“Cho nên các ngươi nghĩ tới Thiên Sở, nghĩ Thiên Sở còn có hai tòa thành vẫn ở trong tay người khác. Lúc này mới dùng cách như vậy tạo ra một cái chết giả cho Quý Mạc Trần, để hắn từ nay về sau chỉ còn là một tấm bài vị xuất hiện trong thái miếu!”
Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, ngược lại thở dài.
“Lợi dụng Hoắc Thiên Trạm dường như không tốt lắm? Ta nói đến Hoàng Đế Thiên Sở. Các ngươi lợi dụng hắn như vậy, có phải có chút không quang minh lỗi lạc không?”
Sơn Linh cúi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Chủ tử nói rồi, nếu như Hoàng Đế Thiên Sở không quá xấu xa, đối với ngươi cũng không tốt, biết ngươi nhất định sẽ hỏi những câu này. Cho nên hắn bảo ta nói cho ngươi biết, không nên cảm thấy đây là lợi dụng hay lừa gạt. Chưa nhắc đến chuyện của ngươi, cuộc giao dịch này vốn không có bất cứ bất lợi nào với Thiên Sở. Hơn nữa chủ tử nói, hai tòa thành này, Liêu Hán sẽ không lấy bất cứ tòa nào, tất cả giao trả cho Thiên Sở. Hắn chỉ muốn lợi dụng trận chiến này tạo ra tự do cho mình.Mặc dù hắn biết thái tử bây giờ không quan tâm chính sự chỉ biết sống phóng túng ăn uống vui đùa ca múa, nhưng đến lúc bắt buộc phải đảm nhận, cũng sẽ tốt hơn hắn ngàn vạn lần. Cho nên binh quyền Liêu Hán giao cho thái tử, ngôi vị Hoàng Đế Liêu Hán cũng cho thái tử, hắn không oán không hối.”
“Vậy ta?” Vệ Lai chỉ chỉ mình, “Ta là một quân cờ sao?”