Sơn Linh nghiêng đầu nghe, câu hiểu câu không.
Vệ Lai không bắt buộc, chỉ kéo tay nàng, nở nụ cười.
“Ngươi yên tâm, ta chỉ cầu xin Hoàng Đế Thiên Sở không nên làm khoản giao dịch này, nhưng hắn không đáp ứng ta. Vua một nước sao sẽ dễ dàng để một cô gái tham gia vào chính sự. Sau đó ta có thăm dò lại thái độ của hắn với chuyện này, ta nghĩ nếu ta không kiên trì, quyết định của hắn chắc hẳn sẽ không thay đổi.”
...
Hai người cửu biệt trọng phùng hàn huyên trong phòng mấy canh giờ, Xuân Hỉ bị ngăn ở ngoài không phải người ngốc, đương nhiên nhận ra Sơn Linh tuyệt đối không phải là người bên cạnh thái y, nhưng cũng không hiểu sao nàng lại quen Vệ Lai như vậy.
Sau khi Sơn Linh đi, Xuân Hỉ vào phòng hầu hạ thì luôn thất thần. Vệ Lai nhìn vậy, biết nàng là vì chuyện Sơn Linh mà nghi ngờ, lại ngại thân phận không thể hỏi nhiều, vì vậy chủ động nói.
“Nha đầu kia không phải là do thái y sai tới, nàng là một người ta quen. Ngươi cũng đừng băn khoăn, chuyện này ta sẽ tự đi nói với Hoắc Thiên Trạm, ngươi đừng khó xử.”
Thật ra thì trong lòng nàng hiểu, nha đầu hầu hạ bên cạnh mình làm sao có thể chỉ đơn thuần hầu hạ mình được. Ít nhất Hoắc Thiên Trạm nhất định có dặn nàng ta phải chú ý đến động tĩnh của nàng. Cũng không phải là có ác ý, nàng hiểu. Một người quá mức quan tâm một người khác, luôn hy vọng có thể nắm trong lòng bàn tay nhất cử nhất động của người kia, cho dù hắn là Hoàng Đế cũng không ngoại lệ.