Hạ Lương biết hắn không tin lời mình, rốt cuộc chỉ cần cẩn thận điều tra nguyên chủ, là sẽ biết giữa hai người khác nhau nhiều cỡ nào.
Cô thở dài trong lòng, bởi vì hắn là Hạ Mẫn, tuy hắn không nhớ rõ, nhưng Hạ Lương vẫn không muốn nói dối hắn, cô đành dựa theo cách của mình, thử giải thích,
"Ngươi chắc chắn đã điều tra ta, cũng nhất định đã biết tất cả mọi việc trong quá khứ của ta. Hai tháng trước, sau trận bệnh cô ấy, ta cảm thấy chính mình thông minh lên rất nhiều, thứ gì cũng có thể dễ dàng học được. Vì thế âm thầm liền học y thuât và công phu, ta thật sự là Hạ Lương. Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi cha mẹ ta."
Hạ Lương còn hắn che mắt, cho nên không thấy được thần sắc của hắn, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng của hắn, cho nên không phán đoán được hắn có tin mình không.
"Ngươi cảm thấy ngươi nói như thế, sẽ làm ta tin tưởng sao?!" Bách Lý Giác cười nhạo một tiếng, nhướng mày, hỏi,
"Vậy ngươi trước nói cho ta biết, hai ngày nay ngươi đi theo cha ngươi đến nơi này, là vì sao? Trả lời cho kỹ, có lẽ ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói."
Hạ Lương không trả lời ngay, mà vươn tay thử túm y phục hắn, thấy hắn không đẩy ra, trong lòng cô thoải mái một chút, lúc này mới trả lời,
"Mấy ngày nay cha xã giao rất nhiều, lần nào cũng uống say bí tỉ trở về, ta lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho ông, hoặc là có người muốn hãm hại ông, cho nên đi theo đến đây."
Bách Lý Giác nghe xong, không lập tức nói gì, mà là nhìn xuống hai ngón tay đang túm y phục hắn, túm chặt đến nỗi khiến y phục hắn hiện lên cả vết nhăn, nhưng hắn lại không muốn đẩy cô ra, ngược lại còn cảm thấy bộ dáng cô ỷ lại hắn thế này rất đáng yêu.
Đáng chết, tại sao lại bị mê hoặc nữa rồi!!
Bách Lý Giác đen mặt, nghĩ thầm, nữ nhân này, làm bất kỳ động tác nào đều là sớm nghĩ kỹ, luôn có thể đánh vào lòng hắn, khiến hắn không nhịn được muốn tin lời cô, mềm lòng với cô!
Bách Lý Giác chỉ phải không ngừng nhắc nhở mình, không được, tuyết đối không thể tin tưởng cô! cô tuyết đối là gian tế địch quốc phái tới, không thể tin tưởng được!
Mà lúc này, trong ý thức Hạ Lương, 9957 lại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ ——
"Đinh! Yêu cầu đạt được toàn bộ tín nhiệm của người đàn ông này, sau khi thành công, có thể đạt được 100 tích phân. Hiện tại giá trị tín nhiệm của hắn với ký chủ là -10 điểm (cao nhất là 100 điểm). Lương Lương, cố lên! Hiện tại đối với hắn, cô là một tên gian tế của địch quốc miệng đầy nói dối, yêu cầu toàn tâm cảnh giác!"
Hạ Lương nghe được lời này, vô cùng buồn phiền, cả người đều ủ rũ đi.
🍃 Truyện được đăng tại wattpad.com/user/hacao1028 🍃
Bách Lý Giác có chút nghi hoặc nhìn Hạ Lương, cảm giác được cô vốn dĩ đang tươi tắn tản ra ánh mặt trời, bỗng nhiên như một đóa hoa đang nở rộ nháy mắt khô héo đi.
"Có phải ta nói cái gì, ngươi đều không tin không?" Giọng Hạ Lương vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng Bách Lý Giác lại nghe ra được chút tủi thân đáng thương trong đó.
"Là những việc ngươi làm quá mức khác thường, hoàn toàn không giống với trước kia, khiến người ta rất khó tin tưởng!" Bách Lý Giác rốt cuộc thu lại đôi tay che mắt cô, lùi về sau một bước, mở miệng nói.
Đôi mắt từ bóng tối nhìn thấy ánh sáng lần nữa khiến Hạ Lương hơi khó chịu, nhịn không được chớp chớp mắt, trong mắt nổi lên thủy quang, khiến cả người cô trông có chút đáng thương.
"Vậy phải làm thế nào? Mới có thể xua tan đi một chút nghi ngờ của ngươi? Làm ngươi tin tưởng ta." Hạ Lương nhìn hắn, hết sức nghiêm túc hỏi.
"Ngươi muốn đạt được tín nhiệm của ta?" Bách Lý Giác ôm cánh tay, nhìn cô, hơi nhướng mày, nói, "Tín nhiệm của ta cũng không phải dễ có được."
"Ta biết." Hạ Lương gật đầu, khoảng cách 110 lận mà, thực sự không hề dễ, khiến cô đau lòng không thôi!
"Khó cỡ nào ta đều sẽ cố gắng làm, ngươi có thể giám sát ta, khảo nghiệm ta, hạ độc ta, nhưng đừng độc chết ta." Hạ Lương hiến kế cho hắn.
Bách Lý Giác nghe cô nói đừng độc chết cô, khẽ nhíu mày, vô cớ khó chịu, hắn không hề muốn cô chết chút nào, mở miệng hỏi, "Ngươi rất sợ chết ư?"
"Ừm." Hạ Lương gật đầu, nghiêm túc nói, "Ta sợ ta chết rồi, liền không được nhìn thấy ngươi nữa. Phải chờ đến kiếp sắp mới được gặp lại ngươi. Có lẽ thời gian sẽ rất dài, còn phải tìm người lại nữa. Ta không muốn chờ, không muốn lãng phí cơ hội này."
Bách Lý Giác nghe vậy, trái tim không khống chế được đập loạn lên, hắn cắn răng, ảo não nghĩ, nữ nhân đáng chết này, cô lại bắt đầu trêu ghẹo trẫm!
Hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt, còn biết dùng sắc dụ dỗ nam nhân, hắn đều phải vỗ tay cho cô!! Làm hay lắm!
Nếu Hạ Lương biết suy nghĩ hiện tại của hắn, có lẽ sẽ buồn bực chết mất, rõ ràng lời cô nói đều là thật cơ mà.
Nếu cô chết, nhiệm vụ liền thất bại, cô phải đi thế giới tiếp theo, không biết bao giờ mới có thể thấy hắn lần nữa, lần này gặp lại, đương nhiên không thể lãng phí như vậy được.
Lần trước hứa hẹn cam kết, lại không thể làm bạn hắn đi đến cuối cùng, đời này, Hạ Lương đương nhiên muốn nỗ lực đền bù lời mình từng hứa.
"Đinh! Giá trị tín nhiệm -10. Lương Lương, rốt cuộc cô đang làm gì?! Nói lời âu yếm như vậy làm chi, không có tí tác dụng nào, ngược lại còn làm hắn càng hoài nghi cô thêm." 9957 nghi hoặc hỏi.
Hạ Lương đau lòng nghĩ, hay lắm, khoảng cách biến thành -120, con đường tín nhiệm này càng đi càng gian khổ, càng lúc càng khó khăn.
Chốc lát sau ——
"Nuốt cái này đi. Hôm nay ta tạm thời buông tha ngươi." Bách Lý Giác móc một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo ra, sau khi mở nắp, đổ ra một viên thuốc trắng, sau đó bắn ngắn tay, viên thuốc nháy mắt bay đến lòng bàn tay Hạ Lương.
Hạ Lương cầm lấy, không nói hai lời trực tiếp nuốt xuống, sạch sẽ lưu loát.
Nhìn thấy hành động của cô, Bách Lý Giác vô cùng vừa lòng, nhướng mày lên.
"Đinh! Giá trị tín nhiệm +5 điểm. Lương Lương cố lên!"
Hạ Lương rất bất ngờ, không dự đoán được chỉ nuốt một viên thuốc thôi mà đã tăng thêm 5 điểm, nếu sớm biết như thế cô sẽ không nói nhiều làm gì, trực tiếp nuốt thuốc thì tốt rồi!
"Hôm nay về trước đi, còn nữa, ta sẽ phái người giám sát ngươi, nếu để ta phát hiện ngươi có gì bất thường, mạng nhỏ của ngươi liền sẽ khó giữ! Có nghe không?"
Bách Lý Giác đi tới bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô, buông lời uy hiếp đầy hung ác.
"Ừm." Hạ Lương gật đầu, thấy hắn muốn rời khỏi, vội túm y phục hắn, hỏi, "Ta còn chưa biết ngươi là ai? Muốn đi nơi nào tìm ngươi?"
Bách Lý Giác nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ túm y phục mình, quay người lại, đi một bước tới trước người cô, nắm lấy cằm cô, lạnh giọng nói,
"Hiện tại ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần nhớ kỹ ta là chủ tử của ngươi! Từ giờ trở đi, mệnh của ngươi thuộc về ta! Ngươi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ta, chờ ta đến tìm ngươi, hiểu không?"
Thời điểm Hạ Lương nghe hắn nói "ta là chủ tử của ngươi", suy nghĩ liền bay đi, không khỏi nhớ đến Quân Vô Thanh.
Xem ra đúng là một linh hồn a, tuy rằng không có ký ức, nhưng một số hành động lại là giống nhau.
"Ngươi đã sớm là chủ tử của ta." Hạ Lương lộ ra nụ cười nhạt, "Lần này, ngươi còn muốn khế ước ta không?"
"Cái gì?" Bách Lý Giác không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, không có bất mãn, ngược lại còn cười rất vui vẻ.
Hơn nữa, khế ước là cái quái gì?
"Cắn vào chỗ này của ta, khế ước ta, làm ta trở thành của riêng ngươi." Hạ Lương cầm tay hắn, để vào sau cổ mình, nơi này là nơi hắn đã cắn lúc còn là Quân Vô Thanh.