—----------------------------------------------------------
Mười năm trước, Kỷ Lâm Thâm 17 tuổi, Ôn Noãn 14 tuổi.
Khi đó, cha Ôn là một thương nhân giàu có, tài sản lớn, cả gia đình ba người sống trong căn biệt thự nguy nga, rộng rãi.
Ôn Noãn, con một trong gia đình, là một cô bé được nuông chiều.
Mẹ của Kỷ Lâm Thâm là người làm vườn cho gia đình Ôn.
Trong ký ức của Ôn Noãn, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm là khi cô đi học về. Đi trên con đường phiến đá xanh, cô vô tình liếc nhìn góc sân phía đông nam, có một bóng người bị ngăn cách bởi những rặng tre.
Cô tiến lên vài bước, nhìn thấy dáng người mảnh khảnh và gầy gò của anh từ kẽ hở những rặng tre đan chéo, trên người mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng. Cô nhận ra đó là đồng phục của một trường cao trung bình thường gần đó, trường dành cho con em của những người lao động nhập cư không có hộ khẩu trong thành phố.
Cô chỉ liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, bước chân không dừng lại, cô không quan tâm lắm.
Sau vài lần gặp mặt cô có ấn tượng về anh. Anh thường đến giúp mẹ, đôi khi đứng trên bãi bùn ở hai bên đường đá xanh, cắt tỉa cành lá. Rõ ràng chỉ là con trai người giúp việc, nhưng lại như một thiếu gia nhàn hạ, khí chất thanh đạm hoà hợp với hoa lá cỏ cây.
Kỷ Lâm Thâm rõ ràng cũng nhìn thấy cô, nhưng không giống như những người giúp việc khác trong gia đình, anh không bao giờ chủ động chào hỏi, gọi cô là cô Ôn.
Anh thậm chí không quay đầu lại, không bao giờ nhìn sang. Đôi mắt anh lạnh lùng, đôi môi mím chặt, trầm mặc im lặng.
Nhà họ Ôn luôn đối xử tốt với người giúp việc nên mọi người đều rất cảm kích và cưng chiều Ôn Noãn như cô công chúa nhỏ vậy. Ngay khi cô về nhà, họ chào đón cô, cô luôn đáp lại một cách ngọt ngào.
Chỉ có Kỷ Lâm Thâm là ngoại lệ. Anh không tâng bốc cô cũng không cưng chiều cô, thái độ của anh gần như thờ ơ.
Vì vậy, hai người chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào.
Lần đầu gặp mặt có phần ngại ngùng ở trong ngõ hẻm.
Mặc dù nhà họ Ôn rất yêu quý Ôn Noãn, nhưng rất nghiêm khắc. Ví dụ như cho tài xế đưa đón đi học, không bao giờ được mua đồ ăn vặt bên ngoài.
Nhưng Ôn Noãn không hoàn toàn nghe theo lời cha mẹ, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ nhảy ra khỏi khuôn phép, có chút nổi loạn.
Có một khoảng thời gian, trào lưu ăn cay phổ biến ở các trường học.Căn tin trong trường cấm bán, học sinh phải tự mua bên ngoài. Bạn cùng bàn đưa một cái cho Ôn Noãn nếm thử. Cay, ngọt, lại dai khiến cô mê mẩn.
Nhưng cô thấy ngại không xin thêm đồ của người khác.
Vì vậy, một ngày nọ sau khi tan học, Ôn Noãn viện cớ, nhờ tài xế chở cô đi hai con đường xa nhà, nói có một số tài liệu học tập muốn mua, từ chối cho tài xế đi cùng.
Nhưng trên thực tế, cô lên kế hoạch mua que cay.
Bố mẹ cô thấy cô ăn loại đồ ăn này chắc chắn sẽ mắng, nên ăn trên đường rồi về nhà.Khu biệt thự nơi gia đình cô ở không có siêu thị bán những thứ này nhưng cách một quảng đường có bán
Khu đất rộng lớn này thuộc trung tâm thành phố, khu biệt thự được quy hoạch lại sau khi ngôi nhà cổ bị phá bỏ, nhưng bên kia đường chưa có thời gian xây dựng lại nên các khu phố cổ vẫn được giữ nguyên. Xung quanh có mấy ngôi nhà thấp xen lẫn mấy quán nhỏ là chỗ bán que cay.
