Mục lục
Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đại Thần, chàng nói xem, Hoàng cung Nam Huyền quốc này đều loạn thành như vậy, cái vị lão tổ kia thật sự không xuất hiện sao ?”
“Sẽ không.”
“Tại sao ?”
Huyền Tịch trả lời rất chắc chắn, khiến Lam Nguyệt không khỏi càng hiếu kỳ.

Chẳng lẽ thật sự có vị lão tổ có thể trơ mắt nhìn đám hậu bối bị giết hết, sau đó còn quậy đến Hoàng cung gà bay chó sủa cũng không thèm quản sao ?
“Người đó vốn không còn tồn tại.

Lúc đến Hoàng cung, ta có dùng Thần thức quét qua một lần.

Lão quốc sư đó là người mạnh nhất ở đó.”
“Hả ?”
Nghĩa là người đám người kia lo sợ từ đầu đến cuối đều không tồn tại hả ?
__________
Lam Nguyệt vừa trở về quán trọ, đã ngửi được mùi máu tanh từ phòng truyền ra.

Nàng bất giác nhíu mi, đẩy cửa bước vào.

Lúc này Diệp Mộng đang chạy đến chạy lui băng bó thương tích cho hai người nằm trên giường.

Tiết Thanh Hàn cũng ở một bên hỗ trợ.

Lam Nguyệt nhíu mi, nhanh chóng bước đến hỏi:
“Có chuyện gì vậy ?”
Không phải nàng đã sắp xếp Diệp Mộng và Tiết Thanh Hàn hỗ trợ bất kỳ lúc nào sao ? Sao hai người này lại bị thương nặng như vậy ?
“Sư tôn, xin lỗi.

Là ta chủ quan, bọn họ để lại người bảo vệ Tàng bảo các không ít, lúc ta phát hiện ra, hai người bọn họ đã bị trọng thương.”
Tiết Thanh Hàn thấy nàng đi qua, lập tức quỳ xuống cúi đầu nói.


Diệp Mộng lúc này đang bận chữa trị, cũng không tiện buông việc đến chỗ Lam Nguyệt nhận lỗi như Tiết Thanh Hàn, chỉ nói:
“Tiểu thư, là ta không suy xét kỹ càng, không thể nói là một mình Tiết Thanh Hàn có lỗi, bản thân ta cũng có một phần lỗi trong đó.”
Lam Nguyệt cũng không rảnh truy cứu trách nhiệm của ai.

Bọn họ lúc này cũng đã qua cơn nguy kịch, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Thanh Hàn, con kể lại sự việc lúc đó cho ta nghe thử.”
“Vâng, sư tôn, lúc bọn con đến…”
___>
Lúc này, Lạc Y và Lăng Duyệt đã thương tích đầy mình.

Lăng Duyệt đang ôm lấy Lạc Y, nàng bị thương so với hắn nhẹ hơn, nhưng tên này vẫn một mực bảo hộ nàng, thương tích trên người so với nàng càng nặng hơn.
“Lăng Duyệt, ngươi bỏ ta ra đi, ngươi xem ta là kẻ nào hả ? Yếu đuối đến mức cần ngươi bảo vệ sao ?”
Mặc dù Quang linh căn chỉ là hệ chữa trị, nhưng nàng được trang bị kỹ năng chiến đấu vô cùng tốt, nhưng tên ngốc này chưa bao giờ ngừng việc bảo hộ nàng !
Hốc mắt Lạc Y đỏ lên, nước mắt cũng chảy xuống.

Rất lâu rồi, rất lâu rồi nàng không có lại cảm giác bất lực như lúc này.

Lăng Duyệt chém chết một tên đánh tới, lại nở nụ cười nói:
“Tiểu Y Y, ngươi là Thánh Nữ, hy vọng của Minh Hoàng nhất tộc, sao ta có thể để ngươi liều mạng ở đây ? Yên tâm, bọn Diệp Mộng hẳn là sắp đến rồi, một chút nữa thôi…”
Soạt !
“Hừ ! Đúng là một tên ngoan cố không sợ chết !”
Lão giả hừ lạnh một tiếng, lần này đích thân ra tay, khí thế mạnh mẽ đánh tới.

Lạc Y biến sắc, muốn đẩy Lăng Duyệt ra, nhưng không ngờ bản thân hắn giữ nàng còn chặt chẽ hơn.

Nàng nghe được lời hắn truyền âm bên tai:
“Tiểu Y Y, không phải ta không tin nàng, mà tên này mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nàng đi ra cũng chỉ chịu chết.

Nhân lúc này bọn họ lơ là, nghĩ rằng ta và ngươi đều bị thương nặng, vào trong lấy thứ cần lấy đi, ta sẽ cản chân lão già này.”
Ánh mắt Lăng Duyệt vô cùng kiên định, ngay lúc lão giả đánh đến, ngay lúc đó, hắn lập tức đem Lạc Y ném ra, ngoài vòng vây.


Hành động bất ngờ này khiến lão giả sửng sốt, công kích cũng vì vậy mà chệch đi.

Lăng Duyệt nắm bắt cơ hội rất chuẩn, mặc dù bị thương, nhưng vẫn khiến lão giả bị thương cánh tay.
Lão giả lúc này lùi lại, sắc mặt đen tối, trầm giọng ra lệnh:
“Các ngươi đuổi theo nữ nhân kia, còn ta sẽ xử lý tên này.”
“Rõ !”
Các đệ tử khác lập tức chuyển hướng đuổi theo Lạc Y, Lăng Duyệt lập tức xoay người muốn ngăn lại, nhưng lão giả kia hoàn toàn không cho hắn cơ hội, một đòn công kích giáng xuống.

Đúng lúc này, ầm một tiếng, đám đệ tử đuổi theo Lạc Y văng ra, Tiết Thanh Hàn và Diệp Mộng đồng thời xuất hiện.
Hai người này thế như chẻ tre, một đường đem đám đệ tử của Đông Phương gia diệt sạch.
“Các ngươi rốt cuộc là ai !!”
Lão giả tức muốn hộc máu, nhìn hai tên trẻ tuổi trước mặt, mắt nổi lửa giận.
Mấy tên này tuổi đời không lớn, nhưng tu vi lẩn thân pháp đều không thể xem thường.

Tinh anh trong gia tộc lão đều không bằng bọn họ.

Đây là thế lực đáng sợ nào đây !
Diệp Mộng kéo Lăng Duyệt qua một bên, đem một viên đan dược cho hắn dùng.
“Lăng Duyệt, sao ngươi lại để mình bị thương nặng như vậy ?”
Thực lực của Lăng Duyệt cũng không phải tầm thường, thân thủ cực kỳ tốt.

Cho dù gặp cao thủ đánh không lại, cũng không đến mức thương thế nặng đến như vậy.

“Khụ, ta… khô..không sao.”
Cuối cùng cũng đợi được cứu viện đến, Lăng Duyệt gần như thả lỏng, ngủ đi.
Diệp Mộng thở dài, thật ra nàng cũng đoán được phần nào, tiểu tử này chín phần là lại vì nha đầu Lạc Y làm chuyện ngu ngốc.

“Lão già, mặc dù tu vi của bọn ta đều không bằng ông, nhưng muốn cứu người từ chỗ ông, không phải là không được.”
Tiết Thanh Hàn lên tiếng, ánh mắt mang theo lạnh lẽo.


Thật là thất sách, không nghĩ tới bọn chúng phòng bị nhiều như vậy.

Hai người bọn họ bị chặn bên ngoài, muốn hỗ trợ cũng không dễ dàng.

May mắn sư tôn còn cử một vị trưởng lão của Cửu Môn đến hỗ trợ bên ngoài, bọn họ mới có thể vào trong cứu người.
“Lũ nhãi ranh, đúng là ngông cuồng ! Các ngươi tưởng Thiên Dương Cảnh là cảnh giới gì hả ! Nãy giờ lão phu chỉ đùa giỡn với các ngươi mà thôi !”
Lão giả lúc này nổi giận đùng đùng, linh lực xung quanh nhanh chóng bạo phát.

Vốn dĩ chỉ là một đám nhãi ranh tu vi Đông Thiên cảnh không đáng nhắc tới, ông ta vốn từ đầu đã không hề nghiêm túc.

Nhưng hiện tại, ông quả thật bị chúng chọc giận rồi.
Lão giả lúc này bay lên, linh lực cũng tụ lại vô cùng nhiều, không gian xung quanh cũng bị chấn động đến vặn vẹo.

Nếu nói Động Thiên cảnh có thể tác động một phần đến thiên địa xung quanh, Pháp Linh Cảnh có thể bẻ cong không gian, lấy thiên địa làm điểm tựa, vậy thì Thiên Dương Cảnh hoàn toàn hòa nhập với Thiên Địa, tùy ý thao túng !
Sắc mặt Tiết Thanh Hàn cũng khá bình tĩnh.

Hắn trước khi bị phế, cũng là Thiên Dương Cảnh cường giả, so với lão già này, hắn còn mạnh hơn một bậc.

Mặc dù hiện tại tu vi sụt giảm, nhưng đối phó với hắn vẫn làm được.
“Hỏa Linh quyết ! Liệt Diễm !”
Hỏa linh lực cháy rực rỡ, tạo thành một vòng lửa rực sáng, gần như nuốt trọn bầu trời.

Lão giả trầm giọng, một quyền phủ xuống chỗ Tiết Thanh Hàn.
Tiết Thanh Hàn hết sức bình tĩnh, Hỏa linh căn pháp quyết vốn dĩ rất cương liệt, để đối phó tốt nhất chính là Thủy hệ.
“Thanh Thủy quyết, Hải Triều !”
Tiết Thanh Hàn chậm rãi vung kiếm, linh lực tựa như sóng triều ập đến, tạo thành một màn nước khổng lồ bao trùm hết thảy, trung hòa với Liệt Diễm trên cao, lửa nước va chạm, nháy mắt trung hòa lẫn nhau.
“Không thể nào ! Ngươi chẳng qua chỉ là cảnh giới Pháp Linh Cảnh !”
Tiết Thanh Hàn hết sức bình tĩnh, may mắn linh căn của hắn và tên này khắc chế lẫn nhau, nếu là hệ khác, thật ra hắn cũng không có tự tin đến vậy.
“Hỏa Linh quyết, Thiên Hỏa Triều Nộ !”
"Thanh Thủy quyết, Nộ Hải Triều Sa !"
“Hỏa Linh quyết, Vạn Hỏa Thôn Phệ !”
"...Chước Thủy !"
"..."
Lão giả vô cùng tức giận, nhưng mỗi chiêu thức hắn xuất ra, Tiết Thanh Hàn đều có biện pháp né tránh áp chế.


Cuối cùng, Lạc Y cũng thành công lấy được Thiên Ấn.
“Tiết Thanh Hàn, rút lui.”
Diệp Mộng kêu lớn một tiếng, cùng Lạc Y đỡ Lăng Duyệt đang bị thương nặng rời đi.

Tiết Thanh Hàn vung kiếm, lần này một chiêu, hắn tập trung toàn bộ Linh lực, đánh một chiêu mạnh nhất ngăn cản Lão giả.
“Thanh Thủy quyết, Thủy Chi Ảo Ảnh !”
Linh lực tựa như sương mù, mờ mờ ảo ảo, kết hợp một kiếm hắn chém ra, thành công đem lão giả chặn đứng.

Đợi lão giả phá chiêu, bọn họ đều thành công rút lui.
____>
Lam Nguyệt nghe đến đây, sắc mặt lạnh lẽo.

Mặc dù mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, nhưng Lăng Duyệt lại bị thương nặng.

Không ngờ Đông Phương thế gia lại để lại một cao thủ Thiên Dương cảnh tọa trấn.

Là nàng xem trọng việc đăng cơ của Bắc Ly Danh đối với Đông Phương thế gia, hay là xem thường sự cẩn thận của bọn họ ? Ánh mắt Lam Nguyệt tối lại, cất giọng lẩm bẩm lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Đông Phương thế gia !"
Huyền Tịch lúc này nắm tay nàng, khiến cơn giận trong lòng Lam Nguyệt giống như được xoa dịu.
"Ta không sao."
Lạc Y bị thương không nặng, nhưng vì lo lắng cho Lăng Duyệt, nên gắng gượng không chịu nghỉ ngơi, cuối cùng bị Diệp Mộng đánh ngất mới có thể nghỉ ngơi.
Nàng thật sự muốn biết, Tứ ấn này có công dụng mạnh đến như thế nào, mà khiến tứ đại thế gia này giữ kỹ như vậy đây ?
“Tiểu thư, bọn họ tạm thời đã ổn định, thuộc hạ sẽ chăm sóc họ cẩn thận, người không cần lo lắng.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, giao chỗ này cho bọn họ, rồi kéo Huyền Tịch về phòng.

Tạm thời chuyện của Đông Phương thế gia, nàng sẽ không nhúng tay nữa.

Mặc dù người của nàng bị thương, nàng rất tức giận, nhưng dù sao đây là chuyện của Lạc Y và Lăng Duyệt, nàng cũng không thể luôn can thiệp.

Muốn trả thù, vậy cũng phải chính tay Lạc Y và Lăng Duyệt tự mình trả thù, bởi Đông Phương thế gia hiện tại địa vị cũng không còn như trước nữa.
Cho chính bọn họ tự trả thù, mới là cách tốt nhất.

Còn nàng hiện tại, còn việc khác để làm đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK