Với tính tình hung bạo kia của bệ hạ, nếu thật sự đưa một đám nữ nhân lại đây, phỏng chừng sẽ kéo lão ra ngoài chém mất.
"Vậy mang Diêu mỹ nhân kia lại đây."
Đức Phúc nhớ rõ Diêu mỹ nhân này dung mạo là xuất sắc nhất, dáng người nàng, muốn bao nhiêu quyến rũ là có bấy nhiêu, ngay cả tên thái giám như lão, gặp nàng đều nhịn không được phải nhìn vài lần.
Bệ hạ nhà mình, không có lý do không thích.
Trong tẩm cung, Bách Lý Giác nằm trên long sàng, tâm trạng có chút phập phồng, còn có chút phiền muộn, đương nhiên, còn có chút xíu hưng phấn chờ mong.
Rốt cuộc, làm một nam nhân mà lại không thể thân cận nữ nhân, thấy thế nào đều là một loại bệnh kín, hiện giờ căn bệnh này đã khỏi, hắn rất là vui vẻ.
Trong lúc Bách Lý Giác còn đang miên man suy nghĩ, Đức Phúc đã dẫn vị Diêu mỹ nhân kia đến.
Hiệu suất làm việc, quả thật là quá đạt chuẩn.
"Bệ hạ, người đã đưa đến." Đức Phúc nhìn long sàng, nhỏ giọng nói, giọng điệu hưng phấn không thể che dấu được.
"Ừ. Nữ nhân ở lại, ngươi có thể cút rồi." Bách Lý Giác kéo màn ra, bước xuống giường, "Cút xa một chút cho trẫm."
"Tuân mệnh." Đức Phúc cúi đầu, trên mặt cười có chút thô bỉ, vội vàng lùi ra sau, nghĩ thầm trong lòng, bệ hạ nhà mình, là lần đầu tiên, còn xấu hổ đâu.
Chờ Đức Phúc dẫn theo đám tiểu cung nữ, tiểu thái giám ra khỏi tẩm cung rồi, lúc này Bách Lý Giác mới chậm rãi đi đến trước mặt Diêu mỹ nhân.
"Bệ hạ ~" Diêu mỹ nhân ngẩng đầu, nũng nịu gọi một tiếng, lại thẹn thùng cúi đầu.
Nhìn vị quân vương tuấn tú cao quý trước mặt mình, lại nghĩ đến việc sắp diễn ra, trong lòng nàng vừa kích động, khẩn trương, lại có chút e thẹn.
Bách Lý Giác nhìn mỹ nhân trước mắt, đầu tiên là gật gật đầu, vừa nhìn một cái, dung mạo không tồi, là một mỹ nhân, không chướng mắt.
Sau đó lại đi một vòng quanh người nàng, giống như đang xem một động vật, ngắm nghĩa dáng người nàng, trước lòi sau vểnh, cũng rất không tồi.
Chỉ là, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bách Lý Giác nhíu nhíu mày, nhìn nữ nhân trước mắt, sau đó lại nhìn xuống dưới háng mình, phát hiện nơi vừa rồi còn phồng cao như túp lều, thế mà có xu thềm xìu xuống.
Rõ ràng có một đại mỹ nhân trước mặt hắn, vậy mà hắn lại không có một chút hứng thú nào, hơn nữa, một ít hứng thú vì vừa rồi nghĩ đến Hạ Lương, cũng dần dần bay đi hết.
Bách Lý Giác sầm mặt, tâm tình vô cùng không tốt, hắn có chút không tin, lạnh lùng nói, "Ngẩng đầu lên."
Diêu mỹ nhân nghe vậy, cả người run lên, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Bách Lý Giác, bởi vì thẹn thùng nên cắn môi mình.
Thậm chí đầu lưỡi còn như có như không vươn ra, làm ra động tác quyến rũ, Diêu mỹ nhân đã trải qua huấn luyện, tự nhiên biết một ít thủ đoạn mê hoặc nam nhân, nàng cảm thấy hành động lúc này của mình, không có vấn đề gì cả.
🍃 Truyện được đăng tại wattpad.com/user/hacao1028 🍃
Bách Lý Giác chắp tay ra sau lưng, khuôn mặt âm trầm, nhìn đầu lưỡi và đôi môi đỏ của Diêu mỹ nhân, không chỉ không cảm thấy quyến rũ, ngược lại cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng, người luôn là thích khiêu chiến chính mình, Bách Lý Giác quay mặt đi, siết nắm tay, quyết định thử thêm một chút, vì thế ra lệnh cho Diêu mỹ nhân, "Lại đây hôn trẫm."
Diêu mỹ nhân nghe được lời này, trong mặt hiện lên kinh ngạc và xấu hổ, chỉ là trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ, thầm nghĩ, hóa ra bệ hạ thích nữ nhân chủ động một ít nha.
