Bảy ngày sau, sau khi hết tang Tiên đế, Hoàng thất Bắc Ly tổ chức lễ đăng cơ cho Thái tử.
Trong bảy ngày này, bè phái của Thái tử và Đông Phương thế gia đã bắt đầu hành động, quét sạch các thế lực gây trở ngại.
Gặp nạn đầu tiên chính là các Hoàng tử trong hoàng thất, gần như tất cả đều trong bảy ngày này, gặp chuyện không may.
Người đứng đầu tranh đoạt ngôi vị biến mất, các thế lực đứng sau dù thế nào cũng lực bất đồng tâm.
Mặt dù tất cả đều biết rõ là ai làm, nhưng lại không có chứng cứ, dù biết cũng không thể làm gì được.
Trong ngày đăng cơ, tộc nhân của Đông Phương thế gia cũng canh phòng hoàng cung nghiêm ngặt, gần như không một khe hở.
Bất quá Mộ Dung thế gia cũng không phải đèn đã cạn dầu, cũng âm thầm sắp xếp tai mắt.
Chỉ là, so với người Đông Phương thế gia cài vào cũng không gây được sóng gió gì.
“Cửu Môn chủ, ngài chỉ sắp xếp một người vào cung, không biết có dụng ý gì ?”
Trước mặt Sơ Nghiên là Mộ Dung Viễn Hà, hắn cung kính đối với nàng hỏi.
Nữ tử trước mặt này, thế nhưng là Môn chủ của Cửu Môn thần bí kia, hơn nữa thực lực, không thể nhìn thấu.
May mắn người này đứng về phía bọn hắn, đối đầu với Đông Phương thế gia, nếu không, hắn không chắc có thể chống lại được nàng.
Cửu Môn này, nói về niên kỷ thì không lâu đời, nhưng nói về năng lực, vậy thì đúng là thông thiên rồi.
Cũng không biết bọn họ dùng cách gì, chỉ trong vòng không đến hai năm, thế lực trải dài khắp Đại lục, tình báo, ám sát, bảo tiêu, chỉ cần có tiền, việc gì cũng nhận.
Không biết thực lực của bọn họ mạnh nhất như thế nào, tổng thể ra sao.
Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, cho dù là Sơ Linh Cảnh, chỉ cần là người của Cửi Môn, cũng cực kỳ khó đối phó.
Thân pháp bọn họ quỷ dị, hành tung thần bí, thực lực đến giờ vẫn là một con số bí ẩn.
Hơn nữa trước kia nghe nói còn diệt Huyết Sát Lâu, sát nhập Huyết Sát Lâu vào Cửu môn của họ.
Phải biết đây là tổ chức sát thủ lớn nhất Tứ quốc ! Hiện tại, các thế lực lớn trong Đại lục vẫn chưa dám động vào Cửu Môn này.
Lam Nguyệt gập chiếc quạt giấy trong tay lại, đặt lên môi, xoay đầu nhìn Mộ Dung Viễn Hà, mỉm cười:
“Không có gì, đến lúc đó, tự ắt sẽ có tác dụng mà thôi.”
Lam Nguyệt xoay người, nhìn về phía hoàng cung Bắc Ly, ánh mắt hơi chuyển.
Chỉ sắp xếp một người, tuy nhiên một người này vô cùng quan trọng.
“Nói đến thì, thời gian cũng vừa lúc, Mộ Dung gia chủ ngài cũng nên hành động rồi đi.”
“Được, tại hạ cáo từ.”
Mộ Dung Viễn Hà khẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Lam Nguyệt đương nhiên sẽ không bỏ lỡ một trận kịch hay này rồi.
Huyền Tịch cũng không biết từ đâu, đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng.
Lam Nguyệt cũng rất tự nhiên ngã người ra sau.
“Vở kịch ta sắp xếp, chàng muốn đi xem không ?”
Huyền Tịch cũng thuận tiện ôm lấy nàng, âm thanh cũng nhu hòa vang lên:
“Được, ta bồi nàng.”
__________
Hoàng Cung, đại điển sắc phong lúc này vô cùng náo nhiệt.
Văn võ bá quan đều tập trung đông đủ, nghi thức vô cùng hoành tráng.
Lúc này, Đông Phương Hoàng Hậu cùng Thái Tử Bắc Ly Danh đang chậm rãi bước vào đại điện.
Quốc sắc của Nam Huyền là màu đỏ, Bắc Ly Danh một thân long bào đỏ sẫm, trên thêu lấy ngũ trảo kim long bằng kim tuyến vô cùng tinh xảo.
Bên cạnh là Đông Phương Hoàng Hậu, lúc này đã mặc quốc phục của Thái hậu, một thân phượng bào đỏ sẫm, trên thêu kim tuyến phượng hoàng, tỉnh xảo tuyệt mỹ, càng thêm phong thái vương tôn quý tộc, ung dung cao quý.
Hai người chầm chậm bước lên Long ỷ cùng Phượng ỷ, Lão thái giám lúc này mới bước lên một bước, lấy ra một chiếu chỉ đỏ sẫm, mở ra bắt đầu tuyên đọc.
Nội dung đại khái là sơ lược một hồi của tiên đế, còn viết một đống lời ca ngợi Bắc Ly Danh, cuối cùng là lệnh truyền ngôi.
“…Nay Thái tử Bắc Ly Danh trí dũng song toàn, cần chính yêu dân, có phong thái của minh quân một cõi, nay trẫm để lại di chiếu, truyền ngôi cho Thái…”
“Khoan đã !”
Chỉ là chiếu chỉ sắp đến đoạn quan trọng, liền bị một giọng nói lớn tiếng cắt ngang.
Toàn thể triều thần một trận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là… Thất, Thất hoàng tử !?”
“Thất hoàng tử không phải đã chết rồi sao ?”
"Ha, phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi ? Một kẻ giết cha giết huynh đoạt vị như ngươi, cũng xứng đứng trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn sao hả !"
Ánh mắt Bắc Ly Dạ sắc bén, lời vừa nói ra, triều thần chấn động.
Đông Phương thái hậu sắc mặt đại biến, vỗ thành ghế đứng lên quát lớn.
Thanh âm uy nghiêm độc đoán không dung phản kháng.
"To gan ! Đúng là hồ ngôn loạn ngữ ! Tiểu Thất, ngươi vẫn bình an vô sự, ai gia thật sự thay ngươi vui mừng, nhưng ngươi dám ở đây sỉ báng vũ nhục Bệ hạ, đúng là khi quận phạm thượng !"
Ánh mắt Đông Phương Thái Hậu khẽ chuyển, thanh âm ung dung cao quý lần nữa vang lên:
"Người đâu, đem Thất hoàng tử bắt lại !"
Lệnh vừa vang lên, Ngự lâm quân lập tức từ bên ngoài ập vào, đem Bắc Ly Dạ vây quanh.
Bắc Ly Dạ từ đầu đến cuối đều chưa lộ ra chút lo lắng hay hoảng hốt.
Đông Phương thái hậu cũng rõ ràng, hắn dám một mình xuất hiện ở đây, đương nhiên sớm có chuẩn bị.
Đúng như bà ta nghĩ, Ngự lâm quân bao vây Bắc Ly Dạ không biết bị cái gì, đột ngột mất ý thức toàn bộ, ngã xuống.
Trong ngự lâm quân, đa phần chỉ là võ giả.
Nhưng dẫn đầu là một cao thủ Động Thiên Cảnh ! Thế nhưng không rõ lý do cũng ngã gục !?
Sắc mặt Đông Phương Thái hậu trầm xuống.
Quả nhiên mấy năm nay Bắc Ly Dạ ăn chơi không màn thế sự, ngu ngốc không tâm cơ đều là giả ! Hắn có thế lực chống lưng, hơn nữa bản thân hắn còn không tầm thường.
Bà đã phòng ngừa vạn nhất, không ngờ vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng đây chỉ là một ngoài ý muốn nhỏ, không ảnh hưởng đến thế cục đã định.
"Ha ha ha..."
Lúc này, Bắc Ly Danh đột nhiên cười rộ lên, đem lực chú ý của mọi người lần nữa kéo để trên người hắn.
Bắc Ly Danh này, được kẻ mưu mô như Đông Phương thị dạy dỗ, tâm kế không có bao nhiêu, ngược lại sự độc ác tàn nhẫn thì học được không kém.
"Buộc tội trẫm ? Hoàng đệ, ngươi nói trẫm giết vua mưu đồ soán vị ? Hahaha, đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời mà.
Trẫm trước là Thái tử Nam Huyền, di chiếu, ngọc tỉ, quyền thần ủng hộ, thân phận tôn quý, nơi nơi đều chỉ ra, trẫm chính là chân mệnh thiên tử, người duy nhất xứng với ngôi vị đế vương."
Chúng thần tử hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lí.
Quả thật Thái tử không có động cơ mưu sát Tiên đế.
"Haha...Không sai, thân phân của ngươi quả thật xứng đáng, nhưng với điều kiện ngươi thật sự có huyết mạch Bắc Ly thị ta !"
Bắc Ly Dạ cười nhạt một tiếng, thanh âm từ châm biếm chuyển sang sắc bén.
Đột ngột nói ra lời này, sắc mặt mọi người đều đại kinh thất sắc.
Đây, đây là ý gì !?
Sắc mặt mỗi người một vẻ, đa số là kinh ngạc, chỉ có sắc hai của một người là đột nhiên biến sắc.
Một người là Thái hậu Đông Phương thị.
Kẻ còn lại, là một vị Võ tướng đứng đầu phía Võ quan, Thừa tướng đương triều, Phó Lẫm.
Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch không trực tiếp tham dự chuyện này, chỉ ẩn thân an tĩnh một bên xem kịch vui.
Ha, xem ra lão hồ ly sắc lộ đuôi rồi~
Bắc Ly Dạ và Bắc Ly Danh, hai bên đều có thế lực không tầm thường đứng sau.
Lúc này nếu Bắc Ly Danh và Thái hậu bị xé rách mặt...
Ha, vậy hôm nay một trận huyết chiến, e là không tránh khỏi rồi nha...
Danh Sách Chương: