Ngọc Cách Cách rất ít khi hỏi đến chuyện triều chính nhưng nàng cũng biết cuộc chiến giữa các hoàng tử rất tàn khốc. Vừa nghe thấy phụ thân nói vậy thì khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của Ngọc Cách Cách trở nên trắng bệch, thậm chí bàn tay cầm bầu rượu cũng run rẩy.
- Phụ thân, người nhất định phải giúp Chu Thiên Giáng, hoàng bá phụ không thể như vậy được. Nếu không phải Thiên Giáng dẫn binh giết về kinh thành thì e là hiện giờ người ngồi trong hoàng cung đã là lão quốc cữu Chu Diên Thiên rồi. Ngọc Cách Cách căng thẳng đến mức nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Tĩnh Vương vừa nghe thấy vậy liền vội vã đóng cửa, cẩn thận nhìn ngoài cửa rồi đóng chặt hai cánh cửa lại.
- Nữ nhi bảo bối của ta ơi, sao con cũng học mấy cái đại nghịch bất đạo giống tên khốn Chu Thiên Giáng kia vậy? Nếu như mấy lời này mà truyền ra ngoài thì vương phủ chúng ta sẽ lập tức trở thành lãnh cung đấy. Tĩnh Vương cẩn thận nói.
Ngọc Cách Cách cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn: - Phụ thân, cho dù tương lai có thế nào thì Ngọc Nhi cũng không lấy ai khác ngoài Chu Thiên Giáng. Nếu hoàng bá phụ ban hôn cho phủ đệ khác thì thứ bọn họ nhận được cũng chỉ là một thân thể lạnh lẽo của Ngọc Nhi mà thôi. Ngọc Cách Cách hai mắt đẫm lệ nhìn Tĩnh Vương, ánh mắt quật cường tràn đầy sự tức giận và bất bình.
- Concó phải con muốn phụ thân tức chết hay không hả? Ta thấy ngày thường con bị mẫu thân của con chiều hư rồi, lại dám không nghe lời phụ thân. Tĩnh Vương mạnh miệng trừng mắt Ngọc Cách Cách.
- Phụ thân, thứ lỗi cho nữ nhi bất hiếu, nếu người còn thương yêu nữ nhi thì hãy để nữ nhi làm chủ một lần đi.
- Bốp! Tĩnh Vương đập bàn: - Hồ đồ! Tuyệt đối không được, việc này có liên quan đến việc chung thân đại sự của con và vận mệnh của cả vương phủ, phụ thân không thể đồng ý với con được. Bắt đầu từ bây giờ con không được bước ra khỏi cửa phủ một bước, lại càng không cho phép tiểu tử Chu Thiên Giáng kia bước chân vào cửa phủ chúng ta. Ngọc Nhi, sớm muộn cũng có một ngày con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân, các công tử tài khí trong kinh thành không ít, phụ thân sẽ bảo hoàng bá phụ chỉ một mối hôn sự tốt cho con.
Nhìn biểu hiện của Ngọc Cách Cách thì Tĩnh Vương biết nha đầu kia chắc chắn đã bị Chu Thiên Giáng làm cho mê hoặc rồi. Tĩnh Vương không đành lòng nhìn dáng vẻ đau lòng của nữ nhi, ông ta biết mình làm thế này tuy có chút tàn nhẫn nhưng cũng là muốn tốt cho tương lai của nàng.
Thân thể Ngọc Cách Cách run nhè nhẹ, nàng không ngờ rằng phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thường nàng lại nhẫn tâm chia rẽ nàng và Chu Thiên Giáng như vậy. Ngọc Cách Cách khẽ cắn hàm răng, trên gương mặt nhợt nhạt lóe lên vẻ kiên nghị.
Bịch Ngọc Cách Cách quỳ xuống đất: - Phụ thân, Ngọc Nhi bất hiếu, cầu phụ thân lấy gia pháp xử chết Ngọc Nhi đi.
- Ngươingươi dám ép lão tử sao? Láo xượcngươi quá láo xược rồi. Tĩnh Vương vừa đau lòng vừa tức giận, không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
- Phụ thân, Ngọc Nhi đãđã là người của Chu Thiên Giáng, nếu người không đồng ý gả Ngọc Nhi cho hắn thì Ngọc Nhi chỉ có thể lấy cái chết ra để bảo vệ thanh danh của vương phủ thôi. Âm thanh của Ngọc Cách Cách không lớn nhưng gương mặt lại mang vẻ thánh khiết thấy chết không sờn.
Tĩnh Vương đứng chết sững tại chỗ như bị sét đánh, ông ta đã nghe rõ lời của Ngọc Cách Cách nhưng vẫn không thể tin là thật.
Sắc mặt Tĩnh Vương chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh mét, tức đến mức run người. Tĩnh Vương chỉ vào Ngọc Cách Cách nửa ngày vẫn không mắng thành lời, cuối cùng Tĩnh Vương phất tay một cái ném cái chén xuống đất.
- Được lắm, ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy cũng như không đọc, người đâu! Tĩnh Vương ra lệnh một tiếng liền có hai gã hộ vệ ngoài cửa cuống quýt chạy vào.
- Đưa cách cách về viện của mình, không có lệnh của bổn vương thì không cho ra ngoài một bước. Tĩnh Vương nói xong thì Ngọc Cách Cách không kêu tiếng nào mà đứng dậy, không nhìn Tĩnh Vương cái nào, chảy nước mắt bước ra ngoài.
Tĩnh Vương nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, day day cái đầu mơ hồ rồi lại hạ lệnh.
- Người đâu, lập tức tập trung hai trăm hộ vệ vương phủ và truyền lệnh hai trăm quan sai của Tông Nhân phủ lập tức đến trước phủ.
Tĩnh Vương hạ lệnh một tiếng thì tất cả các hộ vệ trong vương phủ không biết đã xảy ra chuyện lớn gì, từng người tập trung trước phủ như lâm phải đại địch.
Một lúc sau Tĩnh Vương một thân nhung trang cưỡi ngựa ra khỏi cửa lớn. Nhìn bốn trăm hộ vệ quan sai vác đao, Tĩnh Vương ra lệnh một tiếng rồi đến Chu phủ lùng bắt Chu Thiên Giáng đáng chém ngàn mảnh.
Tĩnh Vương sống đến bây giờ cũng chưa từng tức giận như bây giờ, nói thế nào thì nữ nhi bảo bối của ông ta cũng là hoàng thân quốc thích, không ngờ lại làm chuyện bại hoại môn đình như vậy, một khi bị truyền ra ngoài thì cái mặt già này của Tĩnh Vương còn biết giấu vào đâu đây?
Nếu đổi lại là người thường, nếu như chuyện này xảy ra thì sẽ đánh chết nữ nhi để thể hiện sự trong sạch.
Nhưng Tĩnh Vương không thể làm vậy được, từ nhỏ đến lớn Tĩnh Vương chưa từng đụng đến một đầu ngón tay của Ngọc Nhi nên một bụng đầy lửa giận của ông ta chỉ có thể trút lên đầu Chu Thiên Giáng.
Trên đường phố kinh thành, hai đội nhân mã uy phong lầm lẫm chạy đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng. Quan sai tuần tra vốn muốn qua hỏi một chút nhưng vừa thấy quần áo của Tĩnh vương phủ và Tông Nhân phủ thì vội vàng tránh đường.
Thấy Tĩnh Vương cưỡi trên con ngựa cao to, trong tay còn mang theo binh khí, tuần thành quan sai trong lòng đều thầm nhủ sắp xảy ra chuyện rồi vội vàng chạy đi Đề Đốc phủ báo. Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đang vẩy mực vẽ tranh trong phủ, vừa nghe thấy thế thì hoảng sợ, nhưng Sở Vân biết Tĩnh Vương là người luôn điềm đạm, chín chắn, phân phó quan binh đi tuần lui hết xuống, đừng hỏi đến chuyện của vương gia nữa nhưng ông ta lại âm thầm phái thám tử của Đề Đốc phủ giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Tĩnh vương gia.
Tĩnh Vương thúc ngựa đến trước cửa Chu phủ, cửa lớn Chu phủ đóng chặt, Tĩnh Vương thúc mạnh cương ngựa xông lên bậc thềm.
Trường thương trong tay Tĩnh Vương vòng một cái rồi nện một tiếng "bịch" vào tấm biển đề hai chữ "Chu phủ". Tấm biển bị một thương của Tĩnh Vương đập vỡ thành hai mảnh, rơi một tiếng "cạch" xuống đất.
- Ai đó? Đồ khốn! Dám chạy đến đây hoành hành ngang ngược!
Một người hầu nghe được tiếng động lớn liền chửi rủa mở cửa ra, thầm nhủ phủ của bọn ta đến vương gia cũng dám ném ra ngoài mà còn ai dám đến giễu võ dương oai ở đây nữa.
Tên hầu gác cửa xui xẻo kia vừa thò đầu ra xem xét đã bị Tĩnh Vương đá một phát vào cửa, cánh cửa bị đụng khiến người kia ngã luôn xuống.
- Vào tất cho ta! Tĩnh Vương vung tay lên rồi xông vào đầu tiên.
- Avương gia thiên tuếđể tiểu nhân bẩm báo một tiếng!
Tên hầu giữ cửa này còn tưởng là mình mở cửa chậm mới khiến Tĩnh Vương tức giận như vậy nhưng thấy nhiều quan sai tay cầm binh khí xông ào ào vào sân thì giật mình vừa bò vừa chạy về hậu viện.
- Chu Thiên Giángtên khốn nhà ngươi mau lăn ra đây cho bổn vương! Tĩnh Vương đứng trước đại sảnh tức giận gầm lên.
Tất cả các hộ vệ quan sai đều tập trung trong sân, không có lệnh của Tĩnh Vương thì bọn họ cũng không dám làm bậy, dù sao những người này cũng biết quan hệ giữa Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng cũng không tầm thường, không rõ Chu đại quan nhân đã chọc giận Tĩnh vương gia chỗ nào nữa.
Đám người Chu Thiên Giáng đều ở trong hậu viện, tiền viện chỉ để tiếp đãi một chút khách khứa đến thăm. Hộ vệ Chu phủ không rõ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn giương cung trong tay về phía đám người Tĩnh Vương như bình thường luyện tập cùng Hạ Thanh và Thường Võ.
- Cút hết cho bổn vương, có phải muốn bổn vương giết hết các ngươi không? Tĩnh Vương tức muốn chết, dám giương cả cung vào mặt ông ta cơ à.
Những thân binh hộ vệ này của Chu Thiên Giáng đều là những người đã từng trải qua chiến trường, căn bản không sợ uy nghiêm của Tĩnh Vương, tuy hộ vệ Chu phủ không nhiều lắm nhưng trải qua sự huấn luyện trong hai ba tháng nay thì ai cũng vô cùng tinh anh dũng mãnh.
Tĩnh Vương thấy hộ vệ Chu phủ không ai lui lại thì nhấc trường thương trong tay lên, ném "bịch" về phía cửa lớn tiền sảnh.
Ngay lúc trường thương sắp cắm vào cửa lớn thì chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, một phát túm được chuôi thương.
- Ha ha, ta nói Tĩnh Vương này, tuổi của ngài cũng lớn rồi, sao vẫn thích ném đồ như trước đây vậy? Lâm Phong mỉm cười bước xuống bậc thang.
Mấy người Hạ Thanh, Thường Võ lần lượt lóe ra, vừa thấy khí thế này của Tĩnh Vương thì hai người cũng giật mình, nhưng Hạ Thanh vẫn phất phất tay cho hộ vệ Chu phủ lui ra. Tĩnh Vương còn ở kia, giương cung với người ta nhỡ chẳng may cung tên bắn ra thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.