Mục lục
Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Việt và những người khác đã rời đi, nhưng khu vực trước trường thi vẫn tấp nập người qua lại. Đã là buổi chiều, vẫn còn không ít thí sinh từ những vùng xa Phủ thành vượt đường xa vất vả đến nơi.

Thẩm Hoài Chi cùng vài thí sinh Tú Tài đứng tụ lại một chỗ. Những người có thể tham gia kỳ thi này, bất kể tuổi tác, lúc này đều tràn đầy khí thế, tinh thần hăng hái. Trong lúc trò chuyện, ngoài việc bàn luận về kỳ thi Viện vừa qua, họ chủ yếu hỏi nhau có định tiếp tục theo học tại quan học trong Phủ thành hay không.

Quan học không chỉ có ở Phủ thành, mà còn có tại các Huyện thành, nhưng quy mô lớn nhỏ khác nhau. Huyện học ở Du Giang, quê của Thẩm gia, chỉ có một lão  Cử Nhân, còn lại đều là trợ giáo Tú Tài.

"Không biết chư vị năm nay có định cùng đến Phủ thành học quan học không? Tháng 9 chính là thời điểm nhập học, nếu mọi người cùng đến, vậy chúng ta sẽ là đồng môn."

"Tất nhiên là muốn đến. Lần này tuy thứ hạng của ta chỉ ở mức trung bình, nhưng lão sư của ta kỳ vọng rất cao, cho rằng ta tư chất không tệ. Nếu lại gặp được danh sư chỉ dạy, việc trúng cử ắt có hy vọng, ta sao có thể làm lão sư thất vọng được?"

...

Những người nói muốn đến phần lớn đều có thứ hạng cao trong kỳ thi lần này, gia cảnh cũng khá giả, Thẩm Hoài Chi không nằm trong số đó. Đối với phủ học, y đương nhiên cũng hướng tới, nhưng y đã quyết định từ sớm, ít nhất trong năm nay mình sẽ không đi.

Chưa đợi mọi người bàn luận thêm, quan binh đã đến để kiểm kê nhân số.

"Thỉnh chư vị Tú Tài theo ta, Học chính đại nhân đang đợi trong đại đường của trường thi."

Học chính đại nhân là một nam tử trung niên nghiêm nghị. Khi thấy bọn họ, ông ta không nói nhiều, chỉ dặn dò đôi câu, sau đó ra hiệu cho người đưa tới tước đỉnh lam bào

"Án đầu ở đâu?"

Phòng Dư Trạch bước lên trước, chắp tay hành lễ: "Tiểu sinh Phòng Dư Trạch bái kiến Học chính đại nhân."

Phòng Dư Trạch là một nam tử trung niên có nước da ngăm đen, tuổi tác xem chừng không chênh lệch mấy so với Học chính đại nhân. Không biết có phải vì lý do này hay không mà Học chính đại nhân có vẻ không mấy hứng thú, chỉ khẽ gật đầu khen một câu, sau đó đưa y phục qua rồi bảo lui xuống. Những người còn lại thì do quan viên dưới trướng Học chính đại nhân phát y phục.

Trong lúc Thẩm Hoài Chi còn đang chờ đợi tại trường thi, Lâm Việt đã thành thạo dẫn Thẩm Chính Sơ đi về phía quán trọ Duyệt Lai.

Triệu chưởng quầy của quán troi là người có trí nhớ tốt, nhìn thấy Lâm Việt tươi cười bước vào, ông ta liền vẫy tay, cười hỏi: "Tiểu ca, lại gặp mặt rồi! Hôm nay vẫn ở trọ chứ?"

Lâm Việt đáp: "Đúng vậy. Nhưng không biết còn phòng trống không? Hôm nay muốn hai gian. Còn nữa, chưởng quầy, hậu viện có thể để con lừa được không?"

Triệu chưởng quầy vuốt râu, đáp: "Có chứ! Căn số 3 mà các ngươi trọ lần trước vẫn còn, bên cạnh là số 4 cũng trống, vừa vặn thích hợp cho người một nhà ở riêng. Còn về con lừa, tiểu ca chờ chút, ta bảo tiểu nhị dẫn các ngươi ra hậu viện. Chỉ là chỗ để súc vật không rẻ, nếu trả thêm năm văn tiền thì sẽ có người trông nom, tránh trường hợp bị mất, vì nếu xảy ra, quán trọ chúng ta không chịu trách nhiệm bồi thường đâu."

Lâm Việt thầm thở dài một hơi. Đúng là mở quán trọ ở Phủ thành không phải chuyện đơn giản.

"Vậy thì tốt."

Nói xong, cậu lấy ra 65 văn tiền đưa qua.

Triệu chưởng quầy nhận tiền nhưng chưa vội cất vào mà hỏi: "Không biết phu quân của tiểu ca lần này có đậu không?"

Nhắc đến chuyện này, Lâm Việt chợt nhớ lại những lời của Triệu chưởng quầy hôm trước khi trọ tại quán, cậu hơi rụt rè, đáp: "Cũng phải cảm tạ chưởng quầy đã nói lời tốt lành. Quả thực đã đậu, xếp thứ 21."

Đáng tiếc đạo hạnh vẫn còn hơi nông. Người từng trải như Triệu chưởng quầy thoáng cái đã nhận ra chút tâm lý khoe khoang tiềm ẩn trong lời nói của Lâm Việt, ông ta vui vẻ khen ngợi: "Thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Vậy đêm nay, phòng số 3 của nhị vị miễn phí luôn. Chỉ là ta có một chuyện nhỏ muốn bàn bạc với tiểu ca. Ngươi yên tâm, tuyệt đối không làm khó ngươi, cũng không cần các ngươi mở lời giúp gì cả."

Lâm Việt cũng đoán trước, chuyện miễn phí này không dễ dàng được như vậy: "Chưởng quầy cứ nói, nếu không tiện, chúng ta vẫn cứ trả tiền phòng như bình thường."

Triệu chưởng quầy tiến lên một bước, dăm ba câu nói xong, hỏi: "Không biết ý của tiểu ca như thế nào?"

Lâm Việt nghe xong, trong lòng cảm thán: Quả nhiên, làm ăn buôn bán vẫn còn phải học hỏi thêm!

"Không nhắc tên không nói họ, vậy thì được."

Vào cuối giờ Thân, Thẩm Hoài Chi rời khỏi trường thi, đi về phía quán trọ. Vừa đến đầu hẻm, liền thấy một người chạy tới, miệng lớn tiếng hô: "Khách nhân phòng số 3 của quán trọ Duyệt Lai — Thẩm Tú Tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Chưởng quầy của chúng ta đặc biệt miễn phí phòng để chúc mừng Thẩm Tú Tài đỗ đạt!"

Ngoài người này ra, dường như còn có kẻ cố ý xướng họa, cất giọng phụ họa: "Ôi chao, quán trọ Duyệt Lai thật không đơn giản! Lần trước cũng có một Tú Tài trọ ở đây, chẳng lẽ có bí quyết gì sao? Ở quán trọ này là có thể đỗ đạt à?"

Gã tiểu nhị vừa hô hoán khi nãy không trực tiếp đáp lời, chỉ cười nói: "Ngài có trí nhớ thật tốt! Lần trước khách nhân trọ phòng số 2 của chúng ta đúng là đỗ Tú Tài. Còn mấy năm trước, khách nhân ở phòng số 1 lại càng lợi hại—ban đầu là án đầu (đứng đầu), sau nghe nói còn đỗ cả Cử nhân nữa đấy!"

"Vậy sao? Thế ta phải về nói với người bà con xa của ta, bảo hắn lần tới đi thi thì nhất định phải trọ ở Duyệt Lai! Không cầu gì khác, ít nhất cũng được hưởng chút không khí may mắn!"

Hai người một kẻ tung một kẻ hứng, khiến người qua đường không khỏi hứng thú dâng cao, bàn tán xôn xao. Người thì bảo sẽ dặn tôn tử mình, kẻ thì nghĩ đến nhi tử nhà mình. Chỉ e rằng đến tháng 8 năm sau, việc kinh doanh của Duyệt Lai sẽ phất lên đến mức khó mà tưởng tượng được.

Tuy nói Tú Tài ở Phủ thành không phải hiếm lạ gì, nhưng ngoại trừ những lão Tú Tài không lo làm ăn, hoàn toàn dựa vào thê tử hoặc phu lang nuôi sống, thì đa số Tú Tài vẫn được người đời kính trọng. Đặc biệt là những người vừa mới đỗ đạt, tiền đồ rộng mở, biết đâu chỉ hai năm nữa lại trở thành Cử Nhân, khi đó đã có thể làm quan, trở thành lão gia. Dân chúng bình thường đương nhiên xem trọng và ngưỡng mộ.

Thẩm Hoài Chi vừa nghe liền biết người họ nhắc đến chính là mình. Trong lòng thầm may mắn vì chưa nhắc đến tên. Lại nghĩ tám phần chuyện này là do Lâm Việt đã bàn bạc từ trước, nếu không sẽ chẳng làm thẳng thừng như vậy.

Vừa đến cửa quán trọ, Thẩm Hoài Chi liền thấy Triệu chưởng quầy đứng đó, mặt mày hớn hở, trò chuyện cùng một chưởng quầy quán trọ bên cạnh.

"Ông cũng nghe nói rồi à? Đúng vậy, chàng trai trẻ đó lúc mới đến trông thì bình thường, không chút tiếng tăm, vậy mà giờ đã là Tú Tài hẳn hoi. Thật hiếm có! Nghe nói trước đó còn đi qua chỗ ông, sao không giữ họ lại? Quán trọ của ta bây giờ liên tiếp có Tú Tài trẻ tuổi trọ lại, nói ra cũng thật vẻ vang!"

Chưởng quầy bên kia cười khẩy, đáp: "Ha hả, cũng chỉ là một Tú Tài mà thôi, có gì đáng nói?"

Triệu chưởng quầy vốn đã không ưa thái độ của người này. Hai quán troh nằm gần nhau, ngày thường vốn chẳng mấy hòa thuận, lúc này bản thân chiếm thế thượng phong, sao có thể không tranh thủ khoe khoang một chút.

"Ta thì không so được với ông rồi, ta vẫn thấy Tú Tài trẻ là rất đáng quý. Ai chà, không nói với ông nữa! Ông còn chưa biết đâu, vừa rồi có người nghe nói quán trọ của ta năm nay lại có một Tú Tài đỗ đạt, lập tức đến đặt phòng, muốn ở lại một tuần để hưởng chút không khí may mắn. Ta phải vào tiếp đón khách nhân đây!"

Triệu chưởng quầy nói xong liền thấy sắc mặt đối phương sa sầm, nhưng ông ta cũng không vạch trần, chỉ cười ha hả quay người bước vào trong khách điếm, vừa đi vừa không quên nhắc nhở: "Dọn dẹp sạch sẽ một chút! Hôm nay khách đông, không được chậm trễ!"

Thẩm Hoài Chi đứng trước cửa quán trọ do dự hồi lâu, cuối cùng mới cúi đầu bước vào.

Đáng tiếc dù cúi đầu, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Triệu chưởng quầy. Tuy vậy, ông ta không nói nhiều, chỉ vẫy tay gọi một tiểu nhị đến đưa Thẩm Hoài Chi lên phòng.

Trong phòng, Lâm Việt và Thẩm Chính Sơ đang uống trà, thấy Thẩm Hoài Chi bước vào, Lâm Việt lập tức đưa cho y một ly trà, dịu giọng nói: "Mau uống miếng nước đi, ở bên ngoài lâu như vậy chắc khát lắm rồi."

Thẩm Hoài Chi nhận lấy, uống cạn một hơi, rồi mới kể lại chuyện vừa xảy ra.

Lâm Việt cười cười, nói: "Là chưởng quầy bàn bạc với ta. Chỉ mượn danh tiếng một chút, không tiết lộ tên họ."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Ta cũng đoán vậy. Mà hai người đã ăn cơm chưa?"

Thẩm Chính Sơ đáp: "Con chưa về, Việt ca nhi không yên tâm, làm sao mà nuốt trôi được? Giờ cũng không còn sớm, hai đứa mau đi ăn đi. Ta phải trông con lừa, không đi cùng đâu."

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi khuyên thế nào Thẩm Chính Sơ cũng không chịu đi, chỉ đành nói: "Vậy cha cứ đợi ở đây nhé. Chúng con sẽ mua ít thức ăn về rồi cùng ăn."

Đến khi cả nhà ăn xong, mặt trời đã khuất sau núi, Lâm Việt không vội nghỉ ngơi, mà lại giục Thẩm Hoài Chi thay quần áo: "Đây là y phục Tú Tài sao? Ta còn chưa từng thấy qua, mau mặc thử đi! Ta có mang kim chỉ, nếu không vừa có thể sửa lại ngay."

Nói là sửa xiêm y, nhưng thực chất vẫn là muốn xem Thẩm Hoài Chi mặc bộ này trông thế nào. Dù sao đây cũng là vải lụa thượng hạng.

Thẩm Hoài Chi không lay chuyển được cậu, hơn nữa Thẩm Chính Sơ ở bên cũng phụ họa thêm vài câu, đành lấy áo bào đi vào sau bình phong thay đồ.

Bộ y phục Tú Tài gồm áo ngoài màu lam đen, khoác thêm áo choàng viên lĩnh, mũ dạ đội trên đầu, xung quanh trang trí bằng dây tua rua màu đỏ, chính giữa đính một chiếc tước đỉnh bằng đồng hình hạt táo. Cộng thêm một đôi ủng dài, trông vô cùng khí phái.

Lâm Việt lần đầu tiên thấy Thẩm Hoài Chi trong bộ dạng này, lại có chút không rời mắt được. Hóa ra Thẩm Hoài Chi cũng tuấn lãng đến vậy sao?

Thẩm Hoài Chi nhận ra ánh mắt của Lâm Việt, lập tức đứng thẳng lưng hơn ba phần, phong thái càng thêm đoan chính.

Mãi một lúc lâu, Lâm Việt mới sực nhớ cha Thẩm vẫn còn ở đó, vội ho nhẹ một tiếng để che giấu sự mất tự nhiên của mình, rồi cười hỏi: "Cha, người thấy thế nào?"

Thẩm Chính Sơ quan sát từ trên xuống dưới, gật gù đánh giá: "Không tồi, trông rất ra dáng."

Ngay sau đó, ông lại nói tiếp: "Cũng không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi đi. Ta cũng về đây, ngày mai Hoài Chi còn phải đi dự tiệc."

Thẩm Chính Sơ xưa nay làm việc luôn nhanh nhẹn, chân trước vừa nói phải đi, chân sau đã đóng cửa rời khỏi. Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi còn chưa kịp phản ứng.

Lâm Việt: "......"

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Hoài Chi, rồi nói: "Vậy chúng ta rửa mặt xong rồi ngủ đi. Ngày mai huynh đi dự tiệc, ta sẽ đưa cha đi dạo quanh đây một chút."

"Em đi trước đi, chờ em rửa xong ta sẽ rửa sau."

Hai người cũng không quá câu nệ chuyện ai trước ai sau. Thẩm Hoài Chi đã nói vậy, Lâm Việt liền cầm y phục để tắm rửa rồi đi vào sau bình phong.

Nước ấm vừa mới mang đến còn nóng hổi, chỉ tốn một chén trà nhỏ thời gian, Lâm Việt đã phải thêm không ít nước lạnh vào.

Tắm xong, cậu chỉ mặc áo trong bước ra ngoài, áo ngoài chỉ khoác hờ trên người.

"Huynh mau đi đi, đợi chút nữa nước sẽ nguội mất."

Thẩm Hoài Chi vào trong rất lâu vẫn chưa ra, Lâm Việt bắt đầu ngủ gà ngủ gật, y mới bước ra ngoài.

Lâm Việt vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, người này là sao đây? Khi nãy thay y phục Tú Tài thì không chịu mặc, giờ sắp đi ngủ lại ăn mặc nghiêm chỉnh thế này.

"Huynh..."

Lời còn chưa kịp nói ra đã nghẹn lại.

Bởi vì khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn không thể thốt nên lời.

Trên môi là một cảm giác ấm áp, từ một cái chạm nhẹ nhàng dần dần trở nên sâu hơn, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng.

Bóng đêm dần thẫm lại, ánh trăng như dòng nước, xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi hai gò má đỏ hồng của đôi tình nhân trong phòng. Phảng phất như ánh trăng cũng đỏ mặt, lặng lẽ nấp vào tầng mây.

Đêm nay vừa dài lâu lại vừa ngắn ngủi. Lâm Việt mấy lần ngủ rồi lại tỉnh, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, bèn cắn lên cánh tay Thẩm Hoài Chi một ngụm, lúc này mới có thể an ổn ngủ một giấc đến hừng đông.

Tiệc rượu của Thẩm Hoài Chi diễn ra vào cuối giờ Tỵ. Ba người ăn sáng ở một quán nhỏ gần quán trọ, sau đó lại dạo quanh một vòng rồi mới trở về.

Lâm Việt vừa cất đồ vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Chi đã thay tước đỉnh lam bào, liền lập tức đỏ mặt, vội vã cúi đầu giục: "Mau đi thôi, chậm trễ không tốt."

Trên vai Thẩm Hoài Chi dấu răng vẫn chưa mờ, y cũng không tiến lại gần, mà đứng cách Lâm Việt hai bước, dặn dò: "Vậy ta đi đây. Em với cha đừng đi quá xa."

"Biết rồi biết rồi, mau đi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK