểm này, không thúc giục cô, cầm miếng khăn ướt không nhanh không chậm lau tay, như chuẩn bị dùng cơm.
Hai người im lặng
Đầu bếp trong quầy bar đứng ngay ngắn nhìn hai người.
"Xin chào" Một giọng nói truyền đến, phá vỡ bầu không khí bế tắc.
Hai người quay đầu, thấy phiên dịch viên của ông Dumas đi tới.
Ôn Noãn nhìn thấy anh ta, hai mắt sáng ngời.
Thật ra, ngày đó khi bọn họ gặp mặt, cô đã chú ý tới anh ta
Người này tên Từ Dụ, uỷ viên phiên dịch Liên minh châu u, cũng là bạn cùng trường với cô, lúc trước cô còn đang học tại Đại học Ngoại ngữ Thành phố Bắc Kinh, anh ta đã trở về trường thỉnh giảng. Ngàn dặm mới có nhân tài trong giới dịch thuật, là tấm gương sáng của cô.
Kỷ Lâm Thâm không đáp lại, Ôn Noãn ngược lại rất vui vẻ chào hỏi.
Từ Dụ thấy sắc mặt Kỷ Lâm Thâm lạnh lùng nhàn nhạt, không muốn nói chuyện với anh ta. Nhưng bận tâm đến thân phận địa vị của anh, anh ta vẫn gật đầu chào hỏi, rồi mới đáp lại lời chào của cô.
Cô rất kinh hỉ, không ngờ có thể gặp được Từ Dụ ở chỗ này, hiện tại thuộc về thời gian tự do, cho nên cô cũng không cố kỵ Kỷ Lâm Thâm ở đây, để anh sang một bên.
"Từ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Cô mỉm cười.
"Không dám không dám." Từ Dụ khiêm tốn nói "Ôn tiểu thư quá khen. "
"Tôi không nói dối, có thể anh không biết, kỳ thật chúng ta xem như học cùng trường, khi anh phát biểu ở Bắc Kinh, tôi có chụp ảnh với anh đó"
Nói đến đây, cô lấy điện thoại ra bắt đầu lục lọi album ảnh.
Cô nhớ chắc chắn cô có lưu..
Từ Dụ thấy thế, đương nhiên rất vui vẻ, kiên nhẫn chờ cô lục lọi: "Đúng vậy, thật sự là quá trùng hợp, xem ra chúng ta có duyên phận đấy. "
Nói xong Từ Lượng lơ đãng nhìn về phía Kỷ Lâm Thâm, đối diện với ánh mắt âm trầm của anh, anh ta thoáng ngẩn ra.
Có chuyện gì vậy?
Nhưng Ôn Noãn tìm trong album một lúc lâu cũng không nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người. Quá nhiều hình ảnh lộn xộn, xem hoa cả mắt.
Cô từ bỏ, thu hồi điện thoại hơi áy náy nói với Từ Dụ: "Album ảnh quá lộn xộn, nhất thời..."
"Không sao." Từ Dụ khoát tay "Chờ sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta chụp chung một tấm. "
Từ Dụ thấy sắc mặt Kỷ Lâm Thâm vẫn không tốt, suy nghĩ có phải mình tùy tiện quá hay không. Vậy nên lịch sự hỏi họ làm gì ở đây?
"Không có gì, chỉ là gọi món mà thôi." Ôn Noãn giải thích "Tôi giúp Kỷ... Kỷ tổng phiên dịch. "
"Vậy cô đi ăn trước đi, tôi giúp Kỷ tổng." Từ Dụ dù sao cũng đang nhàn rỗi, hào sảng chủ động đề nghị
Ôn Noãn không ngờ người này lại nhiệt tình như vậy, thật là lời đề nghị tốt, vừa lúc cô sớm muốn đi...
Nhưng còn chưa kịp nói gì, một giây sau, cái đĩa trong tay cô đột nhiên bị cướp lấy.
Trong tay lập tức trống rỗng, cô giật mình ngẩng đầu.
Kỷ Lâm Thâm cầm đĩa của cô, xoay người rời đi.
"Tôi đổi ý."
Anh không muốn nhường món này cho cô
——
Ngày hôm sau vẫn là chương trình nghị sự.
Ôn Noãn đến sớm hơn nửa tiếng, nội dung quan trọng nhất sáng nay là chủ đề Kỷ Lâm Thâm phát biểu, để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, cô đến phòng nghỉ ở cuối hành lang ôn tập tư liệu một lần nữa.
Lúc đi ra vừa vặn bắt gặp Từ Dụ, nhìn thấy tư liệu trong tay cô cầm, anh ta cười cười nói:
"Còn đang chuẩn bị à? "
"Ừm, lão sư chúng ta đã nói, phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng." Ôn Noãn cười nói "Hy vọng ngày nào đó có thể giống như anh, tự tin bất cứ lúc nào. "
"Chuẩn bị kỹ không phải không tốt, tôi cũng như vậy, chẳng qua tôi có kinh nghiệm phong phú hơn một chút. Chúng tôi thường sử dụng bút đánh dấu để cô đọng bài phát biểu trong vòng nửa giờ thành một phần tư tờ giấy A4."
"Toàn bộ sao?" Cô kinh ngạc, nhìn tờ giấy trong tay mình, cô đã tinh giản lắm rồi.
"Đúng vậy, chờ có cơ hội tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm cho cô." Từ Dụ rất sảng khoái hào phóng.
"Vậy tôi có thể lưu phương thức liên lạc của anh không?" Ôn Noãn thấy có cơ hội học hỏi từ ông lớn trong ngành, tự nhiên cao hứng đến vui mừng khôn xiết. Tối qua bận rộn lục lọi ảnh, thế nhưng quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Từ Dụ gật gật đầu, lấy điện thoại ra.
Ôn Noãn quét mã wechat, sau đó gõ màn hình.
Thêm tên ghi chú....
Tập trung chăm chú thêm liên hệ.
"Ôn Noãn." Một giọng nói trầm thấp gọi tên cô.
Cô nghe tiếng gọi, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm đang đứng cách đó không xa.
Cô thoáng sửng sốt, ở nơi công cộng anh trước sau như một gọi cô là cô Ôn, sau khi gặp lại nhau đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Giống như 10 năm trước.
Trực tiếp gọi cô là Ôn Noãn.
Kỷ Lâm Thâm không biết đến từ khi nào, hơn nữa còn chạy tới phòng nghỉ bên này, phía sau không có nhân viên đi theo.
"Đến hội trường." Anh cứng rắn thúc giục, thần sắc lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Cô nghe xong, không để ý tới anh, quay đầu nói lời tạm biệt với Từ Dụ. Sau đó mới xoay người đi tới bên cạnh anh, cũng không nói chuyện với anh
Kỷ Lâm Thâm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía hội trường, cô đi theo.
Từ phòng nghỉ đến hội trường phải đi ngang qua một dãy hành lang dài, hai bên vách tường màu tím đậm, còn có cửa sổ rỗng nhìn ra cây cối trong viện. Bốn phía không có người, rất yên tĩnh, phía trước không ít người đã tiến vào hội trường.
Ôn Noãn bỗng nhiên nhận ra bọn họ quả thật có chút trễ nên không khỏi bước nhanh hơn, chạy tới vượt qua anh.
"Hiện giờ mới biết vội?" Thanh âm có chút trào phúng của anh vang lên ở phía sau, tốc độ của anh vẫn không nhanh không chậm.
Cô không để ý tới sự khiêu khích của anh, tiếp tục bước đi
Anh chân dài bước lên, dễ dàng vượt tới trước mặt, ngăn cản cô.
"Phiên dịch viên đều như vậy à, năng lực giao tiếp hạng nhất sao?" ngữ điệu vẫn châm chọc như trước.
Cô hiểu anh nói vừa rồi cô thân thiết với người kia
"Đó là đàn anh của tôi." Cô tức giận nói.
"Lúc hắn tốt nghiệp, cô vẫn đang học sư phạm Bắc Kinh, sau đó sáp nhập hai trường lại mới thăng cấp lên Ngoại Ngữ Bắc Kinh, sao là đàn anh của cô?" anh lạnh lùng nói.
Ôn Noãn nghẹn lời, cô không ngờ anh còn hiểu rõ lịch sử trường học của bọn họ.
"Tôi thích gọi thì gọi." cô lười giải thích với anh, lời nói không chút khách khí, đầu theo bản năng hơi ngẩng lên, phảng phất như trở thành đại tiểu thư kiêu ngạo Ôn gia trước kia " Rốt cuộc có đi hay không? "
"Cô có hứng thú với anh ta?" Anh không nhúc nhích, tiếp tục hỏi.
Ôn Noãn có chút phiền não, hiện tại đang trong giờ làm việc, người này đang dông dài cái gì, không phải luôn rất chuyên nghiệp sao?
"Vâng vâng, có hứng thú. Kỷ tổng chúng ta bị muộn rồi, hôm nay ngài còn có bài phát biểu quan trọng. "
Trong con ngươi anh phản chiếu vẻ mặt cô, màu sắc dần dần trở nên nồng đậm, anh đè nén tính khí, tiếp tục trêu chọc nói: "Vậy muốn tôi phái người đi hỏi số phòng của anh ta cho cô biết không? "
Ôn Noãn nghẹn tức, không nghĩ tới anh lại nói như vậy, dứt khoát nói theo: "Được. Nếu anh hỏi được tôi nhất định sẽ cảm kích anh, tôi sùng bái anh ấy lâu như vậy, hiện tại mới có cơ hội tốt đương nhiên không thể buông tha. Tất nhiên phải đêm, dài, nói chuyện! "
Nói xong cô lướt qua người anh, rời đi.
Đã quá trễ rồi.
Nhưng một giây sau, Kỷ Lâm Thâm giữ chặt cánh tay cô, đặt cô lên tường.
Cô giãy dụa, nhưng một tay anh dễ dàng siết chặt hai cổ tay cô, sau đó chân anh đè lên, hai chân cô cũng không thể nhúc nhích, ngay cả động tác đá anh cũng không làm được, cánh tay cũng không rút ra được.
"Kỷ Lâm Thâm, có phải anh bị bệnh không..."
Lời còn chưa dứt, ngón tay anh ấn môi dưới cô.
Đôi môi cô rất mềm, đầu ngón tay anh nhấn xuống, chạm nhẹ vào đầu lưỡi cô, càng mềm hơn.
Anh cúi xuống gần cô: "Cô đến phòng hầu hạ tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Cô chịu không nổi lời nói mập mờ của anh, đầu nghiêng sang một bên.
Giây tiếp theo trán anh chống lên trán cô.
"Hoặc là ở chỗ này hầu hạ."
Anh cúi đầu, đến gần cánh môi cô.
Thân thể cô run lên, đồng tử thoáng chốc mở to. Sau khi khiếp sợ, cô bỗng hoàn hồn, ý thức được anh muốn làm gì, đẩy mạnh lồng ngực anh.
Nhưng lực đạo của anh càng thêm mạnh mẽ, cằm bị anh kiềm trụ, sức mạnh chênh lệch quá lớn.
Anh không hôn xuống, đôi môi vẫn chưa chạm vào, tựa như chỉ cách một lớp màng mỏng vô hình, chạm vào liền vỡ.
Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh, trộn lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Quanh quẩn cô, thiêu đốt cô.
Anh không có ý định buông ra.
Cô không cử động được chút nào, chỉ được bao phủ dưới bóng dáng của anh, chịu đựng cảm giác áp bách đang dần thắt lại.
Hai người cứ như vậy tranh đấu. Một hồi giao chiến, giữa môi và răng không nhúc nhích chút nào, rõ ràng không đụng phải, nhưng mỗi một tấc môi đều giống như bị anh chiếm lấy hết.
Đột nhiên, cô không phản kháng, ngược lại khẽ ngẩng đầu lên, nghênh đón.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại sự chủ động đột ngột của cô, bỗng dưng cảm giác được một trận đau đớn, sau đó tràn ngập mùi máu tươi.
Đầu anh theo bản năng ngửa ra sau một chút.
Có tơ máu chảy ra, trên đôi môi mỏng một màu đỏ tươi.
Bị cô cắn.
Trên môi cô cũng dính một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, ngực phập phồng thở dốc.
Anh dùng ngón tay ma sát môi dưới, nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, bàn tay nắm lấy cổ tay cô buông ra.
Cô rút tay, né sang bên cạnh.
Anh quay đầu lại thấy vẻ mặt phòng bị của cô đang trừng mắt nhìn anh, như thể nếu anh đi qua cô sẽ giương nanh múa vuốt đấu với anh một phen. Anh hừ lạnh, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Cô sửa sang lại mái tóc, đợi một hồi lâu mới đi theo.
Lúc đến gần cửa hội trường, Trần Lượng đã đứng trước cửa chờ anh.
Nhìn thấy anh, Trần Lượng vội vàng bước tới, chào anh, sau đó dẫn anh đến chỗ hàng ghế đầu.
Bỗng nhiên, Trần Lượng giật mình, liếc nhìn môi ông chủ nhà mình có một vết rách, còn có vết máu tươi, làm cho sắc môi vốn nhạt nhẽo hiện ra chút màu đỏ thẫm.
Dưới ánh đèn chiếu rọi của hội trường, rất nổi bật.
Ánh mắt Trần Lượng theo bản năng nhìn Ôn Noãn đi phía sau, nhìn lướt qua lướt lại, đi tới đi lui giữa hai người, muốn dò xét một phen.
Kỷ Lâm Thâm chú ý tới ánh mắt tò mò lại không dám mở miệng hỏi của Trần Lượng
Anh cất bước đi tới, thản nhiên nói: "Thủy thổ bất phục, tôi đang tức giận. "
|Thuỷ thổ bất phục: có nghĩa là anh không chịu không khí này, nghĩa đen là đang mắng xéo Trần Lượng|
—----------------------------
Lượng Lượng tự nhiên bị mắng: