– Thiên Giáng, ngươi có thể đồng ý với trẫm là không được làm bậy không?
Thành Võ Hoàng lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.
– Sự phụ bệ hạ cứ yên tâm đi, thần cũng không muốn ôm việc vào người đâu.
Chu Thiên Giáng hiểu ý của Thành Võ Hoàng, khẽ cười nói.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu:
– Được, ta đồng ý!
– Còn nữa, nếu lần này thần khải hoàn trở về thì ngài sẽ không ấn định tội danh gì cho thần đấy chứ?
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm nhủ phải nói rõ chuyện này trước đã.
– Ha ha, tiểu tử ngươi cũng sắp thành tinh rồi, vậy ngươi nói đi, muốn ta thưởng gì nào?
– Ha ha, học trò không cần gì khác, chỉ muốn cai quản một tòa thành trì thôi ạ.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng thầm nhủ để coi ông có đồng ý hay không.
Chu Thiên Giáng vốn tưởng rằng Thành Võ Hoàng sẽ không đồng ý nhưng không ngờ ông ta lại khẽ cười một tiếng:
– Ta đồng ý!
Chu Thiên Giáng sửng sốt, trong lòng mừng như điên, thầm nhủ chỉ cần lão tử làm Phủ doãn thì sau này đừng hòng bảo lão tử trở về. Bất kể thành trì lớn nhỏ thế nào nhưng với tài lực của Chu đại quan nhân thì chắc chắn có thể khiến nó có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
– Thiên Giáng, việc này không thể để người ngoài biết được. Có không ít mật thám mai phục ở Thiên Thanh quốc và chỗ của Chu Diên Thiên, chuyện này chỉ có mấy người biết, hơn nữa trẫm sẽ định một tội danh cho tiểu tử ngươi trong đại lễ lập hậu rồi biếm ra khỏi kinh thành.
Thành Võ Hoàng dặn dò Chu Thiên Giáng kĩ càng.
– Ha ha, học trò hiểu, lúc đó học trò chỉ cần cố ý làm náo loạn một chút, người xem mà xử lý là được rồi.
Thành Võ Hoàng hài lòng gật gật đầu, tuy Chu Thiên Giáng khó chơi nhưng có một số chuyện hắn rất thông minh, người như vậy chỉ nói cái là hiểu, không cần phí nhiều lời.
Chu Thiên Giáng trong lòng tràn đầy vui mừng rời khỏi hoàng cung. Hai mục đích của hắn đã đạt được, hắn cần quân quyền là để lại đường lùi cho bản thân, còn yêu cầu muốn làm Phủ doãn một thành chính là chuyện trong mơ hắn cũng mong đến. Tuy Chu Thiên Giáng quyền cao chức trọng trong triều nhưng nói đến lợi ích thực tế thì còn không bằng làm tướng ở biên cương. Có địa bàn của chính mình thì Chu Thiên Giáng có thể biến nơi đó thành thành sắt lũy thép, đừng có ai mong động được vào hắn.
Chu Thiên Giáng vừa đi thì Dung Hoàng hậu bước từ tấm bình phong ra, lúc nãy Chu Thiên Giáng và Thành Võ Hoàng nói chuyện chính sự, bà không tiện tham dự vào nhưng vẫn nghe rõ rành rành cuộc trò chuyện của hai người.
– Bệ hạ, đến lúc Chu Thiên Giáng hoàn thành nhiệm vụ thì người nỡ để hắn làm tướng ở biên cương thật sao? Hơn nữa hắn cũng đã là quan nhất phẩm, làm vậy chẳng phải là giáng chức sao?
Dung Hoàng hậu nhìn Thành Võ Hoàng hỏi.
– Trẫm từng nói là để hắn làm tướng ở biên cương sao?
Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Dung Hoàng hậu.
– Chẳng phải lúc nãy người đồng ý sẽ phong thưởng cho hắn quản thúc một thành trì sao?
Dung Hoàng hậu kỳ quái nhìn Thành Võ Hoàng.
– Ha ha, trẫm có thể để hắn quản thúc một tòa thành nhưng không phải ở bên ngoài mà chính là kinh thành. Chờ tiểu tử này trở về thì trẫm sẽ phong thưởng hắn làm Cửu Môn Đề Đốc, quản thúc tòa thành lớn nhất Đại Phong ta.
Thành Võ Hoàng nói xong thì để lộ nụ cười hồ ly.
Dung Hoàng hậu nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng thầm nhủ nếu Chu Thiên Giáng biết Hoàng thượng ban thưởng hắn cái thành trì này thì không biết nên khóc hay nên cười. So với An Sát Sứ hiện giờ thì e là Cửu Môn Đề Đốc còn không có quyền lợi lớn bằng An Sát Viện, dù sao thì An Sát Viện cũng giám sát tất cả văn võ bá quan mà Cửu Môn Đề Đốc chỉ trông nhà cho hoàng thất mà thôi.
Hai ngày nữa sẽ cử hành đại lễ lập hậu, trong hai ngày này Chu Thiên Giáng cũng không nhàn rỗi. Nếu Thành Võ Hoàng đã sắp xếp một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy thì hắn cũng phải chuẩn bị trước một chút mới được.
Chu Thiên Giáng đặc biệt đến tìm Vệ Triển, ở chỗ Niêm Can Xử, Thẩm Bân giải thích một lượt những tình hình mới nhất ở Thiên Thanh. Đối với việc bồi thường chuyện này cho Chu Thiên Giáng thì Vệ Triển đồng ý Thẩm Bân có thể điều động tất cả mật thám ở Thiên Thanh quốc, chiếc nhẫn màu đen kia lại lần nữa vào tay Chu Thiên Giáng, đương nhiên chỉ có mấy mật thám này vẫn chưa đủ, Chu Thiên Giáng nhất định phải điều động toàn bộ nguồn lực để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Chu Thiên Giáng lệnh cho Chu Tứ suất lĩnh một ngàn nhân mã, phân thành nhóm bí mật đến Thiên Thanh quốc. Hồng Y đại pháo mới chế tạo được một khẩu, tốc độ luyện sắt tinh của các thợ đúc kiếm rất chậm, Chu Thiên Giáng cũng biết là không thể nhanh được. Tuy chỉ có một khẩu nhưng Chu Thiên Giáng cũng chuẩn bị thuận đường mang nó theo, nếu như cái thứ đó có thể bắn chết Chiêm Hãn thì cũng coi như giải quyết được vấn đề lớn.
Vì lý do an toàn nên Chu Nhị cũng rời khỏi kinh thành trước. Hệ thống tin tức bên Thiên Thanh vẫn chưa được thiết lập hoàn chỉnh nên Chu Nhị muốn đích thân đến trải dài mạng lưới tình báo, tuy lâm trận mới mài gươm nhưng còn hơn là không có gì.
Chu đại quan nhân bí mật sắp xếp hai ngày nay, thậm chí đến Huyền Châu cũng không biết thời gian này hắn đang bận rộn cái gì. Lần nào Huyền Châu đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng cũng được thông báo là Chu đại quan nhân không ở phủ. Chuyện này vô cùng bí mật, Đại Phong triều ngoài Tĩnh Vương ra, đến cả hai vị hoàng tử cũng không biết.
Thành Võ Hoàng chiếu cáo thiên hạ, vô cùng coi trọng đại lễ lập hậu lần này, gần như triệu tập tất cả Phủ doãn các đô phủ đến kinh thành. Những đại quan địa phương này vừa vào kinh chắc chắn phải thăm hỏi một lượt, tuy hầu hết bọn họ Chu Thiên Giáng chưa từng gặp nhưng bọn họ ai cũng muốn kết giao một chút với vị An Sát Sứ đại nhân như ác ma này. Lễ vật Hồng Bách Siêu nhận được hàng ngày chồng chất như núi nhưng Chu đại quan nhân không thèm để ý, thậm chí ngay cả phủ đệ cũng không về, trốn ở chỗ Niêm Can Xử Mục Kỳ lặng lẽ lên kế hoạch cho hoạt động lần này ở Thiên Thanh quốc.
Ngày mai chính là ngày cử hành đại lễ lập hậu, cuối cùng Huyền Châu cũng ngăn được Chu Thiên Giáng trong phủ nhưng trong Chu phủ còn có hai vị khách nữa, một người là Phủ doãn Bành Thành Ngô Đại Ấn còn một người là Phủ doãn Thục Thiên Bạch Kế Quang. Chu Thiên Giáng vẫn nể mặt hai vị bằng hữu này, Bạch Kế Quang đã chiếu cố đến Chu Tam ở Thục Thiên còn Phủ doãn Bành Thành Ngô Đại Ấn đã là Phủ doãn có quyền vị cao nhất trong các đô phủ. Thành Võ Hoàng đã thiết lập một nửa binh doanh ở Bành Thành, sau này không chừng Chu Thiên Giáng còn phải nhờ đến người ta nên mới đặc biệt thiết yến chiêu đãi hai người này.
Vừa nhìn thấy Huyền Châu bước vào thì hai vị Phủ doãn vội vàng đứng lên thỉnh an. Huyền Châu hiện giờ là Tiểu Tấn Vương, đã là vị cực nhân thần, sau này không chừng còn lắc mình một cái mà trở thành thiên tử Đại Phong cũng không chừng.
Huyền Châu chào hỏi hai vị Phủ doãn xong thì buồn bực nhìn Chu Thiên Giáng nói:
– Ta nói này Thiên Giáng, thời gian này tiểu tử ngươi chết ở đâu vậy hả? Sao mà cứ như ma như quỷ vậy, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
– Khốn kiếp, bây giờ ngươi đã là vương gia rồi, ngày nào cũng chạy đến phủ ta làm cái gì? Lẽ nào muốn lão tử ngày nào cũng thỉnh an ngươi sao?
Chu đại quan nhân ngồi bình chân như vại, căn bản không coi Huyền Châu là vương gia.
Ngô Đại Ấn và Bạch Kế Quang nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nhủ Đại Phong triều luôn nói Chu đại nhân thuộc loại trâu bò, dám xưng lão tử với tiểu vương gia, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn là bị một côn đánh chết rồi.
Huyền Châu cũng không khách khí, kéo cái ghế rồi ngồi xuống:
– Tiểu tử ngươi đừng có lòng vòng nữa, chuyện ngươi đồng ý với ta ngươi còn chưa làm đâu.
Huyền Châu nói xong trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
– Ta đồng ý với ngươi cái gì? Lừa nhau hả?
Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Huyền Châu.
– Vớ vẩn, đương nhiên là chuyện của Tiểu Thanh rồi. Lúc trước ngươi đồng ý là sẽ thuyết phục phụ hoàng ta đồng ý nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy ngươi gặp phụ hoàng ta nói chuyện này.
– Haizzz, ta làm gì chứ? Ngày mai ta sẽ giúp ngươi sắp xếp chuyện này ổn thỏa, nhưng tiểu tử ngươi phải giúp ta chuẩn bị lễ vật. Dung Quý Phi được tấn thăng làm Hoàng hậu, ta vẫn chưa chuẩn bị được lễ vật.
– Khốn kiếp, ta đâu có nhiều bạc như ngươi, tối nay ta đến là để mượn bạc ngươi đấy, ta cũng đã chuẩn bị đâu.
Huyền Châu vừa nghe thấy vậy đã sốt hết cả ruột, trong lòng thầm nói người khác không biết nhưng chẳng lẽ ta không biết nội tình của tiểu tử ngươi sao.
Chu Thiên Giáng sầm mặt xuống:
– Trước mặt hai vị đại nhân mà nói chuyện này, tiểu tử ngươi chẳng phải rõ ràng muốn lấy đồ của người ta sao? Hai vị đại nhân, thật ngại quá, tiểu vương gia quen giả nghèo rồi, mọi người đừng để ý.
Ngô Đại Ấn và Bạch Kế Quang cho dù có là đồ ngốc cũng có thể nghe ra người ta đang mở miệng xin bạc.
– Tiểu vương gia, Chu đại nhân, hai ngài trăm công ngàn việc, những chuyện nhỏ nhặt này thì không cần quan tâm đâu, ngày mai hạ quan sẽ chuẩn bị hai phần lễ vật, coi như tặng thay tiểu vương gia và Chu đại nhân.
Bạch Kế Quang vội vàng đứng lên nói.