Lâm Việt khẽ run hàng mi, ánh mắt xoay một vòng, lại thấy Thẩm Hoài Chi lộ vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng bỗng dâng lên chút chột dạ. Cậu thật sự chỉ định nhắc nhở một chút thôi mà! Bao tải kia nặng mấy chục cân lận, ai ngờ lại thành miệng quạ đen cơ chứ.
Lâm Việt lập tức bật dậy, bước nhanh hai bước tới gần: "Không sao chứ? Không phải thật sự trật lưng rồi đấy chứ?"
Thẩm Hoài Chi thấy cậu đi nhanh thì tim thắt lại. Trong sân dù bằng phẳng nhưng vấp ngã trên nền đất cũng chẳng phải chuyện hiếm, huống hồ Lâm Việt đang mang thai, chẳng còn linh hoạt như trước. Nhỡ ngã một cái thì sao đây?
Thế nhưng, trên vai y vẫn vác bao tải, người đầy bụi bặm, không thể đỡ cậu ngay được, đành vội nói: "Không bị trật, em đi chậm thôi, bên này bụi lắm, đừng lại gần. Đợi lát nữa cha nương chắc sẽ về."
Lâm Việt càng thêm chột dạ, ánh mắt cứ dán chặt vào thắt lưng của Thẩm Hoài Chi. Không lẽ thật sự bị trật nhưng y ngại không nói? Chỉ thấy Thẩm Hoài Chi đã vào nhà rồi lại ra, mà cậu vẫn cứ dõi theo vòng eo của y.
Thẩm Hoài Chi thoáng cái đỏ bừng vành tai. Từ sau khi Lâm Việt có thai, hai người đã lâu không thân mật, bây giờ bị cậu nhìn chằm chằm như thế, y thật sự có chút không chịu nổi. Nếu không phải tay bẩn, y suýt chút nữa đã bước lên che mắt phu lang nhà mình lại rồi.
Sợ xảy ra chuyện nữa, Thẩm Hoài Chi vội nói: "Còn nước không? Ta muốn uống một ngụm."
Lâm Việt lập tức đứng thẳng, mắt sáng rỡ: "Có, ta đi rót ngay đây."
Cuối cùng cũng đi rồi.
Không có Lâm Việt quấy rối, tốc độ khuân vác của Thẩm Hoài Chi nhanh hơn hẳn. Lâm Việt mang nước ra, y đã đi đi lại lại ba chuyến rồi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Viễn và Chu Vấn Lan cũng vác cuốc trở về.
Năm nay cày ruộng là mượn trâu nhà Thẩm Chính Sơ, đã cày bảy bảy tám tám, chỉ còn lại góc ruộng chưa xới lại lần nữa. Hôm nay nhàn rỗi, liền muốn xuống đất, nào ngờ chưa đào được một canh giờ, đã có người trong thôn chạy đến báo tin Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi đã trở về. Chu Vấn Lan lập tức thu cuốc, giục Lâm Viễn mau chóng chạy về nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Chu Vấn Lan đã trông thấy Thẩm Hoài Chi đang khiêng bao tải, còn Lâm Việt thì như một chiếc đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau.
Bà thoáng khựng lại một chút, rồi mới nhớ ra mà hỏi: "Đây là khiêng cái gì? Sao trở về mà không báo trước một tiếng? Trong nhà bếp lạnh nồi nguội, đến cả hớp nước ấm cũng chẳng có."
Lâm Việt ngẩng đầu, đáp: "Vốn định về là về ngay, có phải thăm thân đâu mà rộn ràng. Không có nước ấm, con tự đun cũng được."
Chu Vấn Lan lườm cậu một cái: "Chỉ có con là có lý! Nương đây chẳng phải đang lo con mang thai, không thể lao lực, cũng chẳng thể uống nước lã hay sao?"
Lâm Việt cười hì hì, tiến lên ôm lấy cánh tay bà: "Nương, chẳng mấy mà bọn con lại phải lên Phủ thành. Hiện tại rảnh rỗi, liền muốn về thăm mọi người, ở lại một đêm thôi."
"Được, ở mấy đêm cũng được."
Lâm Việt dù sao cũng là ca nhi xuất giá của thôn Du Thủy, nhưng vẫn thường hay về nhà. Thế nhưng, Chu Vấn Lan vẫn luôn lo lắng, nhất là khi trước cậu cùng Hoài Chi vào Phủ thành, nơi đất rộng người đông. Hoài Chi thì phải dùi mài kinh sử, còn Lâm Việt, một tiểu ca nhi, liệu có thể gắng gượng nổi hay không? Mỗi lần nghĩ đến, bà lại thao thức chẳng yên. Cũng may giờ đây khổ tận cam lai, cuối cùng cũng đỡ lo phần nào.
"Phải rồi, Hoài Chi khiêng cái gì thế? Sao còn dùng cả bao tải?"
"Nương, không có gì đâu, chỉ là mấy túi hạt kê thôi."
Lâm Việt thuật lại sơ lược chuyện bọn họ lên Huyện thành, rồi nói tiếp: "Năm nay trong nhà lương thực dư dả, để lâu sợ sinh mọt, liền mang đến cho mọi người chút ít."
Chu Vấn Lan theo bản năng nhìn vào mắt Thẩm Hoài Chi, nhưng không thấy y có biểu hiện gì. Ánh mắt y chỉ chăm chú dừng người tiểu ca nhi của bà, như thể lúc nào cũng sẵn sàng bước tới hỏi Lâm Việt có cần giúp đỡ hay không, trông dáng vẻ kia, cứ như y có thể bưng trà rót nước, xoa bóp bả vai, đấm lưng một cách tự nhiên.
Ý nghĩ này làm Chu Vấn Lan giật mình, bà vội lắc đầu xua đi, "Nhà chúng ta năm nay trữ lương thực cũng không ít, đủ ăn đến mùa thu hoạch. Các con mang về đi, ăn không hết thì đem bán cũng tốt."
Lâm Việt biết ngay nương mình sẽ nói như vậy, cậu đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Nương, đây là năm đầu tiên ca tế của người lĩnh bổng lộc, y đã được phân phát rồi, làm sao người có thể không nhận được chứ?"
Thẩm Hoài Chi đúng lúc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nương, Tiểu Việt nói rất phải."
Chu Vấn Lan nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, bèn bảo Lâm Viễn tiếp đón Thẩm Hoài Chi, còn bà kéo Lâm Việt vào nhà: "Hai đứa các con cứ thế mà tới đây, ông bà thông gia có nói gì không?"
"Nương, người cứ yên tâm, lòng con tự biết rõ. Chúng con muốn về đây, bọn họ còn chê con lấy chưa đủ nhiều nữa kìa, lại bắt Hoài Chi khiêng thêm mấy bao. Người đừng lo lắng."
Chu Vấn Lan lúc này mới an tâm hơn đôi chút, thở dài nói: "Vậy thì tốt. Giờ Hoài Chi đã là Cử Nhân, mấy năm nay nó vẫn luôn đối xử tốt với con, cha nương nó cũng vậy, nhưng lòng nương vẫn cứ thấp thỏm không yên. Chỉ sợ phu lang tầm thường như con bị hưu, nếu thật sự đến nước ấy, nương và cha con cũng chẳng biết đi đâu mà đòi lại công bằng cho con nữa."
Lâm Việt thật không ngờ nương mình lại lo lắng chuyện này nhiều đến thế. Quả nhiên, người ta vẫn nói: 'Dưỡng nhi trăm tuổi, ưu lo chín mươi chín.' Cậu đã xuất giá nhiều năm rồi, vậy mà nương vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Nương, con tin huynh ấy."
Chu Vấn Lan hiếm khi dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Việt: "Được, nương biết rồi."
"Thôi được rồi, con đang mang thai, cứ ngồi nghỉ đi. Nương vào bếp nấu cơm, chừng nửa canh giờ nữa e là đệ con cũng về, cả nhà ta ăn một bữa đoàn viên."
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi ở lại Lâm gia hai ngày rồi mới trở về. Đêm đầu tiên về nhà, hai người lập tức đến thăm Thẩm nãi nazi, sau đó lại ghé qua nhà chồng của Lăng Chi, rồi đến nhà Thẩm tiểu thúc. Đi thăm hết mấy vị thân thích thân cận xong, hai người mới chuẩn bị quay về Phủ thành.
Tiểu viện trong Phủ thành lúc trước thuê một năm, nhưng kỳ thi Hương đến giữa tháng 9 mới công bố kết quả, nên tháng 8 Lâm Việt đã nhờ Hà Tưởng tìm chủ nhà, gia hạn thêm một tháng. Giờ đã sắp cuối tháng 9, bất kể là thuê tiếp hay đổi sang viện khác, đều phải mau chóng quyết định, nếu không đến lúc đó mọi chuyện ùn lại một chỗ thì chẳng thể xoay xở nổi.
Năm ngoái khi lên Phủ thành, hai người mang theo 100 lượng bạc. Suốt một năm mở tiệm, trừ đi chi phí nguyên liệu làm điểm tâm, nước uống, tiền lương tháng cho tiểu nhị, cùng sinh hoạt phí của hai người, vẫn còn dư mấy chục lượng. Trước khi về nhà hồi đầu tháng 9, Lâm Việt đã tính toán kỹ, tổng cộng có 130 lượng bạc.
Sau khi về nhà, vì Thẩm Hoài Chi thi đỗ Cử Nhân, trong nhà phát tiền mừng không ít, nhưng quà chúc mừng nhận về cũng nhiều. Đặc biệt là Huyện lệnh đại nhân vô cùng rộng rãi, tặng thẳng bạc trắng. Một số lễ vật khác Lâm Việt vẫn chưa kịp kiểm kê, nhưng chỉ tính riêng bạc cũng đã là một khoản không nhỏ. Nếu cắn răng một chút, mua một tiểu viện chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
Tay Lâm Việt gõ lách cách trên bàn tính, tính toán xong thì ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Thẩm Hoài Chi vẫn đang đọc sách. Tuy thi Hương đã qua, nhưng y vẫn giữ thói quen ngày ngày dùi mài kinh sử. Mà Lâm Việt lại tính toán sổ sách ngay trên giường, chỉ sợ làm phiền y.
"Chúng ta lần này lên Phủ thành, vẫn ở sân viện trong hẻm Nghênh Xuân chứ? Sau này huynh còn đến phủ học không?"
Nghe cậu hỏi, Thẩm Hoài Chi liền đặt bút xuống, đi tới trước mặt cậu, khoanh chân ngồi xuống, trước tiên kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó mới chậm rãi đáp: "Vẫn phải đến phủ học, nhưng không cần ngày nào cũng đi như trước. Giáo thụ tìm cho chúng ta một vị lão phu tử, nhà phu tử ngay bên cạnh phủ học, nên chúng ta có thể tiếp tục ở trong hẻm Nghênh Xuân. Nhưng nếu em muốn đổi chỗ khác cũng được, tất cả nghe em."
Lâm Việt lắc đầu: "Nếu vậy thì không đổi chỗ nữa, cứ tiếp tục ở trong hẻm Nghênh Xuân đi. Huynh thuận tiện đến phủ học, ta cũng dễ dàng trông coi cửa tiệm. Tiệm điểm tâm đã mở suốt một năm, khách quen cũng tích lũy được không ít. Nếu đổi sang chỗ khác, e rằng ít nhất phải mất một nửa số khách cũ."
Nói xong, cậu ngập ngừng một chút, trong giọng nói mang theo vài phần do dự: "Nhưng ta vẫn chưa quyết định có nên đổi viện khác không..."
"Đổi."
Câu trả lời dứt khoát đến mức Lâm Việt cũng phải tròn mắt kinh ngạc. Kiên quyết đến vậy sao?
Thẩm Hoài Chi điềm nhiên đưa tay khép miệng cậu lại, trời lạnh thế này, cứ há miệng như vậy, lát nữa ăn phải gió lạnh sẽ không tốt cho thân thể.
"Giờ trong tay chúng ta không còn thiếu bạc nữa, có thể tìm một chỗ ở rộng rãi hơn. Hiện tại ta có nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể ở nhà chăm sóc em, nhưng đến gần lúc sinh nở và trong tháng ở cữ chắc chắn phải tìm một người có kinh nghiệm trông nom. Nếu trong nhà không có phòng ở thích hợp thì sẽ rất bất tiện. Dù cho có thể thuê được người ở gần, thì cha nương hai bên, chắc chắn cũng muốn đến Phủ thành thăm nom hai cha con em. Không thể để bốn vị trưởng bối cứ mãi ở trọ trong quán trọ được."
Lâm Việt thử tưởng tượng một chút, nếu phải thu xếp chỗ ở cho tất cả những người này, chí ít cũng phải có một tứ hợp viện một dãy, giá cả hẳn không rẻ, quan trọng nhất là e rằng không dễ tìm. Càng nghĩ, cậu càng thấy đau đầu, đến mức chân mày cũng chau lại.
Hồi lâu sau, cậu mới lên tiếng: "Vậy chúng ta đi vào ngày 22 tháng 9. Trong tám ngày, nếu tìm được viện thích hợp thì tốt, nếu không thì gia hạn thuê thêm một tháng nữa. Nếu đến lúc đó vẫn chưa tìm được, thì tạm thời không đổi nữa."
Giờ cách ngày 22 chỉ còn hai ngày, thời gian khá gấp rút. Thẩm Hoài Chi tính toán lại, thấy mọi việc cần làm đều đã xong, xuất phát sớm một chút cũng không sao, bèn gật đầu đồng ý: "Vậy mai ta thu dọn hành lý, sáng ngày kia ăn xong điểm tâm sẽ lên đường."