Cô nghe bạn cùng bàn của mình nói, bản thân cô chưa bao giờ đến khu vực đó.
Bạn cùng bàn nói rằng những thứ bán trong siêu thị đã được cải tiến, chỉ những thứ bán trong những cửa hàng nhỏ đó là hàng thật.
Ôn Noãn loanh quanh trong các con hẻm, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng nhỏ giống như những gì cô bạn cùng bàn nói. Cô lấy điện thoại ra xem ảnh lại để xác nhận, quầy ăn vặt A Trân, chính là ở đây!
Cô hào hứng đi thẳng vào bên trong, nhanh chóng mua một gói. Vào thời điểm đó, một gói chỉ có 2,5 nhân dân tệ, rẻ đến mức như miễn phí. Nếu không phải về nhà không được ăn, cô đã mua đủ chất đầy cái rương.
Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô xé mở túi bao bì, lấy một cái nhét vào miệng, đi ra khỏi con hẻm.
Trên đường đi, cô vô tình ngước nhìn xung quanh những ngôi nhà ở khu vực này, trông rất cũ kỹ, các tòa nhà mọc lên dày đặc, chắn gần hết ánh sáng mặt trời. Trên đầu là một mớ dây chằng chịt, quấn vào nhau. Cũng có những bộ quần áo treo trên sợi dây, gió thổi bay lên phần phật.
Ôn Noãn bước đi cẩn thận, từ trong túi lấy ra cái thứ hai, còn chưa kịp cho vào miệng thì đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấy một bóng người gầy gò ở phía trước cách chưa tới hai mét, đó là con trai của người làm vườn nhà cô.
Kỷ Lâm Thâm đeo chiếc cặp màu xám xanh, mặc đồng phục học sinh, chắc anh vừa đi học về. Lúc này, anh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt quét qua que cay trên tay cô.
Tay Ôn Noãn rung lên, phản ứng đầu tiên của cô là, không ổn, anh nhìn thấy cô ăn que cay rồi! Anh mách cha mẹ cô mất!
Cô vô thức đặt túi đồ ăn vặt xuống, sau khi suy nghĩ lại cầm lên, tiến hai bước về phía anh, ngẩng mặt lên hỏi anh: "Anh có muốn ăn không?"
Đây là câu nói đầu tiên giữa họ, là cô chủ động nói.
Cô tiếp tục mang giọng điệu lấy lòng, thương lượng: "Em ăn một cây là đủ rồi, phần còn lại cho anh. Đừng nói với cha mẹ em nhé."
Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Ôn Noãn đưa túi cho anh, tỏ ra khá tin tưởng.
Cô vốn nghĩ anh sẽ đồng ý với thỏa thuận này, mọi người trong trường đều thích nó, trước đây từng có người dùng một gói cay cho người khác để nhờ làm bài tập.
Không ngờ, anh chỉ cụp mắt im lặng nhìn cô vài giây, sau đó liếc nhìn que cay trên tay cô, xoay người rời đi.
Không nói với cô lời nào
Ôn Noãn sững sờ nhìn anh, thấy bóng dáng gầy gò của anh biến mất ở cầu thang tòa nhà, biến mất vào hành lang hẹp tối, dần dần không nghe thấy tiếng bước chân.
Cô không hiểu tại sao anh không nhận lời, anh không thích ăn cay sao? Liệu anh có đi mách bố mẹ cô không?
Đột nhiên, âm thanh báo thức của điện thoại di động cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đã gần sáu giờ, cô phải nhanh chóng về nhà.
Ôn Noãn đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp của con hẻm, chỉ cách khu biệt thự một con đường, cô có thể về đến nhà trước 6h30 theo kế hoạch. Nhưng thấy sắp đi đến hồi kết, cô phát hiện phía trước có một ngã ba, nhưng lúc nãy cô không có đi qua mà.
Vừa rồi cô đi một đoạn đường dài, con hẻm ở đây rất sâu, cô không nhớ rõ lối ra.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bản đồ, nhưng khu vực này quá cũ, các chi tiết không được hiển thị rõ ràng. Dọc đường đi, cô hỏi lại hai bà cụ, nhưng lời chỉ dẫn rất mơ hồ.
Cô dừng lại, nhìn lên bầu trời từ khoảng trống giữa hai tòa nhà trên đầu, mặt trời đã ngả sang màu xám nhạt, chờ mặt trăng lên. Xung quanh tối dần, đèn góc đầu ngõ đã được bật sáng.
Cô bắt đầu lo lắng, không quan tâm đến việc ăn que cay nữa, cầm nó trên tay, bước nhanh về phía trước.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra từ lúc nào. Vài người bước ra, những người khác nhìn cô từ cửa, cả nam lẫn nữ, ánh mắt dò xét khiến cô vừa cảnh giác vừa rụt rè.
Cô nghĩ đến vụ án bắt cóc được phát trên TV, nếu bị cánh cửa nào đó kéo cô vào, cha mẹ cô sẽ không dễ dàng gọi cảnh sát. Tim cô đập nhanh, bước chân càng nhanh hơn.
Nhưng mảnh đất này giống như một mê cung, những ngôi nhà trông rất giống nhau, những con đường cũng giống nhau.
Cô đi tới đi lui, quay trở lại điểm xuất phát.
Đôi giày da của cô có phần gót nông, đi quá lâu nên lòng bàn chân bắt đầu trở nên đau đớn.
Cô dừng lại nghỉ ngơi, nghĩ đến việc gọi tài xế đến đón. Nhưng cô nên giải thích sao đây? Tại sao cô lại đến một nơi như vậy để mua sách?
Cầm điện thoại, đầu óc cô quay cuồng không nghĩ ra được cái cớ toàn diện, gấp đến độ muốn khóc.
Lúc này, cô phát giác cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng.
Rõ ràng là không có gì, nhưng trong con hẻm xa lạ này, có vẻ quen thuộc đến khó hiểu.
Kỷ Lâm Thâm không biết mình đã đứng đó từ lúc nào, trong con hẻm hẹp trước mặt. Mọi thứ vẫn y như một giờ trước, anh chưa thay đồng phục học sinh, chỉ không có mang balo.
Hai mắt Ôn Noãn sáng lên, tuy rằng hai người không quen biết nhau, nhưng ở nơi xa lạ này, anh là người duy nhất có thể nói chuyện.
Giờ đây, anh chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Mặc kệ lòng bàn chân bị đau, cô vội vàng đi về phía anh, muốn nhờ anh đưa cô đi về.
Nếu que cay không có tác dụng, cô chỉ có thể quỳ xuống cầu xin anh.
Nhưng còn chưa bước tới, anh đột nhiên xoay người.
"Này—" cô gọi anh, vẫy tay, tăng tốc.
Dáng người Kỷ Lâm Thâm cao ráo, đôi chân dài, đi vào con hẻm khác.
Cô chỉ có thể đi theo anh, cố gắng hết sức để không bị bỏ lại phía sau.
Vừa mới đi hết con hẻm đó, cô thấy anh đi vào con hẻm kia.
Sau khi đi qua một vài ngã rẽ sâu, cô đột nhiên phát hiện, cô đã đi ngang qua đây rồi.
Có vẻ như đang đi đúng hướng!
Anh đang dẫn cô đi ra sao?
Chân bị đau, hơn nữa vừa rồi tốn nhiều thể lực,cô không đuổi kịp anh.
Mà anh không dừng lại để đợi cô.
Nhưng đôi khi, cô bị tụt lại quá xa, anh sẽ giảm tốc độ, dừng lại vài giây chờ cô đuổi kịp.
Nhưng anh không quay đầu lại, không nói chuyện với cô.
Hai người im lặng suốt con đường, mười lăm phút sau Ôn Noãn mới nhìn thấy con đường quen thuộc ở cuối con hẻm.
Cô từ con hẻm này đi vào, băng qua bên kia đường, đối diện là khu biệt thự.
Cô vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng cười toe toét, bất chấp cơn đau.
Kỷ Lâm Thâm đi đến đầu hẻm, sau đó đi sang phía bên kia.
Ôn Noãn muốn nói lời cảm ơn, nhưng thấy anh đã đi vào một con hẻm khác.
Cô quay mặt về phía sau lưng anh, hét lớn: "Cảm ơn anh!"
Bóng người phía trước dừng lại một giây, rồi tiếp tục đi về phía trước.
~~~~~~~~~~~~
@Ro: thương anh quá nhưng thích Noãn Noãn nha còn bé nhưng rất đáng yêu, hong có kiêu căng âu..