Nàng cúi người đi tới, vừa định giơ tay ôm cổ Bách Lý Giác, lại nghe thấy hắn lạnh lùng ra lệnh, "Không được dùng tay đụng trẫm!"
Diêu mỹ nhân bị dọa run người, không dám giơ tay nữa, chỉ đành đi từng bước tới gần Bách Lý Giác, nàng nhón chân, dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên...
"A!"
Có điều, giây tiếp theo, Diêu mỹ nhân liền đau đớn rên lên một tiếng, thân thể nàng, cũng bay lên cao, sau đó rơi mạnh xuống đất.
"Ọe!"
Bách Lý Giác thu tay lại, ôm lấy bụng mình, bước nhanh ra bên ngoài, đau đớn nôn liên tục.
Đáng chết!
Gớm chết trẫm rồi!!!
Rõ ràng còn chưa đụng tới, đã khiến hắn khó chịu thế này rồi!
Bệnh của hắn không chỉ không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng rồi!
Mãi đến khi hắn nôn hết cơm tối, nôn sạch dạ dày rồi, mới chịu dừng lại.
Bách Lý Giác cầm ly trà trên bàn, ra sức súc miệng, sau đó đặt mạnh ly trà xuống, giận dữ hét lớn ra phía bên ngoài, "Đức Phúc, cút lại đây cho trẫm!"
Đức Phúc vừa nghe được, vội vàng từ thiên điện chạy tới, sau khi nhìn thấy tẩm điện hỗn độn, cùng với Diêu mỹ nhân hôn mê nằm trên mặt đất, tức khắc cả kinh quỳ xuống!
"Bệ...Bệ hạ tha mạng, đây là...Xảy ra chuyện gì?" Trái tim Đức Phúc muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi không thôi.
"Dọn sạch sẽ nơi này cho trẫm! Còn nữa, lập tức làm nữ nhân này biến mất!" Bách Lý Giác lạnh giọng nói, "Nàng định hành thích trẫm."
Sau khi nói xong, cũng mặc kệ Đức Phúc còn đang sợ hãi, liền đi ra sau tẩm điện, nơi đó có một suối nước nóng, hắn cảm thấy mình phải ngâm mình cả đêm, mới có thể dập tắt sự buồn nôn tối nay.
Đức Phúc lau mồ hôi trên đầu, run rảy đứng lên, sau đó nhìn thoáng qua Diêu mỹ nhân hôn mê nằm đó, thở dài một hơi.
Đáng tiếc cho một mỹ nhân, bệ hạ nói ngươi hành thích, vậy ngươi không thể thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.
Về phần chân tướng có phải thế không, Đức Phúc không có gan nghĩ đến.
............
Bách Lý Giác cởi quần áo nằm trong nước, cả người bị dòng nước bao quanh, thoải mái đến lỗ chân lông đều giãn ra, hắn thích ý thở hắt ra, ngọn lửa giận trong lòng, cũng từ từ vơi xuống.
Hắn tức giận, một nửa là vì sự phản cảm và ghê tởm lúc nãy, một nửa khác là vì một sự thật run sợ.
Không phải hắn hết bệnh, mà là Hạ Lương quá đặc biệt!
Chỉ có hôn nàng, hắn mới không phản cảm, thậm chí nghĩ đến tư vị lúc ấy, còn làm hắn động tình!
Hạ Lương, Lương Lương, ngươi thật là đặc biệt đấy, nhưng, ngươi rốt cuộc là ai? Thật sự chỉ là con gái Hạ Nguyên Chính sao?
Lại bởi vì sao? Khiến ngươi đặc biệt như vậy?
Bách Lý Giác có chút không rõ, nhưng, nếu đã gặp phải một nữ nhân khiến hắn cảm thấy độc đáo như thế, vậy thì hắn không định buông tay.
Nếu như nữ nhân trong khắp thiên hạ này, chỉ có mình nàng, mới có thể khơi lên dục vọng của hắn, có thể khiến hắn muốn nàng vào lòng, vậy thì cho dù thân phận của nàng là gì, hắn cũng phải giữ nàng lại bên người hắn.
Sau khi về đến phủ thượng thư, Hạ Lương không rối rắm mất ngủ như Bách Lý Giác, ngược lại bởi vì tìm được anh trai mà vui vẻ yên tâm, ngủ một giấc vô cùng ngon.
Sáng hôm sau, Xuân Thảo nhìn ý cười nhạt nơi khóe miệng của tiểu thư nhà mình, không khỏi ngạc nhiên, cười trêu nói, "Tiểu thư, hôm nay tâm trạng người rất tốt, chẳng lẽ là có chuyện tốt gì xảy ra sao?"
"Ừm." Hạ Lương gật đầu, nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo ý cười, "Là có chuyện tốt."